Sắc mặt Tịnh Không pháp sư không đổi, thuận theo ánh mắt của An Như
Cố nhìn về phía Động Minh tinh quân sau lưng cô.
Để tiện cho việc tìm kiếm thành viên U Đô, Động Minh tinh quân đã sớm
thay bộ trường bào rộng tay thêu đầy tinh tú kia, lúc này đang mặc một chiếc áo
khoác đen mà Cục Quản lý Đặc biệt đưa cho. Nhìn thoáng qua, phong thái
đường đường, khó lường được chiều sâu.
Trong lòng ông ta có chút tò mò, bèn hỏi: "Vị này là?"
Nụ cười trên mặt Động Minh tinh quân càng sâu, vừa định xưng tên.
Thế mà Tiểu Bạch Long bên cạnh đã bật ra một tiếng "hừ" khinh miệt từ
cổ họng: "Y nổi tiếng lắm đâu mà ngươi biết, bất quá chỉ là đôi mắt lợi hại hơn
người một chút, còn lại chẳng có gì đáng nói."
Động Minh tinh quân: "..."
Y lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch Long với vẻ mặt đắc ý không
thể che giấu, tay siết chặt trong vô hình. Được lắm, xem ra vẫn còn nhớ món nợ
bị y đánh cho một trận nhừ tử năm xưa.
Lúc này có nhiều người đang nhìn như vậy, y cũng không tiện nổi giận, chỉ
có thể che miệng cười nói: "Hắn nói cũng đúng, ta đích thực không có gì nổi
tiếng, chỉ là có thể đánh cho một số kẻ tự cao tự đại một trận nhớ đời mà thôi."
Tiểu Bạch Long: "..."
Hai người lời nói đều mang theo gai nhọn, lời qua tiếng lại một hồi.
Các vị đạo trưởng xung quanh có chút đau đầu, chỉ đành phải bắt đầu
khuyên can.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Tịnh Không pháp sư nghe vậy trong
lòng kinh nghi bất định, người này chẳng lẽ đang nói ông ta?
Ông ta suy nghĩ hồi lâu, chắp tay thi lễ với bọn họ, bộ cà sa trên người theo
gió mà động, uyển chuyển cự tuyệt: "Từ Tâm tự dù sao cũng là đất Phật linh
thiêng, hôm nay lại có nhiều khách khứa như vậy, làm như thế e là không ổn."
Các vị tăng nhân phía sau cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn: "Đã nói là chúng
tôi không có vấn đề gì, làm lớn chuyện như vậy là có ý gì?"
"Từ Tâm tự chúng tôi dù sao cũng là ngôi chùa ngàn năm, chuyện tà Phật
chỉ là ngoài ý muốn, các ngươi làm như vậy thật khiến người ta lạnh lòng."
Thế nhưng Tôn tiên sinh lại không để ý tới bọn họ, dứt khoát lấy giấy tờ
ra: "Không có việc gì, chúng tôi chỉ đến thông báo cho ông một tiếng, nếu ông
không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào."
Tịnh Không pháp sư: "..."
"A Di Đà Phật." Tịnh Không pháp sư thấy đối phương thái độ kiên quyết
như vậy, vẻ mặt từ bi, rốt cuộc cũng đổi giọng: "Vị thí chủ này, vậy thì mời đi
theo ta."
Một đám người nối đuôi nhau đi vào từ cổng chính. Người của Cục Quản
lý Đặc biệt đều mặc đồ đen, ăn mặc gọn gàng, cả người toát ra vẻ chính khí.
Còn các vị đạo trưởng thì mặc đạo bào, đeo túi vải, vạt áo bay phấp phới,
khí thế bừng bừng.
Một đám hương khách lớn tuổi nhìn bọn họ, xì xào bàn tán: "Trời đất ơi,
sao đạo sĩ lại đến chùa chứ?"
"Cái này còn phải hỏi sao, một núi không thể có hai hổ, hai nhà Đạo Phật
nổi tiếng là đối thủ cạnh tranh mà? Chắc là Từ Tâm tự chọc giận đạo sĩ, nên bọn
họ đến gây chuyện đây."
"Nhưng mà đánh nhau là dựa vào đấu pháp hay là ẩu đả vậy?"
"Chắc là đều có."
"Ôi chao, vậy thì mau đi thôi, đừng bị vạ lây. Không được, phải đăng lên
vòng bạn bè mới được, Từ Tâm tự bị người ta đá quán rồi!"
Các vị hương khách vừa từ chính điện đi ra vừa tăng nhanh bước chân rời
đi, vừa len lén lấy điện thoại ra đăng bài, vẻ mặt hóng hớt không sợ chuyện lớn.
Các vị đạo trưởng: "..."
Tịnh Không pháp sư đứng ở cửa, chắp tay trước ngực, nhìn mọi người lướt
qua mình, bước vào Từ Tâm tự.
Vị tăng nhân đứng sau lưng ông ta trong lòng thấp thỏm bất an, lại gần sư
huynh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Sư huynh, việc này phải làm sao đây?"
Không chỉ có người của Cục Quản lý Đặc biệt đến, còn có cả nhóm người
của vị blogger huyền học nổi tiếng toàn quốc nữa.
Rồng, quỷ, thần tiên, cương thi... chỉ cần là sinh vật mà ông ta chưa từng
thấy qua, thì ở đó đều có cả.
Nhỡ đâu bí mật của Từ Tâm tự thật sự bị bọn họ nhìn thấu thì phải làm
sao?
Tịnh Không pháp sư cúi đầu, thấp giọng niệm: "A Di Đà Phật!"
Bên trong Từ Tâm tự
Rất nhiều khách hành hương sau khi nhìn thấy đạo sĩ, trong đầu liền tưởng
tượng ra vô số cảnh tượng chiến đấu, lập tức tản ra, hiệu quả còn tốt hơn cả
cảnh sát giải tán đám đông.
Danh Sách Chương: