một cái. Không biết vì sao bây giờ lại có thể livestream về huyền học.
Có lẽ… bây giờ vẫn chưa thể công khai hoàn toàn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ
được công khai.
Hơn nữa, livestream của cô ngoài lần đầu tiên hơi m.á.u me bị cấm một lần ra
thì chưa bao giờ bị cấm nữa, thậm chí còn lên cả hot search.
Cô luôn cảm thấy… có người đang ngầm cho phép tất cả những điều này.
Có lẽ… cô đã được chọn, trở thành một trong những người tiên phong công bố
một phần kiến thức huyền học cho công chúng.
An Như Cố liếc nhìn bình luận, sau đó đáp lại bằng câu trả lời muôn thuở của
mình: “Địa phủ là chuyện “tin thì có, không tin thì không”. Nếu không thể hiểu
được, mọi người cứ xem livestream của tôi như một vở kịch là được.”
Khán giả trong phòng livestream: “???”
【Ừm, tôi tin rồi, là kịch bản đấy, còn mọi người thì sao?】
【Mọi người ơi, nghe streamer nói này, phải tin vào khoa học nha!】
【Tin cô mới là lạ, cô suốt ngày chỉ biết đánh trống lảng.】
Cô thu hồi tầm mắt, nhớ đến kết quả vừa xin thần linh, không thèm nhìn bình
luận nữa, mà mở trang cá nhân của Tử La Lan ở hậu trường, gửi cho cô ấy một
tin nhắn riêng: 【Nhắc nhở bạn trai cô ấy, hãy tích đức hành thiện thật nhiều, có
thể miễn trừ một phần hình phạt.】
Mười tám tầng địa ngục là nơi chuyên dùng để trừng phạt kẻ ác, người bình
thường không thể chịu đựng nổi. Hồn ma rơi vào đó muốn sống cũng không
được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.
Nhưng người có công đức sẽ được trời xanh che chở. Địa phủ đương nhiên sẽ
không làm trái ý trời, mà chỉ thuận theo ý trời mà làm. Nếu kiếp này bạn trai cô
ấy có thể tích đức hành thiện, rất có thể sẽ được miễn trừ hình phạt mười tám
tầng địa ngục.
Bạn trai cô ấy là cảnh sát, có rất nhiều cơ hội để tích đức hành thiện, nói không
chừng có thể thành công.
Gửi tin nhắn xong, An Như Cố không quan tâm nữa, mà trực tiếp liên lạc với
người xem hữu duyên thứ ba - 【Anh Khải】. Mặc dù đã rất lâu kể từ khi kết
quả bốc thăm được công bố, nhưng đối phương dường như vẫn đang ở trong
phòng livestream nên cô trực tiếp gọi video.
Điện thoại vừa kết nối, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện trên màn
hình. Anh ta có làn da rám nắng, ngoại hình bình thường, trên mặt dính một vết
dầu mỡ, mặc đồng phục lao động, tay cầm tua vít.
Anh ta ngồi trước bàn, phía sau có mấy chiếc xe, hình như đang làm việc ở tiệm
sửa xe.
Anh Khải rõ ràng là người rất hoạt bát, cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóng:
“Em gái, tôi nghe bạn bè nói cô xem bói rất chuẩn, nên vào livestream của cô
xem thử, không ngờ lại trúng thưởng. Hahaha, cạnh tranh với mấy vạn người
vậy mà tôi lại thắng. Chắc tôi phải đi mua vé số mới được.”
【… Người xem hữu duyên đừng vội mừng, phía trước chính là địa ngục
đấy.】
【Hahaha, bề ngoài là người xem hữu duyên, đằng sau…】
【Tôi không giả vờ nữa, chào mừng người xui xẻo.】
Anh Khải hào hứng xem bình luận một lúc, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay
vào đó là vẻ mặt hoang mang: “Hả? Livestream này trúng thưởng không phải là
chuyện tốt sao?”
An Như Cố: "..."
Hình như cô bị bôi đen rồi.
Cô xua tay, chủ động nói: “Anh đừng nghe bọn họ nói, đương nhiên ở đây cũng
có người xem hữu duyên không xui xẻo. Bây giờ tôi sẽ xem bói cho anh, trả phí
xem bói đi, một quả pháo năng lượng cao.”
Anh Khải ừ một tiếng, mỉm cười tặng một quả pháo năng lượng cao.
Nhận được quà, An Như Cố nhắm mắt lại, bấm đốt ngón tay tính toán, những
ký hiệu thiên cơ phức tạp hiện lên trong đầu cô.
Một lúc sau, cô mở mắt ra, nói: “Theo quy tắc của tôi, trước tiên tôi sẽ xem gia
đình cho anh. Kỵ thần trong niên trụ và nguyệt trụ của anh đều liên quan đến
tiền bạc, tài tinh ở niên trụ không được lưu thông. Tổ tiên của anh vì tiền bạc
mà gặp tai họa, gia đình nghèo khó, đúng không?”
Anh Khải kinh ngạc đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới gật đầu, trong
mắt tràn đầy vẻ sùng bái: “Em gái, cô xem bói chuẩn thật đấy, thảo nào có nhiều
fan hâm mộ như vậy. Nhà tôi hồi ông ngoại tôi còn sống cũng khá giả, nhưng
cậu tôi nghiện cờ bạc, nướng sạch tài sản.”
“Ngũ hành của anh thuộc Kim, ngũ hành vượng nhất trong bát tự thường thể
hiện khuynh hướng nghề nghiệp, anh nên làm những công việc liên quan đến cơ
khí kim loại, là thợ sửa chữa, đúng không?”
Anh Khải gật đầu lia lịa, giơ tua vít trong tay lên: “Tôi với bạn tôi mở một tiệm
sửa chữa ô tô.”
“Gia cảnh anh tuy nghèo khó, nhưng anh chăm chỉ cần cù, hiện tại đã có chút
tài sản, đúng không?”
Nghe vậy, Anh Khải mỉm cười: “Nói chăm chỉ cần cù thì cũng không hẳn, chủ
yếu là vì cuộc sống mưu sinh thôi, nhà tôi mấy miệng ăn. Tôi đã đón mẹ tôi từ
quê lên thành phố rồi, bà lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, đi khám chữa bệnh
cũng tốn kém.”
An Như Cố tính toán sơ qua, phát hiện đối phương không gặp vận xui, cũng
không đến mức xui xẻo, bèn trực tiếp hỏi: “Vậy lần này anh đến tìm tôi là muốn
xem gì?”