Anh ta hy vọng hoàn thành tốt nhiệm vụ này, bởi vì anh ta cũng nhận được lợi
ích rất lớn từ chương trình này, độ nổi tiếng ngày càng tăng.
Anh ta cũng biết rất nhiều khán giả mắng anh ta là "mama boy", nhưng anh
ta không để tâm, danh tiếng của anh ta không lớn bằng vợ, bây giờ dựa vào
danh hiệu "mama boy" mà nổi tiếng, thu hút được không ít lưu lượng,
Cư dân mạng làm meme mắng anh ta là "mama boy", anh ta cười ha hả ở
phía sau.
Bị anti-fan cũng là nổi tiếng!
Hơn nữa, chiều vợ và hiếu thảo đều là một phần trong hình tượng của anh
ta, có thể khiến anh ta nhận được thiện cảm của rất nhiều khán giả trung niên và
cao tuổi.
“Tiểu Vân em đâu rồi?”
Anh ta nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy Tô Hải Vân, đột nhiên liếc thấy
máy quay đang vây quanh phòng của Phương Tiểu Thúy, liền tò mò đi tới.
Chỉ thấy vợ mình đang cầm hai tờ giấy, một trắng một đỏ, trước mặt đang
đặt một chiếc hộp chạm khắc.
Đối với tờ giấy đỏ đó, anh ta không thể quen thuộc hơn, đó là bằng chứng
kết hôn của anh ta và Phương Tiểu Thúy.
Cả người anh ta run lên, túi rau trong tay rơi xuống đất, rau rơi vãi khắp
nơi, nhưng không quan tâm đến việc nhặt lên, vội vàng chạy tới giơ tay muốn
giật tờ giấy đó.
“Không phải đã nói rồi sao, chỉ được quay phòng khách và phòng ngủ của
chúng ta, không được vào phòng người khác, mọi người đang làm gì ở đây?”
Tô Hải Vân phản ứng nhanh, tránh được tay anh ta, chỉ tay vào mũi anh ta
mắng: “Anh đang giả vờ cái gì? Tôi đã biết hết rồi, anh và Phương Tiểu Thúy
mới là vợ chồng, còn em trai anh là con trai anh, anh lừa tôi thật thảm!”
Cô vẫn luôn cho rằng em trai anh ta họ Trương theo họ ba anh ta, không
ngờ là họ Trương theo họ chồng cô!
Nếu không phải thấy máy quay vẫn còn ở đây, cô thậm chí muốn g.i.ế.c
người, họ cư nhiên dám làm nhục cô như vậy!
Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, ánh mắt đó như có như
không, tràn ngập sự khinh bỉ, kinh ngạc và ghê tởm cùng nhiều cảm xúc khác.
Trương Triết như bị sét đánh, hỏng rồi, họ đã biết hết rồi!
Lúc này, Phương Tiểu Thúy xách túi rau đi vào, thấy nhiều người như vậy
trong phòng mình, có chút bất an nắm lấy vạt áo, lại nghe thấy lời con dâu nói.
Xong rồi, chuyện của bà và Trương Triết bị bại lộ rồi...
Cả người bà run như cái sàng, ôm túi rau run rẩy.
Trương Triết tức giận vô cùng, quay đầu lại quát: “Không phải đã bảo bà
vứt cái này đi rồi sao?”
Trong cơn thịnh nộ, anh ta nói nhanh hơn nghĩ, gào lên với Phương Tiểu
Thúy.
Cũng chẳng trách anh ta mất bình tĩnh như vậy, hai tờ giấy trong chiếc hộp
Pandora, đặc biệt là tờ hôn thư, là thứ anh ta đã ba lần bảy lượt dặn Phương
Tiểu Thúy phải vứt bỏ.
Không ai hiểu rõ hậu quả nếu những thứ này bị phơi bày ra ánh sáng hơn anh ta.
Một khi công khai, sự nghiệp đang phát triển rực rỡ, người vợ xinh đẹp, gia
đình êm ấm… tất cả sẽ bị hủy hoại.
Trong ký ức của anh ta, Phương Tiểu Thúy đã ở trong nhà anh ta từ rất sớm, lo
cho anh ta từ miếng ăn giấc ngủ, chăm bẵm anh ta nên người.
Mẹ anh ta mất sớm, Phương Tiểu Thúy đã thay thế vai trò của mẹ, luôn ở bên
cạnh anh ta.
Khi đó, bố anh ta bị bệnh thận, sức khỏe rất yếu, quanh năm nằm liệt giường,
ngày nào cũng phải uống thuốc.
Ông cũng chẳng ngại anh ta còn nhỏ, kéo anh ta đến bên giường bệnh và nói:
“Với tình trạng sức khỏe của bố, những ngày sau này sẽ ngày càng khó khăn,
con lớn lên e rằng cũng khó lấy được vợ. May mà bố đã nghĩ đến chuyện này từ
trước, sớm tìm người làm con dâu nuôi từ bé cho con, vừa có người làm việc
nhà, vừa nối dõi tông đường cho nhà mình.
Vừa hay nhà Phương Tiểu Thúy nghèo, nghèo đến mức phải bán con gái, bố
bèn đón cô ấy về.
Phương Tiểu Thúy đảm đang tháo vát, gả cho con không thiệt đâu.”
Lúc đó anh ta mới biết, Phương Tiểu Thúy thực ra không phải mẹ anh ta, mà là
vợ chưa cưới được nuôi từ bé.
Hồi nhỏ anh ta không hiểu vợ nuôi từ bé là gì, chỉ thấy có người hết lòng vì
mình cũng tốt, bèn gật đầu với bố, nói sau này sẽ cưới cô ấy.
Nhưng khi lớn lên, anh ta dần hiểu chuyện, lờ mờ nhìn thấy góc khuất phồn hoa
bên ngoài ngọn núi, trong lòng liền khao khát.
Hóa ra vợ của những người giàu có thường rất trẻ, ai nấy đều trẻ trung xinh đẹp,
khác xa Phương Tiểu Thúy!
Anh ta dần cảm thấy xấu hổ vì có một người vợ nuôi từ bé, nhìn thấy bà là cau
mày, không bao giờ chủ động nói chuyện với bà nữa.
Đúng như lời bố và Phương Tiểu Thúy nói, bà đảm đang tháo vát, biết ơn, dù bị
anh ta lạnh nhạt cũng không để bụng, vẫn chăm sóc hai bố con.
Cuối cùng, năm anh ta mười sáu tuổi, bố anh ta đã kiệt sức, nằm thoi thóp trên
giường. Bệnh tật đã vét sạch tiền của gia đình, nhà nghèo đến mức không còn
một xu để anh ta đi học.
Danh Sách Chương: