Mục lục
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đi làm, điều cậu mong đợi nhất là được tan ca về hang nằm im bất động.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, chỉ cần ngôi nhà do công việc mới cung cấp ấm áp
như hang của mình là được rồi.
An Như Cố thấy mọi chuyện đã xong, định cúp máy, kết quả lúc này, Bạch gia
Lão Lục đột nhiên hỏi.
"Cô giỏi như vậy, cô có biết tại sao họ lại sa thải tôi không?"
Đầu óc cậu không thông minh, lại thêm mùa đông lạnh giá khiến tư duy chậm
chạp, căn bản không nghĩ ra lý do. Theo bản năng hỏi streamer huyền học rất
giỏi này.
"Một bát cơm thì người ta biết ơn, mười bát cơm thì người ta sinh oán. Trên đời
này có người biết ơn báo đáp, cũng có người vong ân bội nghĩa, người sau sẽ
cho rằng việc cậu giúp đỡ là điều đương nhiên."
Bạch gia Lão Lục càng nghe càng hoang mang: "Tôi chỉ muốn để cho những
người đó sống tốt hơn một chút, vậy tôi nên làm thế nào?"
"Chỉ cần chọn lọc mà giúp đỡ là được." An Như Cố cũng không ngăn cản sở
thích của cậu.
Mỗi lần livestream cô kiếm được rất nhiều tiền, hầu như đều quyên góp hết.
Nguyên tắc quyên góp của cô là - Đối với người hiền lành thì giúp, đối với kẻ
gian ác thì không giúp.
Lý do cô lựa chọn như vậy, không phải để những người biết ơn báo đáp này báo
đáp lại cô. Cho đến nay, cô chưa từng tham gia bất kỳ buổi họp mặt nào của tổ
chức từ thiện, chưa từng nhận bất kỳ khen thưởng nào tại hiện trường, vẫn luôn
âm thầm quyên góp.
Trước đây nghe quản trị viên của trang web hỗ trợ học tập mà cô thường xuyên
lui tới nói, có một học sinh đã thi đậu vào trường đại học tốt nhất địa phương,
còn có một học sinh đã thi đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất cả nước là Đại
học Bắc Kinh.
Vì thiếu kinh phí, họ đã công khai thông tin của mình trên mạng, rõ ràng đã lâm
vào bước đường cùng.
Khoản quyên góp của An Như Cố như than sưởi ấm trong mùa đông giá rét,
giúp họ có thể tiếp tục học tập, thắp lại hy vọng trong lòng, từ đó thay đổi cuộc
đời mình. Họ vô cùng cảm kích cô, có người nói muốn trả lại tiền, có người nói
muốn cảm ơn cô trực tiếp.
Nhưng An Như Cố đã bảo quản trị viên từ chối tất cả. Cô làm từ thiện không
phải vì danh tiếng và sự báo đáp sau này, không cần thiết phải liên hệ với họ
ngoài đời thực.
Hơn nữa, cô cũng nhận được lợi ích từ việc quyên góp, quá trình nuôi dưỡng
những mầm non thành những bông hoa rực rỡ sắc màu rất có cảm giác thành
tựu.
An Như Cố thấy Bạch gia Lão Lục vẫn chưa hiểu, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cậu thích chữa bệnh cho người khác như vậy, nhưng cậu lại không biết xem
tướng, không bằng thế này, đến lúc đó tôi sẽ bố trí một trận pháp cho cậu. Chỉ
có người hữu duyên với cậu mới có thể tìm cậu chữa bệnh."
Bạch gia Lão Lục thích giúp người ta ứng tiền thuốc men, vất vả đến mức
không thể ngủ đông, tính ra rất lương thiện, nhưng so với những bậc thánh nhân
nổi tiếng trong lịch sử thì còn kém xa. Trong y học có Florence Nightingale và
Norman Bethune. Nói về quốc gia, Liên Xô trước đây còn có y tế công cộng
miễn phí, người nghèo cũng có thể khám chữa bệnh. Nói về thần linh, cũng có
Địa Tạng Vương Bồ Tát "Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật".
Tìm lợi tránh hại là bản tính của con người, chẳng lẽ xả thân vì nghĩa không
phải là bản tính của con người sao?*
Người tốt không nên là một từ mang nghĩa tiêu cực.
Hơn nữa, cô quan sát kỹ, xung quanh Bạch gia Lão Lục lại có không ít kim
quang, rõ ràng là công đức kim quang. Sau này tu luyện sẽ tiến bộ thần tốc, thu
hoạch rất nhiều.
Bạch gia Lão Lục chớp chớp đôi mắt tròn xoe, trong lòng dâng lên nhiều cảm
xúc. Sếp trước vì lòng tốt của cậu mà sa thải cậu, sếp bây giờ không phản đối
cậu, còn để cậu tiếp tục phát huy, thật tốt quá.
"Được, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt!"
An Như Cố khen ngợi: "Tốt, sau này tích lũy thêm công đức, sau này có thể
sớm thăng cấp."
Bạch gia Lão Lục vẻ mặt hoang mang, giọng nói đầy nghi hoặc: "Hả? Công đức
là gì?"
An Như Cố: "?"
"Cậu ngay cả công đức là gì cũng không biết?"
Cô quan sát sắc mặt cậu, cậu thần sắc nghiêm túc, không giống giả vờ.
"Không biết, không ai nói với tôi." Bạch gia Lão Lục lắc đầu, không hiểu
chuyện gì.
Cậu xếp thứ sáu trong gia đình, những anh chị em khác không thành tinh, bây
giờ đã qua đời, chỉ còn lại một mình cậu. Cậu giữ cái tên này là để nhắc nhở bản
thân đừng quên quá khứ.
Do cơ duyên, cậu bị coi là người không có hộ khẩu và trẻ em thất học được đưa
đến cô nhi viện, phần lớn thời gian là sống chung với con người, học hành đàng
hoàng, rồi tốt nghiệp đi làm. Không giống Hồ Tiên có tổ chức, cũng không
giống Hoàng Tiên có nhiều bạn bè, tin tức rất bế tắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK