Mục lục
Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hữu duyên Thanh Phong Liệt Tửu và Lưu Linh quen biết đã lâu, ít nhất
cũng phải mười năm, nhưng anh ta chưa từng rung động trước cô. Vậy mà chỉ
trong một thời gian ngắn, anh ta lại đem lòng yêu cô.
Thanh Phong Liệt Tửu cho rằng bản thân đã yêu Lưu Linh từ lúc nào không
hay, chỉ là sự chán ghét lâu ngày che mờ mắt anh ta, khiến anh ta không nhận ra
tình cảm thật của mình. Phải đến khi Lưu Linh chủ động rời xa, anh ta mới phát
hiện bản thân đã yêu cô nhiều đến nhường nào.
——Mất đi rồi mới biết hối hận.
Thanh Phong Liệt Tửu không phải kẻ ngốc, anh ta vẫn luôn cho rằng tình trạng
của mình là bình thường. Lúc này nghe An Như Cố nói vậy, không khỏi có chút
hoang mang: "Streamer, ý cô là sao? Tình huống của tôi có gì không đúng? Tôi
thích cô ấy là chuyện không bình thường sao?"
"Đương nhiên là không bình thường rồi, cô ta đã dùng bùa yêu với cậu."
Thanh Phong Liệt Tửu: "???"
Khán giả trong phòng livestream: "???"
Thanh Phong Liệt Tửu lập tức sững sờ, trong lòng tràn đầy khó hiểu: "Bùa yêu
là gì? Cái gì mà thần kỳ vậy?"
Thật ra, cách đây không lâu anh ta vẫn là một người theo chủ nghĩa duy vật, cho
dù hiện tại trào lưu huyền học đang thịnh hành, anh ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ,
chưa bao giờ nghĩ rằng có loại thủ đoạn huyền học nào thần kỳ đến mức có thể
khiến người ta thay lòng đổi dạ.
Lời nói của An Như Cố khiến thế giới quan của anh ta như sụp đổ.
Thấy anh ta thậm chí còn không biết bùa yêu là gì, An Như Cố kiên nhẫn giải
thích: "Thuật Ngải và thuật Cổ được mệnh danh là hai tà thuật lớn ở Đông Nam
Á, bùa yêu chính là một trong số đó."
"Người muốn yểm bùa cần tìm thầy làm lễ. Thầy Ngải sẽ bẩm báo trời đất, sau
đó mượn hình nhân để thi pháp."
"Sau đó, vị thầy này sẽ đến nghĩa địa hoặc những nơi âm khí nặng để yểm bùa
lần nữa, củng cố trận pháp trước đó, gieo rắc tình cảm cho hai người."
"Thực ra, loại tà thuật này là mượn sức mạnh của quỷ linh để thực hiện. Gần
đây, cậu có cảm thấy như có âm thanh quỷ hồn nói chuyện bên tai vào ban đêm
không? Ngày thường, có bao giờ cậu cảm thấy lời nói và hành động của mình
trái với ý muốn không?"
Ánh mắt An Như Cố nhìn thẳng vào Thanh Phong Liệt Tửu trong màn hình, đối
phương bị tà thuật xâm nhập cơ thể, chính khí trong người không đủ, oán linh
quấn thân, tâm sinh vọng tưởng, giống như hai người vậy.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người, nhưng Thanh
Phong Liệt Tửu lại cảm thấy lạnh thấu xương, như rơi vào hầm băng.
Anh ta khẽ há miệng, gật đầu đáp: "Đúng vậy. Gần đây tôi luôn gặp ác mộng
vào ban đêm, tôi cứ nghĩ chỉ là ác mộng thôi. Ban ngày luôn cảm thấy người
mệt mỏi, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy."
"Đôi khi tôi cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng khi nhìn về hướng đó thì
lại không có ai. Nhưng tôi không để tâm, bởi vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy.
Trong lòng tôi có chuyện, ngủ không ngon cũng là bình thường."
Lưu Linh ngày nào cũng quấn lấy anh ta bỗng nhiên biến mất, còn cao giọng
tuyên bố không yêu anh ta nữa, vì vậy anh ta cứ trằn trọc suy nghĩ, căn bản
không ngủ được.
Anh ta vẫn luôn cho rằng là do vấn đề tình cảm, không ngờ lại là bị yểm bùa
yêu?
An Như Cố lắc đầu nói: "Tục ngữ có câu, 'Sự bất thường tất có yêu', cậu không
nên lơ là trong chuyện này. Nếu không tin, cậu có thể nhờ người khác xem qua
mắt của mình."
"Mắt của cậu ấy bị sao vậy?"
Đám bạn cùng phòng của Thanh Phong Liệt Tửu túm tụm lại, nhích lại gần anh
ta, tò mò nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Thanh Phong Liệt Tửu không biết phải làm sao, chỉ đành để mặc đám bạn nhìn
chằm chằm vào mắt mình.
"Ơ, cũng không có gì bất thường mà, chỉ là hơi đỏ thôi." Một người bạn nhìn
trái nhìn phải, không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ thấy Thanh Phong Liệt
Tửu ngủ không ngon.
Lúc này, cậu ta giống như bác sĩ khoa mắt, nâng mặt Thanh Phong Liệt Tửu lên,
lật mí mắt dưới của anh ta ra, muốn quan sát kỹ hơn.
Khi nhìn rõ thứ gì đó, cậu ta sợ hãi nhảy dựng lên, giống như con khỉ chạy trốn.
"A a a, cái gì thế này?"
Những người bạn cùng phòng khác cũng đến xem mặt Thanh Phong Liệt Tửu,
rõ ràng lúc xem phim kinh dị bọn họ không hề sợ hãi, thậm chí còn muốn cười,
vậy mà lúc này lại bị dọa đến mức hồn vía lên mây, mặt mày tái mét.
Trong phút chốc, tiếng hét chói tai vang lên.
Thanh Phong Liệt Tửu không nhìn thấy mặt mình, không biết bọn họ nhìn thấy
gì trên mặt mình, hoang mang hỏi: "Mọi người làm sao vậy?"
Người bạn cùng phòng run rẩy nói: "Cậu, trong mắt cậu có đường màu đen."
"Đường màu đen?!"
Cuối cùng, một người bạn tốt bụng lấy chiếc gương nhỏ mang theo bên người
đưa cho Thanh Phong Liệt Tửu, Thanh Phong Liệt Tửu lật mí mắt dưới ra, lúc
này mới nhìn rõ thứ trong mắt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK