nhũn, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, theo quán tính quỳ sụp xuống
bên cạnh xe lăn của Phương Nhược Thủy.
Chân phải của hắn ta tuy vẫn còn đó, nhưng lại không còn chút cảm giác nào,
như thể không phải là của mình nữa.
Khuôn mặt Phương Nhược Thủy hiện lên nụ cười nhạt, giơ tay rút chiếc đinh
trên chân phải con búp bê cỏ ra, chuyển sang chân trái.
“Đừng!” Người đàn ông trung niên sợ hãi kêu lên, vội vàng cầu xin Phương
Nhược Thủy: “Phương tiểu thư, tôi sai rồi, tôi không nên cười nhạo đôi chân
của cô!”
Là hắn ta quá thiển cận, hắn ta không nên chế giễu khuyết điểm của người
khuyết tật.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy con búp bê cỏ, hắn ta đã biết đó chính là thuật phù
chú bát tự trong truyền thuyết. Viết tên và ngày tháng năm sinh lên con búp bê,
sau đó thi triển tà thuật lên đó.
Đâm vào mắt con búp bê, người bị nguyền rủa sẽ bị ảnh hưởng. Nếu người thi
pháp có năng lực yếu, mắt của người bị nguyền rủa sẽ bị mù một thời gian. Nếu
năng lực cao cường, người bị nguyền rủa sẽ bị mù ngay lập tức.
Năng lực của Phương Nhược Thủy đương nhiên không thể xem thường, lần
này, chân của hắn ta e rằng sẽ bị tàn phế.
May mắn là Phương Nhược Thủy sau khi nghe thấy lời cầu xin của hắn ta, động
tác trên tay khựng lại, dường như không có ý định tiếp tục nữa.
Người đàn ông trung niên cúi đầu, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa tràn đầy oán
hận.
Hắn ta vốn không phải là người lương thiện, mà là kẻ nham hiểm độc ác,
Phương Nhược Thủy dám đối xử với hắn ta như vậy, đã bị hắn ta ghi vào sổ đen
rồi, nhất định phải hành hạ cô ta đến sống không bằng c.h.ế.t mới có thể hả
giận.
Phương Nhược Thủy tuy tà thuật cao cường, nhưng cơ thể lại yếu ớt, phải ngồi
xe lăn, rất bất tiện trong việc di chuyển. Chỉ cần lén ra tay khi cô ta không đề
phòng, cô ta sẽ không thể sử dụng bất kỳ tà thuật nào.
Vì phép kéo dài mạng sống và bùa mượn vận may đều bị phá giải, hắn ta đã bị
phản phệ vô cùng nghiêm trọng, ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng.
Phương Nhược Thủy không muốn giúp hắn ta, sớm muộn gì hắn ta cũng bị bắt,
chi bằng cùng c.h.ế.t chung!
Ánh mắt người đàn ông trung niên có sống mũi khoằm lóe lên tia sáng lạnh lẽo,
liếc thấy Phương Nhược Thủy đặt con búp bê cỏ xuống, sau đó nâng chiếc hộp
đựng tro cốt mà cô ta luôn coi như báu vật. Ánh mắt cô ta dán chặt vào chiếc
hộp, như thể đang đối xử với người thân yêu nhất.
Cơ hội đến rồi!
Hắn ta đột nhiên vùng dậy, hung hăng vung nắm đấm, nhắm thẳng vào đầu
Phương Nhược Thủy. Nếu trúng đòn này, cho dù Phương Nhược Thủy không
c.h.ế.t cũng sẽ ngất xỉu.
Tuy nhiên, phản ứng của Phương Nhược Thủy còn nhanh hơn, cô ta nhanh như
chớp, dùng đôi giày sắc nhọn đá thẳng vào n.g.ự.c người đàn ông trung niên,
chiếc chăn trên đầu gối cũng theo đó rơi xuống đất.
Người đàn ông trung niên bị đá văng ra, nằm trên mặt đất, choáng váng, cảm
thấy đau đớn như xé toạc lồng ngực, hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu, ánh
mắt hắn ta tràn đầy kinh hãi.
Đôi chân xoắn lại của Phương Nhược Thủy... không hề bị tàn phế!
Tại sao? Không phải cô ta đã học Lỗ Ban thư sao?
Tuy nhiên, hắn ta đã không còn thời gian để suy nghĩ về chuyện này nữa, đầu
nghiêng sang một bên, ngất lịm đi.
Phương Nhược Thủy thản nhiên thu chân lại, nhìn người đàn ông trung niên với
vẻ mặt ghê tởm: “Chu Tu thật là ngu ngốc, sao cái gì cũng đổ hết lên đầu tôi thế
này.”
Sau đó, cô ta lại nâng chiếc hộp đựng tro cốt mà mình vẫn luôn ôm chặt, áp má
lên đó.
Làn da trắng nõn tiếp xúc với chiếc hộp bằng gỗ, mang đến cảm giác mát lạnh,
nhưng lại khiến khuôn mặt cô ta ửng hồng một cách bệnh hoạn, lẩm bẩm.
“Chị ơi, giờ thì không còn ai quấy rầy chúng ta nữa rồi.”
“Nhiệm vụ ở Nam Thành hơi phức tạp, xuất hiện một người đặc biệt, vật trấn
của em chưa kịp chôn đủ bốn mươi chín ngày đã bị cô ta tìm thấy, khiến kế
hoạch phải trì hoãn đến Tết Trung nguyên. Lần này, em nhất định sẽ cẩn thận
hơn.”
“... Sắp rồi, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi.”