Mục lục
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khán giả ban đầu chỉ nghĩ là chuyện yêu sớm bình thường, ai ngờ đâu đối
tượng yêu sớm của con gái người hữu duyên lại uống rượu đến mức phải nhập
viện, trong giây lát cười nghiêng ngả, thi nhau bàn luận về vấn đề trẻ con ngày
nay dậy thì sớm.
【Phải nói là, bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm thật, em gái tôi học lớp 9, số
bạn trai còn nhiều hơn cả tôi nữa kìa hu hu hu.】
【Bây giờ, điều kiện sống tốt hơn trước, trẻ con đứa nào đứa nấy đều cao lớn
hơn trước. Hôm trước tôi đi siêu thị mua đồ, thấy một anh chàng cao mét tám,
đẹp trai dã man, đẹp trai đến mức tôi phải lòng luôn, kiểu đẹp trai thanh thuần
mà rất nhiều người không có ấy. Sau đó tôi lấy hết can đảm xin WeChat, kết quả
cậu ta lôi ra cái đồng hồ định vị trẻ em, hỏi tôi cái này được không. Lúc đó tôi
mới biết cậu bé còn đang tuổi vị thành niên… Tôi tranh thủ lúc mẹ cậu bé chưa
quay lại, chạy mất dép.】
【Ha ha ha ha lầu trên là trường hợp 'chết lâm sàng' trong xã hội hiện đại điển
hình đây mà.】
Đầu óc người hữu duyên 'Nửa Mẫu Ruộng Đào' ong ong, không dám tin vào tai
mình, con gái ngoan ngoãn của cô ấy thế mà lại yêu sớm, hơn nữa đối tượng
yêu sớm còn vô cùng kỳ quái.
Mới học cấp hai, đã vì tình mà uống rượu say bí tỉ. Còn uống đến mức phải
nhập viện nữa chứ.
Người hữu duyên trong giây lát không biết nên khóc hay nên cười, xoa xoa thái
dương, tạm gác chuyện yêu sớm sang một bên, hỏi vấn đề quan trọng nhất: “…
Bây giờ bạn trai nhỏ của con thế nào rồi?”
Con gái thấy mẹ hình như không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng hơn một
chút, gan lớn hơn, trực tiếp đáp: “Truyền nước mấy hôm rồi ạ, bây giờ đỡ hơn
nhiều rồi, sắp được xuất viện rồi.”
Nửa Mẫu Ruộng Đào nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì người không sao
là tốt rồi, coi như là trong cái rủi có cái may.
Cô ấy thu hồi suy nghĩ, nhìn con gái ngây thơ trước mặt, theo bản năng muốn
mắng cho con bé một trận vì tội yêu sớm.
Cô ấy vừa định mở miệng, lại nghĩ đến lời streamer dặn dò phải nói chuyện rõ
ràng với con gái, hơn nữa khán giả trong phòng livestream vẫn đang theo dõi,
bây giờ không phải là lúc để dạy dỗ con gái.
Vì vậy, cô ấy đè nén cơn giận trong lòng xuống, tò mò hỏi: “Nó uống bao nhiêu
rượu mà phải vào bệnh viện vậy?”
Đơn vị cô ấy thường xuyên tổ chức tiệc tùng, trên bàn tiệc rất nhiều người
chuốc rượu nhau, nhưng uống đến mức phải nhập viện thì vẫn là số ít. Sao có
thể uống đến mức phải nhập viện chứ?
Con gái nghe vậy, có chút chột dạ, ấp úng nói: “Bạn của cậu ấy nhắn tin bảo là,
cậu ấy uống rất nhiều rượu trắng, uống đến mức sùi bọt mép, phải đưa đi bệnh
viện cấp cứu ạ.”
Nửa Mẫu Ruộng Đào: “???”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
Nửa Mẫu Ruộng Đào rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra điểm mù: “Tin nhắn gì,
con còn có thể nhận được tin nhắn của bạn nó cơ à? Chẳng lẽ con mua điện
thoại rồi?”
Con gái: “!!!”
Con gái theo bản năng đưa tay che miệng, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội
vàng nép vào ghế sofa, liên tục xua tay: “Không có mua điện thoại, thật sự
không có mua đâu, con, con dùng điện thoại của bạn con xem.”
“Nói bậy, mẹ Tiểu Vương quản con bé còn nghiêm hơn cả mẹ quản con, mua
điện thoại gì chứ, muốn ăn đòn hả?”
Nửa Mẫu Ruộng Đào sải bước đi về phía con gái, mặc kệ con bé né tránh và
khuyên can, lục tung mọi ngóc ngách xung quanh con bé.
Rất nhanh, cô ấy đã tìm thấy một vật hình chữ nhật trong khe ghế sofa.
Nửa Mẫu Ruộng Đào cau mày, rút vật kia ra, gõ gõ vào lòng bàn tay: “Tốt nhỉ,
còn dám giấu điện thoại, sao con không để dành tâm tư đó mà học hành cho tử
tế đi hả?”
Con gái thấy điện thoại bị tịch thu, lập tức hối hận không thôi, dời mắt đi,
không dám nhìn thẳng vào mẹ, nhưng miệng vẫn cứng rắn cãi lại: “Mẹ, không
phải mẹ bảo chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau sao? Hơn nữa mẹ còn hứa là
sẽ không tức giận, cho nên con mới nói với mẹ.
Mẹ mà không giữ lời hứa, thì sau này con sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ
nữa.”
Nửa Mẫu Ruộng Đào nghĩ đến lời hứa vừa rồi của mình, nhíu mày, không tiện
nổi giận nữa, đành phải cầm điện thoại lên xem thử.
Vừa mới mở khóa màn hình, giao diện nhập mật khẩu hiện lên, cô ấy thử mấy
mật khẩu đơn giản, nhưng đều không đúng.

Nửa Mẫu Ruộng Đào hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống,
hòa nhã nói: “Mẹ không lừa con, con nói mật khẩu cho mẹ, để mẹ xem thử bình
thường hai đứa nói chuyện gì.”
Nhất định không được để con bé bị dạy hư!
Con gái ngẩng đầu lên, do dự nhìn cô ấy.
Sự việc đã đến nước này, điện thoại cũng đã bị phát hiện, mẹ lại muốn xem điện
thoại như vậy. Nếu không cho mẹ xem, sau này cô bé sẽ không có kết cục tốt
đẹp gì đâu.
Chi bằng nhân cơ hội này, để mẹ hứa hẹn với mình một điều gì đó.
Vì vậy, cô bé bình tĩnh đưa ra điều kiện: “Không có gì không thể xem đâu, mẹ
xem đi, nhưng mà mẹ xem xong thì không được mắng con, chuyện này coi như
bỏ qua.”
Hai mẹ con giằng co với nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Cuối cùng, Nửa Mẫu Ruộng Đào đành phải nhượng bộ: “Được rồi, con nói mật
khẩu cho mẹ đi, chuyện yêu sớm này mẹ sẽ không truy cứu nữa.”
Con gái thản nhiên gật đầu, trong lòng vui như mở cờ trong bụng.
Mẹ cô bé từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, không biết hôm nay bị làm sao
vậy, đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, ngay cả chuyện cô bé yêu sớm cũng
có thể tha thứ, đúng là tuyệt vời.
Nửa Mẫu Ruộng Đào lấy được mật khẩu, mở điện thoại, còn chưa kịp mở ứng
dụng chat, điện thoại đã hiện lên thông báo.
Cô ấy trợn tròn mắt, đọc chữ trên màn hình: “Chị dâu, bao giờ chị đến thăm anh
trai em vậy?”
Cái này cũng quá 'bất lương' rồi!
Con gái: “…”
Con gái quay lưng lại, che tai, giả vờ như người ta đang nói người khác chứ
không phải mình.
Nửa Mẫu Ruộng Đào đau đầu như búa bổ, mở thông báo, tên hiển thị là “Anh
yêu dấu”.
Cô ấy lướt lên trên, đọc đoạn lịch sử trò chuyện của hai đứa từ hôm kia, vẻ mặt
'như ông cụ non xem điện thoại', ngũ quan nhăn nhó thành một cục, không dám
tin vào mắt mình.
Đối phương gửi cho con gái cô rất nhiều tin nhắn mùi mẫn.
Cô ấy nhịn không được đọc to lên: “Cái vòng bạn bè mà em like, gọi là bánh
donut ngọt ngào đấy.”
“Em có ngửi thấy mùi khét nhẹ trong không khí không? Đó là vì trái tim anh
đang bốc cháy vì công chúa đấy.”
“Em đoán xem anh là cung gì? Anh không phải là Song Ngư, mà là cung hoàng
đạo dành riêng cho em.”
Con gái vẫn luôn không trả lời, mãi đến hôm kia mới trả lời một câu - Chúng ta
chia tay đi.
Từ đó về sau, bên kia bắt đầu gửi 'văn mẫu'.
“Công chúa à, em muốn chia tay với anh sao, tim anh đau đến mức khó thở, đau
nhói từng cơn.
Em có biết tại sao mắt anh lại sáng như vậy không? Bởi vì trong mắt anh tràn
ngập hình bóng của em. Nếu em nhất quyết muốn rời xa anh, vậy thì ánh sáng
trong mắt anh, ánh sáng trong thế giới của anh, cũng sẽ biến mất.”
“Em có biết anh thích uống rượu gì nhất không? Rượu trắng và 'trọn đời bên
em'.” *
(酒 ,久 rượu và cửu , vĩnh cửu là 2 từ đồng âm)
“Công chúa à, hôm nay anh đi tụ tập với bạn bè. Nghe nói em muốn chia tay
với anh, bọn họ mua rất nhiều rượu, bảo là 'uống say cho quên hết sầu lo'.
Anh đã uống rất nhiều, rất nhiều, nhưng hình bóng của em trong tâm trí anh lại
càng ngày càng rõ ràng, anh thật sự không thể quên em.”
“Sau này em kết hôn với người khác, đừng mời anh, bởi vì anh sẽ đau lòng đến
mức tan nát cõi lòng.”
“Công chúa à, sau này chúng ta gặp nhau ở trường, hãy xem như người xa lạ đã
từng quen biết nhé.”
“Anh đã dội lên đầu một lon bia rồi - Thần thiếp xin cáo lui, 'cáo lui' chính là cả
đời này không bao giờ gặp lại.”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
【Hay cho một màn 'cringe', vừa sến súa, vừa quê mùa, vừa buồn cười.】
【Nghe xong mấy lời 'ngôn tình' của bạn trai nhỏ của con gái người hữu duyên,
từ nay về sau, tôi nấu ăn không cần cho dầu* ăn nữa.】
( *chê dầu mỡ đấy cả nhà. Dầu mỡ' chỉ lối diễn ra vẻ, làm màu, cố tỏ ra 'ngầu',
lạnh lùng hoặc đáng yêu nhưng thực chất mang lại cảm giác sến sẩm, khiến
khán giả thấy 'ngấy'.)
【Tôi không biết người hữu duyên 'Nửa Mẫu Ruộng Đào' sẽ dạy dỗ con gái thế
nào, nhưng tôi thấy vẫn là bài tập quá ít, cho hai cái bạt tai là tỉnh ngộ ngay.】
【Thêm một phiếu nữa, nhìn thấy thảm cảnh này, tôi quyết định tịch thu điện
thoại của thằng con trai mười tuổi nhà tôi, phòng bệnh hơn chữa bệnh.】
An Như Cố bấm ngón tay tính toán, người hữu duyên 'Nửa Mẫu Ruộng Đào'
muốn con gái mình từ bỏ ý định yêu đương, tập trung học hành, nhưng sự việc
lại không như mong muốn, cô bé vẫn sẽ lén lút yêu đương.

Tuy nhiên, con gái cô bé mệnh đào hoa vượng, trong chuyện tình cảm sẽ là
người chủ động, cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì.
Cô lập tức liên lạc với người hữu duyên thứ ba [Chủ quán ăn nhỏ - Anh Lưu],
sau khi trao đổi xong, cô bấm gọi điện video.
Rất nhanh, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện trên màn hình.
Ông ta ngồi trên ghế đẩu, phía sau là bức tường dán thực đơn, có vẻ như đang ở
trong quán ăn.
Khán giả trong phòng livestream lại bắt đầu màn chào hỏi quen thuộc.
【Chào mừng người xui xẻo thứ ba!】
【Chào mừng người đen đủi thứ ba!】
【Hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện xui xẻo của anh đi, để chúng tôi được vui
lây nào.】
Thấy điện thoại đã kết nối, ông ta vội vàng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, liếc
mắt nhìn dòng bình luận, cười mắng: “Lần này mọi người nói đúng rồi đấy.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn An Như Cố, nôn nóng đi thẳng vào vấn đề: “Chào
streamer, tôi là chủ quán ăn nhỏ - Lưu mỗ, gần đây tôi gặp phải một chuyện rất
kỳ lạ, nhân viên trong quán đều hoang mang lo lắng. Cô xem chuyện này có thể
giải quyết được không?”
“Ông trả phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao là được.”
Anh Lưu không chút do dự donate một quả pháo hiệu, sau đó tuôn ra một tràng:
“Tôi đang ở khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn, mở một quán ăn
nhỏ.”
“Trước đây, tôi học nấu ăn ở thành phố lớn, tay nghề cũng tạm được, vừa là ông
chủ, vừa là đầu bếp. Có lẽ là đồ ăn hợp khẩu vị, nên quán cũng khá đông khách,
ngày nào cũng có rất nhiều người đến quán tôi ăn cơm.”
“Nhưng mà mấy hôm trước, tôi gặp phải một chuyện rất kỳ lạ.”
Ông ta rùng mình một cái, nổi hết da gà, lạnh toát sống lưng, trong giây lát
không dám nói tiếp.
An Như Cố nhấp một ngụm trà nóng để làm dịu cổ họng, sau đó đặt cốc trà
xuống, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Quán tôi ít nhân viên, chúng tôi bận đến tận khuya, không kịp dọn dẹp, nên để
đến hôm sau mới dọn.”
“Kết quả, mấy hôm trước, lúc mở cửa quán, tôi phát hiện thức ăn thừa trong tủ
lạnh bị vơi đi một ít.”
“Số thức ăn đó là đồ thừa, thường là sắp hỏng rồi, chúng tôi định sáng hôm sau,
lúc công nhân vệ sinh đến, sẽ đổ chung vào thùng rác, như vậy tiện hơn.”
Khán giả trong phòng livestream lập tức hiểu ra vấn đề.
【Chắc chắn là bị trộm rồi, mau thay ổ khóa đi.】
【Kẻ trộm thường đến để trộm tiền, mau xem thử tiền ở quầy thu ngân có bị
mất không.】
【Quán tôi đều lắp camera giám sát, chính là để đề phòng kẻ trộm, quán ông
không lắp camera sao?】
Anh Lưu liếc mắt nhìn dòng bình luận, muốn khóc mà không ra nước mắt, trong
lòng trăm mối ngổn ngang: “Camera của chúng tôi bị hỏng từ lâu rồi, sau khi
xảy ra chuyện này, tôi mới mua camera mới, ngày mai mới có hàng.”
“Kẻ trộm thì ở đâu chẳng có, nếu là kẻ trộm bình thường, thì tôi đã không nói là
chuyện kỳ lạ rồi.
Ở quầy thu ngân của chúng tôi có để một ít tiền mặt, nhưng một đồng cũng
không bị mất.”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
【Làm kẻ trộm mà không trộm tiền, chỉ trộm thức ăn, tôi không hiểu nổi.】
【Tên trộm này kỳ quái thật đấy.】
Anh Lưu vỗ đùi, kích động nói thêm: “Hơn nữa, nó còn rửa bát đĩa trong bếp
sạch sẽ, xếp ngay ngắn về chỗ cũ, còn dọn dẹp vệ sinh khắp nơi.”
“Hôm sau tôi đến quán, suýt chút nữa thì không nhận ra quán của mình, sàn nhà
lau sạch bong, sáng bóng luôn.”
Khán giả trong phòng livestream: “…”
【Bây giờ kẻ trộm đều chu đáo như vậy sao? Chu đáo đến mức khiến người ta
đau lòng.】
【Ông chủ vừa không cần phải xử lý thức ăn thừa, vừa có thêm một nhân viên
vệ sinh miễn phí, lợi đủ đường còn gì.】
【Có lẽ bản chất hắn không xấu, chỉ là muốn tìm cái gì đó bỏ bụng thôi.】
【Xã hội bây giờ, nhìn chung thì cũng không đến nỗi để người ta phải c.h.ế.t
đói, nhưng cũng khó tránh khỏi trường hợp lâm vào đường cùng, mỗi người đều
có nỗi khổ riêng, biết đâu người này đang gặp phải chuyện gì khó khăn.】
【Ai nói xã hội này không có ai c.h.ế.t đói? Trước đây, người nhà tôi bị bệnh
nặng, tôi lục tung cả người chỉ còn đúng 5 tệ, lúc trả tiền mì mới phát hiện
không đủ. Ông chủ thấy vậy, chỉ lấy của tôi 5 tệ, tôi òa khóc luôn, xã hội này
vẫn còn rất nhiều người tốt bụng.】
【Thêm một trường hợp nữa, bây giờ rất nhiều thành phố đều có những quán
ăn, cung cấp bữa ăn miễn phí cho những người gặp khó khăn. Chủ quán ăn
đúng là người tốt.】
【Chỉ có mình tôi thấy chuyện này không ổn thôi sao? Dù sao thì đây cũng là
ăn trộm mà.】

【Bạn không cô đơn đâu, nếu bạn gặp khó khăn, tôi có thể cho bạn cơm ăn,
nhưng bạn không thể vào nhà tôi ăn trộm.】
Anh Lưu nhìn thấy những bình luận này, gật đầu lia lịa.
“Tôi thấy nó cũng đáng thương, hơn nữa cũng chưa gây ra tổn thất gì cho tôi,
tôi cũng không muốn truy cứu.”
“Bây giờ thuê một nhân viên vệ sinh cũng tốn kém lắm, nó dọn dẹp quán tôi
sạch sẽ như vậy, coi như là tôi lời rồi.”
“Nhưng mà nó lén lút lẻn vào quán tôi, tôi hơi sợ, lỡ như nó bỏ độc vào thức ăn
của tôi thì sao?”
Ông ta ngẩng đầu nhìn An Như Cố trên màn hình: “Streamer, bây giờ camera
vẫn chưa lắp xong, cô có thể giúp tôi xem thử xem nó là ai được không, có phải
là người ở gần đây không?”
“Nó làm việc cũng rất nhanh nhẹn, tôi khá hài lòng, tôi có thể nhận nó vào làm
phục vụ, cho nó một công việc ổn định, để nó đường đường chính chính bước
vào quán của tôi.”
Trong lòng ông ta kỳ thực cũng đã có suy đoán, quán ăn của ông ta ở khu vực
giáp ranh thành thị và nông thôn, rất nhiều người nghèo khó. Chắc là quá đói,
cho nên mới lẻn vào quán ông ta kiếm chút đồ ăn.
An Như Cố nhìn ông ta, khuôn mặt vuông vức, đầy đặn, khóe miệng ngay ngắn,
là người rất lương thiện.
Ông ta không nói dối, thật sự muốn tìm ra người này, cho người ta một công
việc.
“Để tôi xem cho.”
An Như Cố nhắm mắt lại, giơ tay lên tính toán, hồi lâu sau, cô bỗng nhiên mở
mắt ra: “Ông sinh ra ở làng này, đúng không?”
Anh Lưu ngẩn người, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy.”
“Tôi học hành không giỏi, đến thành phố lớn học nấu ăn. Mẹ tôi trước đây làm
việc trong nhà máy, mắt không được tốt, gần như là bị mù, càng lớn tuổi càng
mù, gần như không thể tự lo cho bản thân, nhưng lại không muốn lên thành phố
ở. Vì vậy, tôi về quê chăm sóc mẹ.”
“Kết quả, khu vực này dần dần phát triển, tôi nghĩ hay là mở một quán ăn, vừa
có thể kiếm tiền, vừa có thể tiện chăm sóc mẹ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường
sao? Thế là tôi mở quán ăn ở đây.”
“Mẹ ông năm nay qua đời rồi, đúng không?”
Anh Lưu nghe vậy, thở dài, trong mắt lóe lên vẻ đau buồn: “Đúng vậy, vừa mới
lo xong đám tang cho bà cụ.”
An Như Cố bưng chén trà lên, nhấp một ngụm: “Hình như mẹ ông rất có duyên
với một loài động vật, ông có biết không?”
“Động vật?” Anh Lưu ngẩn người, gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nhớ ra
điều gì đó: “À, nhớ ra rồi, trong làng tôi rất nhiều người nuôi chó, hầu như nhà
nào cũng có chó giữ nhà.”
“Tôi nghe nói người mù có chó dẫn đường, nhưng mà đắt quá. Tôi nghĩ chó ta
cũng được, nên bế một con ch.ó đen con từ nhà người khác về, cho nó ăn thức
ăn thừa ở quán. Hy vọng nó có thể làm chó dẫn đường, bầu bạn với mẹ tôi.”
“Nhưng mà Tiểu Hắc chưa bầu bạn với mẹ tôi được hai năm, thì bị rơi xuống
nước c.h.ế.t đuối.”
“Mẹ tôi rất yêu quý Tiểu Hắc, tôi không dám nói với bà cụ là Tiểu Hắc đã chết,
nếu không bà cụ nhất định sẽ khóc giống như lúc tiễn ba tôi đi, khóc đến mức
hỏng cả mắt.”
“Vì vậy, tôi nói với bà cụ là Tiểu Hắc bị lạc, có lẽ là chạy theo chó mẹ rồi.”
“Mẹ tôi tìm kiếm khắp nơi xung quanh nhà, nhưng không tìm thấy, sau đó cũng
không tìm nữa.”
Nói đến đây, trong lòng Anh Lưu vô cùng đau buồn.
Ông ta nhớ đến chức năng gửi ảnh trong phòng livestream của nền tảng Cá
Mập, bèn mở album ảnh trên điện thoại ra, gửi ảnh chụp Tiểu Hắc lên.
Con chó đen trong ảnh có khuôn mặt mũm mĩm, bộ lông đen nhánh, bóng
mượt, giống như một con chuột đen vậy.
Khán giả trong phòng livestream thi nhau khen dễ thương.
【A a a a đây chính là chú chó trong mơ của tôi, chỉ muốn nhào đến mà nựng
mặt nó một cái.】
【Nhà tôi cũng ở nông thôn, con ch.ó nhà tôi bị bọn trộm chó bắt cóc mất rồi,
tức c.h.ế.t tôi đi được.】
【Haizz, vậy sau đó mẹ ông có biết Tiểu Hắc đã c.h.ế.t không?】
Nhìn thấy dòng bình luận, Anh Lưu nhíu mày: “Tôi cũng không biết, bởi vì mấy
năm cuối đời, bà cụ hơi lẫn thẩn.”
“Bà cụ dặn tôi đừng có vứt thức ăn thừa, cứ mang về nhà cho Tiểu Hắc ăn. Tôi
thầm nghĩ, Tiểu Hắc đã c.h.ế.t rồi, ăn cái gì, ăn bằng cách nào?”
“Tôi gặng hỏi bà cụ là Tiểu Hắc đang ở đâu, bà cụ nói Tiểu Hắc đang ở ngay
bên cạnh bà.”
“Tôi nghi ngờ, không biết là bà cụ bị đãng trí, hay là có thể nhìn thấy một số thứ
không sạch sẽ, có khi là nhìn thấy linh hồn của Tiểu Hắc.”

“Nhà chúng tôi đối xử với Tiểu Hắc rất tốt, hơn nữa Tiểu Hắc cũng không làm
hại bà cụ, bầu bạn với mẹ tôi cũng tốt, cho nên tôi mặc kệ.”
“Sau đó, trước khi qua đời, mẹ tôi còn dặn dò tôi sau này phải chăm sóc Tiểu
Hắc cho tốt, bà cụ hơi lẫn rồi, nhưng tôi vẫn đồng ý.”
Nói đến đây, bỗng nhiên Anh Lưu sực nhớ ra điều gì đó. Chuyện này đã bị ông
ta lãng quên từ lâu, nếu không phải streamer nhắc đến, có lẽ ông ta sẽ không
bao giờ nhớ lại.
Ông ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc, lắp bắp nói: “Streamer, chẳng lẽ là linh hồn
của Tiểu Hắc đến quán chúng tôi ăn cơm?”
Trước đây, ông ta đã rất tùy tiện hứa với mẹ mình, nói rằng sau này sẽ chăm sóc
Tiểu Hắc thật tốt.
Chẳng lẽ chính vì lời hứa này, mà Tiểu Hắc đã đến quán ăn của ông ta?
An Như Cố chậm rãi lắc đầu: “Không phải chó.”
“Vậy là gì?”
Cô nói ra một loài động vật chẳng liên quan: “Chuột.”
Anh Lưu: “???”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
【Chờ đã, rốt cuộc thì mẹ của anh Lưu nuôi chó đen, hay là nuôi chuột? Sao tôi
nghe không hiểu gì cả vậy?】
【Tôi đoán là như thế này. Sau khi Tiểu Hắc chết, con chuột kia đã lén lút thay
thế vị trí của Tiểu Hắc, lừa gạt tình cảm của bà cụ, trộm thức ăn thừa, đúng là
con chuột xấu xa!】
【Chuột thay thế chó, sao mẹ ông ấy không nhận ra?】
【Mắt mẹ ông ấy không tốt, hơn nữa Tiểu Hắc trông giống con chuột, chắc là
không nhận ra đâu.】
【Tiểu Hắc đáng thương, bị một con chuột cướp mất vị trí hu hu hu.】
【Tôi cực kỳ ghét chuột, ghét giống như ghét gián vậy. Cứ nghĩ đến chuột là tôi
lại nổi da gà. Chuột hamster thì được, chứ chuột cống thì miễn đi!】
Nếu xếp hạng mức độ yêu thích động vật của toàn nhân loại, thì thứ hạng trung
bình của chuột chắc chắn sẽ không cao, ít nhất là không cao hơn loài chó trung
thành.
“Chuột cống trong cống rãnh”, “Chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đánh”,
“Bệnh dịch hạch”… Chuột mang đến cho con người ấn tượng là loài côn trùng
bẩn thỉu trong cống rãnh, người lúc nào cũng dính đầy vi khuẩn, âm hồn bất tán.
Đối với người nông thôn, chuột càng khiến người ta đau đầu hơn. Chúng sẽ ăn
trộm ngũ cốc quý giá trong kho thóc, ăn trộm thành quả lao động vất vả của họ.
Từ ngàn xưa, đã có thơ ca bày tỏ sự chán ghét chuột: “Chuột kia to lớn, đừng ăn
lúa tôi” (Bài thơ “Thích Thử” - Thi Kinh).
Anh Lưu đứng hình, há hốc mồm kinh ngạc, dường như đã hiểu ra: “Ý của cô
là… mấy năm nay, là một con chuột giả làm Tiểu Hắc, bầu bạn với mẹ tôi?”
An Như Cố gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh Lưu á khẩu, ông ta cũng rất ghét chuột: “Số thức ăn thừa đó, vậy mà lại
chui hết vào bụng một con chuột, tôi buồn nôn quá.”
Rất nhiều năm trước, khi ông nội bà nội ông ta dọn dẹp đồ đạc, đã tìm thấy một
ổ chuột con màu hồng, còn chưa mọc lông. Cảnh tượng đó khiến ông ta ám ảnh
đến tận bây giờ, từ đó về sau, ông ta rất sợ chuột.
Nếu biết con Tiểu Hắc kia là chuột, thì ông ta nhất định sẽ dùng thuốc diệt
chuột độc c.h.ế.t nó.
Ông ta giơ tay lên ôm đầu, không còn tâm trí đâu mà thương xót con chuột 'ăn
trộm' kia nữa.
Chuột dọn dẹp vệ sinh thì có tác dụng gì chứ, chỉ cần nó vào quán, biết đâu đã
mang theo vi khuẩn vào rồi, ông ta phải có trách nhiệm với khách hàng.
Ông ta siết chặt nắm đấm, quyết định đi thay ổ khóa, mua thêm thuốc diệt
chuột, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Streamer, con chuột này thành
tinh rồi sao?”
Một con chuột bình thường, cầm giẻ lau nhà lau sàn nhà… không có khả năng
đó chứ.
“Đúng vậy.” An Như Cố gật đầu: “Nó thành tinh rồi.”
Anh Lưu lập tức thay đổi thái độ, cười gượng gạo: “Streamer, vậy tôi có thể
đuổi nó đi được không?”
Ông ta không trêu chọc nổi yêu quái, chẳng lẽ còn không trốn được sao?
“Ông thật sự muốn đuổi nó đi?”
Anh Lưu gật đầu lia lịa: “Tôi không chịu nổi chuột.”
Dù sao thì người thích chuột vẫn là số ít, Anh Lưu cũng giống như đa số khán
giả trong phòng livestream, đều có ác cảm với chuột.
Cho dù con chuột này có duyên với nhà ông ta, thì Anh Lưu cũng khó có thể
chấp nhận được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Như Cố cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong lòng
thầm suy nghĩ.
Trong ngũ đại tiên của vùng Đông Bắc Trung Quốc 'Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu,
Hôi' (Cáo, Chồn, Nhím, Rắn, Chuột), 'Hôi' (chuột) xếp cuối cùng, pháp lực và
danh tiếng cũng kém nhất.
Rất nhiều 'Xuất Mã Tiên' (người hành nghề 'Xuất Mã', có thể hiểu là 'Thầy
đồng', 'Thầy Pháp' - những người có khả năng giao tiếp với thế giới tâm linh,
được các vị thần tiên ban cho phép thuật để chữa bệnh cứu người, trừ tà ma,
giúp đỡ chúng sinh) thà tốn công sức mời 'Hoàng Đại Tiên' (chồn) quỷ quyệt
nhất, hoặc 'Liễu Đại Tiên' (rắn) lạnh lùng nhất, cũng không muốn mời 'Hôi Đại
Tiên' (chuột).

Xét cho cùng, bị chuột nhập… Nghe đã thấy kỳ quái rồi.
Hơn nữa, rất nhiều vị thần tiên thà nuôi cáo hoặc chồn, cũng không muốn nuôi
chuột. Bởi vì cưỡi chuột… Nghe cũng rất kỳ quái.
