Lời nói của An Như Cố khiến Lam Sắc Cảng Loan như sét đánh ngang tai, đầu
óc ong ong. Anh nuốt nước miếng, run rẩy hỏi: "Chủ phòng, có phải... bà của
tôi đã về rồi?"
An Như Cố vốn không muốn nói nhiều, nhưng dù sao cũng là người thân của
người hữu duyên, bèn đáp: "Đúng vậy."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lam Sắc Cảng Loan run lên vì sợ hãi.
Người đã khuất đột nhiên quay về, thật đáng sợ!
Đúng lúc này, tay anh vô tình chạm vào xấp tiền bên cạnh. Quay đầu nhìn lại,
nét chữ quen thuộc của bà cụ đập vào mắt.
Anh cầm tờ giấy lên, đồng tử phản chiếu nét chữ quen thuộc, trong đầu chợt lóe
lên những ký ức đã qua.
Gia đình anh từng rất khó khăn, chính bà cụ là người đã cưu mang anh. Tuy
quan hệ họ hàng có chút xa, nhưng bà cụ đối xử với anh không khác gì cháu
ruột.
Bà cụ chắc chắn sẽ không hại anh…
Khuôn mặt hiền hậu của bà cụ hiện lên trong tâm trí, gã đàn ông cao lớn thô
kệch bỗng chốc đỏ hoe mắt, nghẹn ngào: "Chủ phòng, bà... bà ấy thế nào, có
khỏe không? Tiền có đủ dùng không? Có cần đốt thêm cho bà ấy không?"
An Như Cố nhớ lại dáng vẻ người bà đã khuất, nói: "Anh không cần lo lắng cho
bà, bà ấy hiện tại rất ổn. Thành tâm đốt một ít tiền là được."
Nếu tiền đốt đều đến tay người thân, vậy thì âm phủ đã lạm phát gấp trăm triệu
lần rồi.
Tiền đốt không phải càng nhiều càng tốt, điều quan trọng nhất là khi đốt phải
thành tâm hướng về người nhà. Con người là động vật có độ tinh anh(trí tuệ)
hàng đầu, khi nhớ về ai đó, sẽ sinh ra một tia nguyện lực. Những nguyện lực
này chính là "tiền tệ cứng", có thể chuyển hóa thành tiền trong ngân hàng của
trời đất.
Khán giả trong phòng livestream không rõ tình hình, đạn mạc vẫn vô cùng ôn
hòa.
[Oa, quan hệ của người hữu duyên và bà thật tốt, vẫn còn muốn gửi thêm tiền
cho bà ấy.]
[Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ
không còn, bà nội tôi đã mất từ lâu rồi, thật ngưỡng mộ bà của người hữu duyên
vẫn còn sống.]
[Chỉ mình tôi thấy kỳ quái sao? Hình như người hữu duyên đang hỏi thăm
người thân đã khuất, nhưng bà cụ vừa nãy còn ở trong phòng mà?]
Lam Sắc Cảng Loan từng xem livestream của An Như Cố, biết cô ít khi nói
chuyện ma quỷ, bèn hít mũi, hỏi một câu càng thêm mơ hồ: "Trên đạn mạc nói
ông đang đợi bà ở hồ nước, có thật không?"
Ban đầu anh không tin quỷ thần, nhưng tờ giấy và xấp tiền bên cạnh là bằng
chứng thép, khiến anh không thể không tin vào sự tồn tại của thế giới khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh trào dâng một tia may mắn. Có quỷ thần dường
như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất người bà đơn độc của anh có
thể gặp lại người mình yêu.
An Như Cố khẽ gật đầu: "Gặp nhau đâu cần cau mày,
Bình minh lan tỏa khắp nơi.
Xuân về hoa liễu ven đường,
Người xưa trước nhất đã về."
Ông của anh mất vào năm thứ hai tham gia kháng chiến, trúng đạn hy sinh, hài
cốt không còn, không một tin tức. Chỉ có linh hồn trở về cố hương.
Người c.h.ế.t và người sống ở bên nhau lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến mạng sống
của người sống. Có lẽ vì lý do này, ông đã không hiện thân gặp bà, mà âm thầm
chờ đợi ở nơi hai người lần đầu gặp gỡ.
Hai người đã đợi gần tám mươi năm.
Bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại, người thương đã ở ngay nơi đèn hoa rực rỡ.
Thấy cô gật đầu, Lam Sắc Cảng Loan thở phào nhẹ nhõm, liền tặng hai quả
pháo năng lượng cao: "Một cái là của tôi, một cái là của bà tôi."