Mục lục
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Như Cố mở trang cá nhân Weibo của mình, mấy ngày không xem, lượt

follow đã tăng vọt từ hơn mười nghìn lên một triệu. Những người hâm mộ này

không phải là tài khoản ảo mua về, mà đều là người dùng thật.

Cô chỉ mất vỏn vẹn một tháng đã đạt được thành tựu như vậy, khiến tất cả

những người biết đến sự việc này đều kinh ngạc.

Cô xem tin nhắn riêng trên Weibo, có người hỏi cô có thể xem bói online hay

không, cô trả lời: "Ngoại trừ thời gian livestream, chỉ xem bói trực tiếp tại Đạo

quan Xuất Vân."

Cũng có người vừa vào đã khen cô xinh đẹp, sau đó đề nghị cô bán hàng, đưa ra

mức giá không hề thấp. Còn có người mời cô quay quảng cáo, hỏi cô có muốn

gia nhập giới giải trí hay không.

An Như Cố đều không để ý đến những tin nhắn này, tiền tài đối với cô mà nói

chỉ là vật ngoài thân, căn bản không có ý định kiếm tiền bằng những cách này.

Hiện tại, cô chỉ muốn đánh bóng tên tuổi của Đạo quan Xuất Vân.

Giai đoạn một đã hoàn thành rất tốt, hiện tại mỗi ngày Đạo quan đều có ít nhất

hai ba mươi người đến dâng hương. So với cảnh tượng tiêu điều, vắng vẻ trước

kia, quả thật là một trời một vực.

Buổi chiều, theo kế hoạch đã định từ trước, cô quyết định đến xem thử công

viên giải trí Thiên Lạc ở thôn Thang Trì.

Công viên giải trí Thiên Lạc cách núi Xuất Vân ba cây số, xung quanh không có

hàng rào, ai đến cũng được. Rừng thông xanh ngắt, sương mù mờ ảo, không khí

vô cùng trong lành, các trò chơi được che khuất bởi cây cối, phải tìm kiếm mới

thấy được mục tiêu.

An Như Cố đã từng đến đây, nên không mất nhiều công sức đã tìm được ngôi

nhà ma nằm ở rìa công viên.

Ngôi nhà ma trước mắt là một ngôi nhà cổ kiểu Huy Châu, tường trắng như

tuyết, ngói đen như mực, cổng cao lớn. Do mưa gió lâu ngày, những bức tường

trắng đã chuyển sang màu xám đen, trông có vẻ âm u.

An Như Cố đánh giá ngôi nhà cổ từ trên xuống dưới, vuốt cằm suy nghĩ, cảm

thấy cũng được.

Đến lúc đó có thể đuổi hết lũ quỷ kia đến đây.

Tuy nhiên lúc này, ánh mắt cô lướt qua ổ khóa, đột nhiên dừng lại.

Cửa chính của kiến trúc kiểu Huy Châu thường là hai cánh, mép hai cánh cửa sẽ

có hai vòng tròn. Nếu chủ nhà ra ngoài, sẽ gộp hai vòng tròn vào nhau, sau đó

dùng khóa khóa lại, như vậy người ngoài sẽ không vào được.

Nhưng ngôi nhà kiểu Huy Châu trước mặt… lại không có khóa.

Hai vòng tròn tự nhiên buông thõng, gió thổi qua, hai vòng tròn va vào nhau,

phát ra tiếng leng keng.

Lẽ ra, để đề phòng trộm cắp, những nơi không người ở như thế này phải được

khóa cẩn thận.

Chẳng lẽ có người vào trong?

Ánh mắt An Như Cố trở nên sắc bén, cảm thấy có chút không ổn, bèn tiến đến

trước cửa, đưa tay đẩy một cái.

Kết quả, cánh cửa phát ra tiếng ầm ầm, nhưng không mở ra.

An Như Cố nhìn vào khe hở bên dưới, chốt cửa bằng gỗ đập vào mắt - chứng tỏ

hai cánh cửa này bị khóa từ bên trong.

Nói cách khác… có người ở bên trong.

Nhưng ngôi nhà ma này đã bị bỏ hoang từ lâu, sao bên trong lại có người?

Cùng lúc đó, chốt cửa bên trong được một bàn tay vô hình kéo ra mà không hề

có tiếng bước chân, hai cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt, bên trong

ngôi nhà dần hiện ra, như đang mời gọi cô bước vào.

An Như Cố: "..."

An Như Cố nhướng mày, trong lòng trỗi dậy hứng thú, ngôi nhà ma này… hình

như thật sự có ma.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng bầu trời ở đây lại rất âm u, không khí vô cùng ngột

ngạt. Cánh cửa lớn như con quái vật há hốc mồm, có thể nuốt chửng bất cứ ai

bước vào.

An Như Cố vẫn thản nhiên, bước qua bậc cửa, tiến vào ngôi nhà cổ, nhìn về

phía trước như cảm nhận được điều gì đó.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo phông và quần dài bước ra từ bên trong,

anh ta khoảng hai mươi tuổi, có chút đẹp trai, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, chân tay

cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn.

Tay trái anh ta cầm một cuốn sổ, tay phải cầm một cây bút, chậm rãi đi đến

trước mặt An Như Cố, lễ phép nói: "Vị khách mới, cô muốn ở phòng nào?"

An Như Cố nhìn người đàn ông, chớp chớp mắt, không biết tại sao anh ta lại

làm vậy, bèn thuận theo ý anh ta: "Còn phòng nào trống không?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn cuốn sổ, như đang cẩn thận kiểm tra, sau khi suy

nghĩ một lúc, anh ta nói: "Bây giờ chỉ còn một phòng, phòng 444 ở tầng bốn là

còn trống."

"Con số này có ý nghĩa gì sao?"

"Cô đừng quan tâm đến những thứ này." Người đàn ông lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu

xuống, như đang sợ hãi điều gì đó, hạ giọng nói: "Tò mò hại thân, cứ vào ở đi."

"Ồ." An Như Cố nhìn ngôi nhà cổ trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng: "Vậy tôi

vào đây."

Nói xong, cô liền bước vào trong.

Người đàn ông không ngờ An Như Cố lại phối hợp như vậy, động tác có chút

cứng đờ, anh ta gãi đầu rồi đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Khi ở trong căn phòng

đó, cô phải nhớ kỹ bốn điều."

"Thứ nhất, không được soi gương khi đi vệ sinh vào ban đêm. Thứ hai, tuyệt

đối không được để dép hướng về phía giường. Thứ ba, tuyệt đối không được

nhìn xuống gầm giường. Thứ tư, khi ngủ, tuyệt đối không được để chân thò ra

ngoài chăn."

"Nhớ kỹ bốn điều này, cô sẽ bình an vô sự."

Sau khi nói xong, người đàn ông tưởng rằng An Như Cố sẽ lộ vẻ sợ hãi, sau đó

lập tức dò hỏi bí mật của căn phòng.

Kết quả, cô ấy vẫn không có phản ứng gì, một lúc lâu sau, thấy anh ta cứ nhìn

chằm chằm vào mình, cô ấy mới nhận ra mình nên cho anh ta một phản ứng.

Cô ồ một tiếng, có chút phối hợp nhưng cũng có chút qua loa: "... Tại sao lại

phải làm vậy?"

Người đàn ông: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK