Mục lục
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Như Cố cầm điện thoại giấy, tay kia cầm cờ chiêu hồn, xuyên qua cảnh đêm
phồn hoa đô thị, lướt qua vô số người đi đường mà không ai hay biết.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người công nhân tan ca muộn hắt hơi, người lao
công quét đường rùng mình, đôi tình nhân dạo phố ôm nhau chặt hơn, cha mẹ
kéo con cái sát lại gần.
Lúc này, hắc bào âm sai đang làm việc đi ngược dòng người, mang theo “thành
quả” bội thu, bay về phía miếu Thổ Địa.
Mỗi thành phố đều có miếu Thành Hoàng, cấp bậc của Thành Hoàng gia tương
đương với thị trưởng. Cấp dưới miếu Thành Hoàng là miếu Thổ Địa, hầu như
mỗi làng đều có, cấp bậc của Thổ Địa gia tương đương với trưởng thôn.
Có nơi người ta xây miếu Thổ Địa, có nơi không ai xây, nhưng dân làng vẫn cần
được quản lý, nên miếu Thổ Địa vẫn tồn tại, chỉ là người thường không nhìn
thấy được.
An Như Cố lần theo vị trí trên sổ tay âm sai, đi đến công viên cách công viên
giải trí Thiên Vân 2 km.
Bước vào công viên, một tòa kiến trúc nhỏ tinh xảo hiện ra trước mắt, lác đác
vài người qua đường dường như không nhìn thấy miếu Thổ Địa, thản nhiên đi
ngang qua.
Đây chính là một miếu Thổ Địa vô hình.
Thổ Địa tuy chức vị không cao nhưng cũng là vị thần chính mà ai ai cũng biết,
cơ bản không ai dám mạo phạm.
Hai bên cổng dán câu đối "Hòa giải nhân gian canh tác sự, Chưởng quản thiên
hạ địa hòa thổ", hoành phi "Nhân hòa trung giới"*.
An Như Cố lấy tấm bảng câu hồn ghi tên ba người ra, chậm rãi bay vào trong.
Giọng nói hiền từ vang lên bên tai: “Tiểu Bạch, lại là ngươi à, hôm nay câu
được mấy hồn rồi?”
Người đàn ông tên Tiểu Bạch kia thở dài, rõ ràng là hứng thú không cao: “Hôm
nay có hai nhiệm vụ, chỉ tìm được một, đi khắp Nam Thành cũng không tìm
được người còn lại, mệt c.h.ế.t ta rồi.”
Hắn lật giở sổ sách: “Không biết tên xui xẻo c.h.ế.t vì tai nạn xe cộ này chạy đi
đâu rồi, không về địa phủ đúng giờ sẽ biến thành hồn ma vất vưởng, nhẹ thì
không thể đầu thai chuyển thế, nặng thì bị ác quỷ tìm thấy hồn phi phách tán,
thật là đau đầu.”
Thổ Địa gia nghe vậy không khỏi lo lắng, vuốt chòm râu bạc trắng của mình,
cảm thán: “Người mỗi kẻ một số phận, thôi thì mặc kệ nó đi.”
“Ta xem sổ câu hồn rồi, tên xui xẻo này không làm chuyện xấu, không phải ác
quỷ, sau này có thể đầu thai, thật đáng tiếc.”
Hai người đang nói chuyện thì một trận âm phong ập đến, thổi bay áo choàng
của họ.
Họ đột nhiên quay đầu lại, thì ra là một âm sai lơ lửng bay vào.
Cô mặc áo choàng đen dài chấm đất, đội mũ cao, tay cầm cờ chiêu hồn. Cử chỉ
toát lên khí thế bức người.
Lúc đầu nhìn thoáng qua, bọn họ còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy Hắc Vô
Thường đại nhân luôn lạnh lùng hung ác.
Nhìn kỹ lại mới biết đây là một âm sai sinh hồn dung mạo xinh đẹp, tức là
người sống làm âm sai.
An Như Cố là lần đầu tiên vào miếu Thổ Địa, ánh mắt không hề đảo mắt, cũng
không đi lung tung, cứ thế bay thẳng đến chỗ có người, trông rất ung dung.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hai người, An Như Cố đặt tấm bảng câu hồn
trong tay lên bàn, thản nhiên nói ra mục đích đến đây: “Tôi có ba hồn phách.”
Thổ Địa gia hiền từ ngẩn người, vội vàng lấy sổ hộ tịch ra, dường như nghĩ đến
điều gì, ngẩng đầu chào hỏi: “Này, cô là người mới à, trước kia ở khu vực nào?”
An Như Cố tùy ý nói: “Ở gần đây.”
Nam Thành là một thành phố lớn với hàng chục triệu dân, miếu Thổ Địa vô số
kể, hai chữ gần đây này bao gồm quá nhiều miếu Thổ Địa.
Thổ Địa gia cũng không truy cứu, làm việc theo lệ thường, dựa theo tấm bảng
câu hồn, đối chiếu với sổ hộ tịch: “Trương Phàm, Vệ Hải Thần, Giang Thục
Mẫn, ba người này quả thực là người ở địa phương ta, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, cho
phép xuống địa phủ.”
Sau đó lấy ra một con dấu đỏ, đóng lên ba tờ giấy thông hành, bốn chữ “Thổ
Địa đại ấn” đỏ chót được đóng lên văn thư thông hành.
Vậy là được Thổ Địa phê chuẩn rồi.
Vị quỷ sai họ Bạch bên cạnh sững sờ.
Giang Thục Mẫn… Đây không phải là cái tên cần câu hồn trong sổ nhiệm vụ
của hắn sao?
Hắn lập tức xoay người, chắp tay thi lễ với An Như Cố: “Vị đồng liêu này,
ngươi tìm thấy hồn phách của Giang Thục Mẫn ở đâu vậy?”
Làn da hắn rất trắng, lông mày nhạt màu, được bộ đồ quỷ sai màu trắng làm nổi
bật, trắng đến mức giống hệt màu tường xi măng trắng.
Rất phù hợp với họ của hắn.
Nhưng dù có trắng bệch như vậy, vẫn có thể nhận ra hắn có ngoại hình khá đẹp
trai, đuôi mắt rũ xuống, ngũ quan thanh tú.
Hắn khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ khi làm quỷ cũng không khác gì lúc
chết, xem ra là c.h.ế.t yểu.
An Như Cố liếc mắt nhìn hắn, nhận lấy ba tờ giấy thông hành: “Tôi bắt được cô
ta khi đang bắt một vong hồn khác.”

Quỷ sai họ Bạch nghĩ đến trải nghiệm của mình hôm nay, trong lòng đầy vẻ mờ
mịt: “Hôm nay ta gần như đã đi khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy cô ta,
không biết cô ta chạy đi đâu mất rồi.”
An Như Cố nhớ lại chuyện vừa rồi, cân nhắc lựa lời rồi nói: “Có người đã giúp
cô ta, để cô ta tạm thời hiện hình, âm khí trên người bị che lấp, cậu không tìm
thấy cũng là chuyện bình thường.”
Quỷ sai chợt hiểu ra, sau đó không khỏi bội phục, lại chắp tay thi lễ với An Như
Cố: “Tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, chúng ta vô cùng bội phục.”
Cách gọi đã từ đồng liêu ban nãy biến thành tiền bối.
Hắn vắt óc suy nghĩ, còn muốn tìm thêm vài câu nịnh hót văn vẻ, nhưng trong
bụng trống rỗng, không có chút mực nước nào.
An Như Cố: “… Cậu mới c.h.ế.t được năm năm, không cần nói chuyện với tôi
như vậy, nói chuyện bình thường là được.”
Vừa rồi Vệ Hải Thần cũng vậy, thấy cô mặc hắc bào cổ trang liền nhập vai, nhất
quyết biến lời nói thành câu cổ.
Bạch Dạ chớp chớp mắt, trong lòng vừa hoang mang vừa kinh hãi, vị tiền bối
này sao lại biết cả chuyện hắn đã c.h.ế.t được năm năm?
Chẳng lẽ đây là một vị cấp trên tai to mặt lớn?
Hắn vội vàng đứng dậy, không chắp tay thi lễ nữa, cười gượng gạo: “Được, tôi
biết rồi, tôi tên là Bạch Dạ, năm nay mới làm âm sai.”
Quỷ sai ở địa phủ phần lớn đều là quỷ già, một người mới muốn hòa nhập với
môi trường công sở, nhất định phải học hỏi một chút lễ nghi, khiến hắn, một
quỷ hiện đại, cảm thấy vô cùng gò bó.
Lúc này bị An Như Cố vạch trần, hắn lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều,
có cảm giác như tìm được người đồng trang lứa.
An Như Cố xưng tên với hắn, cầm ba tờ giấy thông hành, cầm cờ chiêu hồn,
đang định xoay người rời đi.
Kết quả lúc này, Bạch Dạ đưa tay về phía cô, ngữ khí nhiệt tình, thay đổi cách
xưng hô: “Tôi vừa hay phải về địa phủ, hay là để tôi đưa bọn họ về giúp cô, cô
có thể đi làm việc của mình.”
Hành động này của hắn coi như là chủ động giúp cô một tay.
Quỷ sai thì không sao, sinh hồn âm sai nhất định còn có việc dương gian phải
làm, hắn là quỷ mới c.h.ế.t không lâu, rất có thể thông cảm cho cô.
Vừa dứt lời, hắn lập tức đưa tay che miệng, cảm thấy mình lỡ lời.
Vị âm sai đại nhân này năng lực mạnh mẽ như vậy, tính cách quyết đoán, sao có
thể cần người khác giúp đỡ?
Đúng lúc hắn đang hối hận thì An Như Cố cầm ba tờ giấy thông hành, dừng
bước, lấy điện thoại ra, thời gian ở góc phải trên cùng hiển thị là chín giờ tối.
Cô quen dậy sớm, thường thì mười giờ đã lên giường đi ngủ. Theo ghi chép trên
sổ tay âm sai, cô phải đưa vong hồn này qua cửa ải miếu Thổ Địa, đưa đến Quỷ
Môn Quan, đi qua Hoàng Tuyền lộ…
Cứ như vậy, hôm nay cô chắc chắn không thể đi ngủ đúng giờ.
Lương bổng Diêm Vương phát cho cô là tám tỷ minh tệ, sức hấp dẫn rất bình
thường, thậm chí còn thấy rất xui xẻo. 996 là không thể 996, cả đời này cũng
không thể 996.
(làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần)*
Hơn nữa sổ nhiệm vụ của âm sai chỉ nói đưa hồn phách về địa phủ, không quy
định cụ thể là ai đưa.
Cô vuốt ve giấy thông hành, suy nghĩ một lát rồi đưa cho Bạch Dạ: “Đa tạ.”
Bạch Dạ: “?”
“Đúng rồi, cậu bé kia muốn tìm ông ngoại của mình, nếu ông ngoại của cậu ấy
còn sống thì phiền cậu tìm giúp.”
An Như Cố suy nghĩ hồi lâu, nói: “Còn cặp đôi kia, kiếp này bọn họ không thể
ở bên nhau, sau khi c.h.ế.t có thể bầu bạn với nhau một thời gian ở địa phủ.”
Bạch Dạ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tìm người ở địa phủ rất dễ dàng, rất
nhiều người ở dưới đó nương tựa người già, đứa trẻ này cần có người lớn chăm
sóc. Không cần cô nói, cũng sẽ có người giúp nó tìm.”
“Nhưng mà ít có cặp đôi nào ở bên nhau lắm, phần lớn đều chia tay rồi, tìm bạn
đời mới, ít nhất tôi thấy là như vậy.”
Khán giả trong phòng livestream nghe được một phần diện mạo của địa phủ từ
miệng vị quỷ sai này, lập tức trở nên kích động.
【Thiết lập địa phủ trong kịch bản này chân thật quá, nếu là tôi, tôi cũng muốn
xuống đó nương tựa người già hahaha. Nghe nói tổ tiên tôi là tướng quân đó~】
【Thì ra ở địa phủ cũng có thể tìm bạn đời à, thật nhân tính hóa, khiến tôi, một
người độc thân, cũng muốn đi xuống đó.】
【Những người nói muốn đi kia, là sự thật sao? Phía trước chính là địa ngục
đó.】
【Chó độc thân sống không tìm được đối tượng, c.h.ế.t rồi cũng không tìm
được. (đầu chó)】
An Như Cố trò chuyện với quỷ sai Bạch Dạ vài câu, sau đó đi ra khỏi miếu Thổ
Địa.
Lúc này trời đã tối, trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, nhưng
lại không soi ra được bóng cô.
Cô chuyển camera sau sang camera trước, chĩa vào mình, nhìn thấy rất nhiều
bình luận đều cho rằng đây là kịch bản, trong lòng không hề d.a.o động. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK