An Như Cố thu lại vẻ mặt, nhìn thẳng vào ngọn đèn Trường Minh: "Ta muốn
ngươi... rời khỏi ngọn đèn Trường Minh, có được tự do mà ngươi đáng lẽ phải
có."
Ngọn đèn Trường Minh: "???"
Giọng nói của cô vừa dứt, làn khói xanh mờ ảo bỗng khựng lại một chút, như
thể không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Sao lại có người không cần bảo vật, mà lại muốn để cho linh hồn trong đèn có
được tự do?
Nó kinh ngạc nhìn An Như Cố, cô ấy... dường như khác với những người khác.
Rất lâu sau, làn khói bốc lên mới tập hợp lại, tạo thành một câu: 【Tự do không
phải bảo vật, chọn lại đi.】
Không biết vì sao, làn khói lần này nhạt hơn rất nhiều so với lúc trước, như thể
cho thấy ngọn đèn Trường Minh đang không vui.
"Ngươi đã nói với ta, ta có thể ước nguyện một bảo vật, nhưng không quy định
là hữu hình hay vô hình. Tự do chính là bảo vật vô hình."
【Ta không nói với ngươi như vậy!】
Làn khói xanh vốn đang bay lượn bỗng chui tọt vào tim đèn, không còn động
tĩnh gì nữa.
Nó nào phải là không muốn ra ngoài, mà là không thể ra ngoài.
Con người khi chịu đựng đau khổ thường im lặng không nói, nhưng một khi
được an ủi, nước mắt sẽ rất dễ dàng tuôn rơi.
Nó nghiến răng nghiến lợi, trên đời này sao có thể có người không tham lam?
Tại sao người này lại phải giả vờ như vậy?
An Như Cố không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "..."
Con ma đèn này bị tự kỷ à?
Có vẻ như cô đã chạm vào chỗ đau của nó, chọc giận nó, nhưng cô không biết
dỗ dành người khác.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, trò chuyện với con ma đèn lâu như vậy, mới chỉ có
năm phút trôi qua. Cô không thích thất hứa, đã nói với người xem trong phòng
livestream là mười phút nữa sẽ quay lại, thì nhất định phải đúng giờ.
Cô thu lại ánh mắt, ngước nhìn ngọn đèn Trường Minh trước mặt, trong đầu sắp
xếp lại những manh mối vừa thu thập được. Ngọn đèn Trường Minh này xuất
hiện trong bức bích hoạ, cảm xúc lại rất giống con người, xác suất chín mươi
phần trăm là ma trong mộ.
Từ tầng một đến đây, cô chỉ tìm thấy hai cỗ quan tài, lăng mộ nguy nga tráng lệ
như vậy, hiển nhiên là mộ hợp táng của vợ chồng.
Vậy nó là chồng hay là vợ? Tại sao lại bị giam cầm trong ngọn đèn theo cách kỳ
quái như vậy?
Rõ ràng hai người rất yêu thương nhau, giàu sang phú quý, lúc sinh thời sống
rất hạnh phúc, sau khi c.h.ế.t được chôn cất cùng nhau, đáng lẽ ra không nên có
oán khí và sát khí.
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên, như thể nghĩ đến điều gì đó, cô bước nhanh về phía
bức bích hoạ.
Cô giơ tay chiếu đèn pin vào bức bích hoạ cuối cùng. Trong bức tranh, hai
người được chôn cất cùng nhau, bên cạnh cỗ quan tài là một ngọn đèn Trường
Minh.
Mộ hợp táng của vợ chồng thời xưa có một đặc điểm, ai c.h.ế.t trước thì được
chôn vào trong trước. Đợi đến khi người sau chết, sẽ mở cửa mộ, chôn cất
người c.h.ế.t sau vào.
Nhưng trong bức tranh cuối cùng———
Hai cỗ quan tài lại được đưa vào lăng mộ cùng một lúc.
Trong mắt cô lóe lên tia sáng, lúc trước cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng
vì hai người quá mức ân ái nên cô đã không nghĩ theo hướng này, thì ra sự thật
lại là như vậy!
Tiếp theo, cô chỉ cần xác minh suy đoán của mình là được.
Cô quay lại chỗ ngọn đèn Trường Minh bằng sứ xanh, nói: "Có phải ngươi... bị
chôn theo?"
Những kẻ có quyền thế luôn cho rằng cái c.h.ế.t cũng giống như cuộc sống, khi
còn sống đã sống rất tốt, c.h.ế.t đi cũng phải có người hầu hạ.
Chôn người theo đã có từ rất lâu đời, trong đó, phụ nữ chiếm tỷ lệ rất lớn. Theo
ghi chép, Thương vương đã chôn theo cung nữ, đến thời Tần vẫn còn tồn tại tục
lệ này. Cùng với sự phát triển của lực lượng sản xuất và sự phản kháng của
người dân, việc chôn người theo dần trở thành một hủ tục bị bãi bỏ.
Tuy nhiên, hủ tục này lại trỗi dậy vào thời nhà Minh. Năm Hồng Vũ thứ hai
mươi tám, con trai của hoàng đế qua đời, hoàng đế bèn lệnh cho hai phi tần phải
chôn theo. Vụ chôn theo này đã mở ra tiền lệ xấu cho chế độ tuẫn táng của nhà
Minh. Sau khi Minh Thái Tổ qua đời, hơn bốn mươi phi tần phải tuẫn táng,
trong đó có hơn mười người bị chôn sống. Sau khi Minh Thành Tổ qua đời, số
phi tần phải tuẫn táng lên tới hơn ba mươi người.
—— “Quần thần nghị tuẫn táng cập phi, phi vô ngôn, toại tuẫn chi, táng Kim
Sơn.”
(Khi một vị vua qua đời, các quan đại thần đã bàn bạc và quyết định chôn theo
các phi tần của ông ta. Các phi tần không có quyền lên tiếng phản đối, đành
chấp nhận số phận bi thảm là bị chôn sống hoặc tự sát để tuẫn táng theo vua.)
Triều đình sẽ ban thưởng cho gia đình của những phi tần phải tuẫn táng, cũng sẽ
truy phong cho những phi tần này, nhưng đó chỉ là tấm màn che đậy cho một
chế độ tàn khốc.
Chế độ tuẫn táng vô nhân đạo này mãi đến thời Anh Tông mới bị bãi bỏ. Khi
Anh Tông lâm bệnh nặng, ông đã hạ chiếu: "Dụng nhân tuẫn táng, ngô bất nhẫn
dã, thử sự nghi tự ngã chỉ, hậu thế vật phục vi". *
(Việc chôn người theo (người chết), ta thật sự không đành lòng. Việc này nên
chấm dứt từ ta, thế hệ sau chớ nên làm theo nữa.)
Mộ chủ tiêu tiền như nước, hiển nhiên là vương công quý tộc, cho nên việc
chôn người theo cũng không có gì là lạ.
Rất lâu sau, làn khói xanh bốc ra từ miệng đèn lan tỏa khắp nơi: 【Phải.】