Đáng tiếc hiện tại linh khí suy yếu, yêu quái thành tinh rất ít. Hơn nữa vị sư phụ
này thần thần bí bí, không rõ thân phận, khiến mọi người không tin tưởng hắn,
nên người nguyện ý theo hắn khởi nghĩa rất ít. Cho đến nay, người nguyện ý đi
theo hắn chưa đến trăm người.
Tuy bọn họ trung thành tuyệt đối với sư phụ, nhưng sư phụ lại không thân thiết
với bọn họ. Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa biết sư phụ họ tên là gì, và là yêu
quái gì.
Thời gian trôi qua, lòng người d.a.o động. Đặc biệt là sư phụ không đi cứu thỏ
tinh, hồ ly tinh và cá chép yêu, mọi người dần dần có lời ra tiếng vào. Chẳng lẽ
sư phụ không lợi hại như bọn họ tưởng tượng?
Nhưng bây giờ, sự nghi ngờ trong lòng mèo hoang đã tan biến, hận không thể
réo gọi bạn bè, nói cho mọi người biết tin vui này.
Sư phụ vậy mà quen biết cả vị Thủy Thần lợi hại như vậy! Sư phụ quả nhiên lợi
hại!
"Oa, vậy còn ai khác không?" Mắt mèo hoang biến thành hình ngôi sao.
Người đàn ông trẻ tuổi hơi ngẩng cằm, vẻ mặt thần bí: "Đương nhiên. Trường
Giang Thủy Thần, Hoàng Hà Thủy Thần... ta đã ngửi thấy hơi thở của bọn họ,
cơ hội mà ta chờ đợi từ lâu đã đến. Thôi, ta nói với ngươi những chuyện này
làm gì. Ngươi chỉ cần biết, sư phụ chưa bao giờ làm các ngươi thất vọng."
Mèo hoang bị hạnh phúc làm cho mê muội, gật đầu lia lịa: "Sư phụ thật lợi hại!"
Nào ngờ, người đàn ông trẻ tuổi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, thấy bầu
trời không có gì dị thường.
Không giống như trước đây, có một con chim lớn màu đen trắng bay ngược
chiều ánh sáng, lao xuống về phía hắn. Sau đó biến thành hình người, rút ra
Thất Tinh Kiếm, vung xuống đuôi của hắn. Như thể mang theo khí thế của hàng
nghìn hàng vạn quân mã, không thể ngăn cản.
Hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, cô ấy chưa tỉnh. Hắn từ kiêu ngạo biến thành bộ dạng bây
giờ, đều là nhờ cô ấy.
Hắn thu hồi suy nghĩ, cảm thấy phẫn uất vì hành vi nhát gan của mình, tâm
trạng phức tạp.
Hắn đường đường là Yêu Hoàng, lại sợ Cửu Thiên Huyền Nữ?
Haizz, không biết nếu bị những người khác biết được, thì mặt mũi hắn biết để
đâu cho hết.
Sau khi đuổi con mèo hoang đến báo tin đi, Côn Bằng không còn tâm trạng
uống nước nữa, cứ đi tới đi lui trong phòng khách, xoa tay, nóng lòng muốn thử,
lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Lũ yêu tộc này toàn là mèo con ch.ó
nhỏ, quá yếu, không chịu nổi một đòn. Vẫn phải tìm người mạnh làm trợ thủ.
Thủy thần Giang, Hà, Hoài, Tế, không ai là tầm thường, nhất định phải lôi kéo
được."
Hắn đường đường là Yêu Hoàng, dựa vào đâu mà để một đạo sĩ loài người làm
càn trên đầu mình?
Chờ hắn tập hợp được bốn vị thủy thần, Nam Đẩu Bắc Đẩu cũng phải nhường
đường, hắn nhất định phải bắt cô ta trả giá.
Lý do muốn tìm thủy thần là vì quê hắn ở dưới nước, cũng coi như có quan hệ
với thủy thần. Không tìm được yêu quái mạnh làm trợ thủ, hắn liền nghĩ đến tìm
thủy thần.
"Bạch lão gia, hiện giờ yêu tộc đang ở thời điểm sống còn, ngài cũng là thánh
nhân của yêu tộc, đừng vì vài lời dỗ dành của thần tiên và loài người mà phản
bội, lần này ngài tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Lúc này, ngăn kéo phía sau hắn như bị một bàn tay vô hình kéo ra, một cuộn
trục từ từ bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống bàn.
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng đột ngột xuất hiện trong phòng.
Da hắn trắng như tuyết, tuy là hình người nhưng trên đầu lại có hai cái sừng
giống như sừng dê, áo bào trắng bay phất phơ, khí chất thoát tục, tuyệt mỹ.
Nam tử được gọi là Bạch lão gia nhớ lại những gì vừa nghe được, khẽ thở dài:
"Côn Bằng, chuyện này không đơn giản như ngươi nói, ngươi nhất định phải
suy nghĩ kỹ càng."
Nghe vậy, Côn Bằng như thùng thuốc nổ bị châm lửa, phẫn nộ nói: "Hiện nay
Thiên Đạo suy yếu, bỏ lỡ thời cơ này, không biết phải đợi thêm mấy ngàn năm
nữa. Ngươi còn muốn từ chối ta sao?"
Một năm trước, hắn tỉnh lại giữa đại dương, vô cùng hoang mang. Còn bị loài
người trên thuyền chụp được hình dáng, tưởng là quái vật biển sâu nào đó.
Đang lúc hắn hoang mang về tình cảnh của mình thì gặp được Bạch Trạch đến
tìm hắn.
Bạch Trạch là thần thú thượng cổ, thân hình sư tử, trên đầu có hai sừng, còn có
một đôi cánh. Biết nói tiếng người, lại thông hiểu vạn vật. Tuy được gọi là thần
thú, nhưng chung quy vẫn là yêu tộc, hơn nữa còn là đại năng trong yêu tộc.
Côn Bằng quen biết y từ rất sớm, nhưng vẫn chỉ giữ mối quan hệ xã giao.
Chung quy vẫn là do lập trường của hai người khác nhau.
Vì loài người viết "Tiêu Dao Du", Côn Bằng bị gán cho nhiều tiên khí của Lão
Trang, như thể là sự tồn tại siêu thoát vạn vật.
Thực ra không phải vậy, "Lưng chim Bằng, không biết mấy ngàn dặm." Côn
Bằng là bá chủ của đại dương và bầu trời, tính tình cũng vô cùng kiêu ngạo,
không hề siêu thoát vạn vật, ngược lại rất thích siêu độ vạn vật.
Danh Sách Chương: