Tiểu Vân ôm chặt lấy cánh tay mình: "Chị ơi, trong công viên đó thực sự có
buôn người sao?"
Tiểu Khải bán tín bán nghi, cậu từng nghe nói đến chuyện trẻ con bị bắt cóc,
nhưng luôn cảm thấy chuyện như vậy cách mình rất xa, không thể nào xảy ra
với mình: "Không thể nào, công viên đó ngày nào bọn em cũng đến, sao có thể
có buôn người? Em không hề nhìn thấy ai trông giống người xấu."
"Lòng người đã xấu thì không thể nhìn ra được."
An Như Cố sau khi báo cảnh sát xong, thấy sát khí trên mặt bọn họ dần dần tiêu
tan, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Chính vì ngày nào các em cũng chơi ở
công viên đó, nên mới bị người ta để ý. Bây giờ hai em đứng yên ở tiệm tạp hóa
này, chờ chị nói khi nào đi thì hãy đi."
Hai đứa đành phải vừa ngậm kem, vừa đứng ở cửa tiệm tạp hóa, ánh mắt lén lút
liếc về phía công viên bên phải.
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy, cảm thấy buồn cười, bèn
trêu chọc: "Hai đứa đang nhìn gì vậy? Chẳng lẽ lén bố mẹ trốn ra ngoài ăn kem
sao?"
Tiểu Khải lắc đầu, chỉ tay về phía công viên: "Không phải, có người nói với
cháu, trong công viên đó có người bắt cóc, muốn bắt cóc cháu và bạn cháu."
Ông chủ tiệm tạp hóa nghe vậy, lập tức sững sờ, có buôn người? Vậy Tiểu Khải
biết chuyện này như thế nào?
Ông chủ tiệm tạp hóa bèn bỏ dở công việc đang làm, bước ra khỏi tiệm, tò mò
nhìn về phía bên phải, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên vừa ra khỏi
công viên ở phía xa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần short đen, mắt đảo qua đảo lại, trông
có vẻ gian xảo. Hắn ta như thể đang tức giận điều gì đó, tay chống nạnh, miệng
ngậm điếu thuốc, phì phèo những làn khói thuốc.
Lúc này, con gái của ông chủ tiệm tạp hóa từ phía đối diện đường đi tới. Con bé
mới sáu tuổi, mặc chiếc váy bồng bềnh màu hồng.
Nhà họ ở căn nhà mặt tiền khu chung cư đối diện, đối diện với tiệm tạp hóa,
cách một con đường, rất gần. Mỗi ngày đến giờ cơm tối, con gái ông đều đến
tiệm tạp hóa ăn cơm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhìn thấy bé gái, hai mắt sáng rực, bèn bước
đến bên cạnh bé gái, cười nói: "Cháu gái, cháu đi đâu vậy?"
Bé gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông, thành thật đáp: "Cháu về nhà ăn cơm."
"Ồ, cháu đói rồi phải không?" Người đàn ông lục lọi trong túi, lấy ra một cây
kẹo mút: "Chú đây có một cây kẹo mút, tặng cháu nè."
Người đàn ông cứ tưởng bé gái sẽ đồng ý ngay, bởi vì học sinh tiểu học thường
không thể từ chối kẹo.
Nhưng bé gái lại lắc đầu, khinh thường quay mặt đi: "Không cần."
Người đàn ông sững sờ, lần đầu tiên gặp phải đứa trẻ từ chối kẹo: "Tại sao
vậy?"
Bé gái hừ một tiếng: "Cửa hàng của bố cháu toàn là loại kẹo như của chú, cháu
ăn ngán rồi."
Người đàn ông: "..."
Sau đó, bé gái không để ý đến người đàn ông nữa, tự mình băng qua đường, đi
về phía tiệm tạp hóa.
Người đàn ông thầm nghĩ trong lòng, được lắm, thì ra nhà con bé này mở tiệm
tạp hóa, thảo nào lại chê kẹo của hắn.
Đứa trẻ này trông có vẻ khá thông minh, nói không chừng bố mẹ đang ở gần
đây, nói thật là không dễ bắt cóc.
Nhưng mà hai đứa trẻ trước đây ngày nào cũng đến công viên bỏ hoang hôm
nay lại không đến, hắn ta đã chuẩn bị cả thuốc mê và xe tải rồi, vậy mà lại
không có đất dụng võ.
Càng nghĩ càng thấy tiếc, trong lòng hắn ta nổi lên một tia tàn nhẫn, làm liều!
Hắn ta đảo mắt nhìn xung quanh, thấy gần đó không có người qua lại, bèn bước
đến bên cạnh bé gái, ôm chầm lấy đứa trẻ.
Bé gái thấy mình đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, ý thức được có gì đó
không ổn, vội vàng hét lên: "A! Bố ơi!"
Người đàn ông vội vàng bịt miệng bé gái, nhưng lại bị bé gái cắn một cái, hàm
răng cắm phập vào mu bàn tay, tay bị cắn đến chảy máu, đau đến mức muốn rớt
nước mắt.
Đúng lúc này, ông chủ tiệm tạp hóa hốt hoảng lao ra như tên bắn, chỉ vào người
đàn ông hét lớn: "Có người bắt cóc trẻ con, mau bắt lấy tên buôn người kia!"
Giọng ông chủ rất lớn, những người đang ăn cơm trong nhà nghe vậy vội vàng
thò đầu ra khỏi cửa sổ xem thử chuyện gì đã xảy ra. Một số người nghe rõ, liền
lập tức xông xuống lầu, chạy về phía người đàn ông.