Cô bấm ngón tay tính toán, sau khi tính toán kỹ lưỡng mối nhân duyên giữa bọn
họ, cô mới nói: “Ông có biết tại sao con chuột này lại thay thế con ch.ó đen kia,
bầu bạn với mẹ ông không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì mẹ ông đã cứu mạng nó. Mẹ ông không hề ghét chuột, không nỡ sát
sinh. Khi ông bà nội ông tìm thấy ổ chuột con, định mang cho lợn ăn. Mẹ ông
đã ngăn cản, nói mấy con chuột con này trông cũng khá đáng yêu, cứ vứt ra xa
là được rồi.”
“Trong đó có một con chuột rất lanh lợi, đã tu luyện thành tinh.”
“Ông tặng cho mẹ ông một con ch.ó đen, mẹ ông rất yêu quý nó. Ông không nỡ
nói với bà cụ là Tiểu Hắc đã c.h.ế.t đuối, con chuột thành tinh kia cũng không
muốn bà cụ đau lòng.”
“Vì vậy, nó bèn giả làm Tiểu Hắc, ngày nào cũng học tiếng chó sủa. Mắt mẹ
ông đã mờ, căn bản không nhận ra, vẫn tưởng Tiểu Hắc đang ở bên cạnh mình.”
Nghe xong lời giải thích của An Như Cố, khán giả trong phòng livestream bỗng
chốc dâng lên muôn vàn cảm xúc, thái độ thay đổi 180 độ.
【??? Tôi còn tưởng con chuột đó cố ý thừa cơ hội, lừa ăn lừa uống chứ, không
ngờ đâu là đến để báo ân.】
【Chuột đen giả làm chó đen học tiếng chó sủa, 'Thái tử thay cha' (ý nói: Thay
người khác làm việc tốt, với mong muốn người khác được vui, được hạnh
phúc), tôi khóc mất.】
【Vậy là đến cuối cùng, mẹ ông ấy cũng không phát hiện ra 'Tiểu Hắc' là chuột
sao, đây là thể loại 'thế thân văn học' gì đây? Tôi khóc rồi.】
Tim Anh Lưu như bị ai đó bóp nghẹt, nỗi chán ghét chuột trong lòng ông ta
cũng vơi đi ít nhiều.
Thì ra con chuột kia cũng giống như ông ta, đều rất tốt với mẹ ông ta!
“Vậy mẹ tôi có phát hiện ra không?” Ông ta nhịn không được hỏi.
An Như Cố úp úp mở mở: “Có lẽ là có, có lẽ là không.”
Cô không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, chỉ có thể tính toán được
hành vi, chứ không thể tính toán được lòng người.
Anh Lưu ngẩn người một lúc lâu: “Mẹ tôi dặn dò tôi phải chăm sóc nó, có phải
là nó quá đói, nên mới tìm đến tôi?”
An Như Cố chậm rãi lắc đầu: “Nó đã thành tinh rồi, núi rừng bao la, thức ăn vô
số kể, chắc chắn là không thiếu ăn. Có lẽ nó chỉ là thèm đồ ăn ở quán ông, hơn
nữa muốn giúp ông làm việc thôi.”
“Kỳ thực, khi Ngũ Đại Tiên thật lòng muốn giúp đỡ con người, thì sẽ chia sẻ
vận may cho con người, ông có phát hiện, từ sau khi nó đến, việc buôn bán của
quán ăn ngày càng phát đạt hơn không?”
Anh Lưu: “!!!”
Anh Lưu chống cằm, trừng to mắt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu:
“Nghe cô nói vậy… Hình như là có. Lúc mới khai trương, gặp phải rất nhiều
khó khăn, khách hàng không thích hương vị món ăn ở quán. Tôi còn phải chăm
sóc mẹ, khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn.”
“Sau khi Tiểu Hắc mất, cũng chính là lúc mẹ tôi hơi lẫn thẩn, năm đó, tôi bỗng
nhiên nảy ra rất nhiều ý tưởng, không sao dừng lại được, nghiên cứu ra được
mấy công thức nấu ăn mới, rất hợp khẩu vị của khách hàng.
“Quán ăn được mở rộng, còn tuyển thêm mấy nhân viên, sau đó thì việc buôn
bán ngày càng phát đạt.”
Ngoài ra, còn có một số vấn đề nan giải khác, đều được giải quyết dễ dàng.
Ông ta cứ tưởng là ông trời phù hộ, không ngờ lại là con chuột đen mà ông ta
ghét bỏ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK