quả thực có thể, nhưng không cần phải làm phiền cô ấy, vẫn là siêu độ cho cô ấy
để một lần xong luôn."
"Nếu tôi nguyện ý quyên góp tài sản cho bộ phận của các người và cả An đại sư
kia thì sao?"
Anh em Tô gia: "???"
Người của Cục Quản lý Đặc biệt: "???"
Tô Tử Kiện không dám tin vào những gì mình nghe thấy, lập tức hét lớn: "Bố,
bố điên rồi sao, sao bố có thể làm như vậy? Đó cũng là tài sản của con!"
Bố Tô bị con trai cãi lời, lại nhếch miệng cười: "Tài sản của bố không phải là tài
sản của con. Con chọc bố tức giận, cho dù bây giờ bố chết, tài sản không có ai
kế thừa, bố cũng sẽ không cho con."
Nếu như con gái yêu không thể sống lại, ông ta sẽ không để bọn chúng sống yên
ổn.
Nói chung không thể con gái ở địa ngục lạnh lẽo, con trai con gái lại hưởng
phúc ở nhân gian chứ.
Đồng tử Tô Tử Kiện co rút, đầu óc đau như kim châm.
Anh ta hiểu rõ bố Tô nói đúng, tài sản của bọn họ thuộc về quyền định đoạt của
bọn họ. Bây giờ anh ta đã trưởng thành, không cho anh ta một đồng cũng không
phạm pháp.
Nhưng anh ta vẫn khó có thể tiếp nhận, như là nghĩ đến điều gì, vội vàng chạy
đến trước mặt mẹ Tô, cầu xin: "Mẹ, mẹ mau khuyên bố đi, bố đã phát điên rồi,
bố muốn quyên góp toàn bộ tiền của chúng ta cho quốc gia! Đó là tài sản chung
của hai người, bố không thể làm như vậy."
Mẹ Tô nghe được tất cả, cười híp mắt: "Bố con giác ngộ cao như vậy, chẳng
phải là chuyện tốt sao? Con không thể ích kỷ như vậy."
Tô Tử Kiện tức giận nói: "Đây là vấn đề ích kỷ hay không sao, rõ ràng là không
cho con đường sống!"
Mẹ Tô dịu dàng cười nói: "Có tay có chân, ở đâu kiếm việc làm cũng được, sao
có thể không có đường sống? Lúc bố con đánh bạc thua rất nhiều tiền, chúng ta
cái gì cũng làm qua, sao con lại không được?"
Tô Tử Kiện tức giận nói: "Nhưng công ty có giá trị thị trường hàng trăm tỷ!"
Anh ta rõ ràng là người thừa kế của tập đoàn trăm tỷ, dựa vào cái gì phải làm
việc nặng nhọc?
"Trước khi bố con đánh bạc, điều kiện gia đình cũng rất khá, chúng ta cũng có
cảm giác chênh lệch, nhưng chẳng phải là dựa vào phấn đấu mới kiếm được
nhiều tiền như vậy, cho con hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hai mươi mấy năm
sao."
Mẹ Tô cười lớn: "Học vấn, kiến thức và mối quan hệ của con tốt hơn chúng ta
lúc đó nhiều, cố gắng phấn đấu đi."
"Vì một Tô Uyển, hai người liền đối xử với con như vậy!"
Tô Tử Kiện sắp phát điên, vội vàng tìm người của Cục Quản lý Đặc biệt, lo lắng
đến mức nói năng lộn xộn, mất hết phong độ: "Tôi không đồng ý thỏa thuận
quyên góp này, tôi không đồng ý!"
Tuy nhiên, bọn họ đã nhận được hồi âm từ cấp trên, cho nên cũng không nghe
lời anh ta, trực tiếp mang phạm nhân rời đi.
Ngôi nhà rộng lớn trong chốc lát trở nên tiêu điều lạnh lẽo, chỉ còn lại An Như
Cố và hai anh em.
Tô Tư Tư sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, túm lấy cánh tay Tô Tử Kiện, lo
lắng kêu lớn: "Nhanh khuyên nhủ bố đi, số tiền này không thể quyên góp
được."
Tô Tử Kiện ngồi trên mặt đất, cả người như bị rút mất linh hồn, nghe thấy
người con gái mình yêu nói chuyện, cũng không lấy lại tinh thần được.
Nếu như anh ta không mời An Như Cố đến cứu em gái, bố mẹ sẽ không quyên
góp tiền cho quốc gia, cho chị gái uống chút m.á.u cũng không phải là không
thể.
Trong lúc nhất thời, anh ta vô cùng bối rối, không phân biệt được giang sơn và
mỹ nhân cái nào quan trọng hơn.
Thấy Tô Tư Tư còn đang làm ầm ĩ, anh ta cáu kỉnh đẩy đối phương ra: "Đừng
ồn ào nữa! Để anh yên tĩnh một lát."
Trong lòng Tô Tư Tư "lộp bộp" một tiếng, Tô Tử Kiện sau khi thông suốt chưa
từng mắng cô ta bao giờ, đối xử với cô ta như châu như ngọc, hôm nay vậy mà
lại mắng cô ta...
Tô Tử Kiện xoa xoa mi tâm, mơ hồ hiểu được cha mẹ đã hạ quyết tâm, không
khỏi bắt đầu suy nghĩ đường lui, may mà anh ta còn có năm mươi triệu tiền
riêng.
Dựa vào kiến thức và mối quan hệ của anh ta, quả thực có thể gây dựng lại sự
nghiệp.
Nhưng lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói của An Như Cố: "Việc đã giải
quyết xong, vậy tôi đi đây, số tiền thù lao còn lại, anh tự lo liệu."