“Sau khi nhận nuôi mẹ con, ta phát hiện ra đứa trẻ chính là tờ giấy trắng. Có
lẽ… lúc đó ta không nên hạ cổ trùng Điểu Tâm, để lũ trẻ chôn cùng. Hạ Tâm
Cổ bình thường là được rồi, dù sao người ta muốn mang đi nhất chỉ có ông ta.”
“Lúc bọn chúng sinh ra đã mang trong mình cổ trùng, cơ thể bị gặm nhấm, vốn
dĩ không sống quá bốn mươi tuổi, không cần thiết phải thôi động bây giờ, cứ để
bọn chúng sống thêm một thời gian nữa đi.”
“cổ trùng Điểu Tâm bị tiêu diệt là có nguyên do. Có lẽ, ta không nên để cổ
trùng Điểu Tâm xuất hiện lần nữa, sau khi ta chết, các con đừng nghiên cứu nó
nữa, đừng nghĩ đến chuyện tìm hiểu bí mật của nó, đó là ác ma.”
Bà ngoại lộ vẻ hối hận, sau khi nói xong câu này, liền chìm vào giấc ngủ, không
bao giờ tỉnh lại nữa.
Mấy chục năm sau, bà ta g.i.ế.c c.h.ế.t hậu duệ của ông ngoại, m.ó.c t.i.m ông ta
ra, gieo vào đó cổ trùng được nuôi dưỡng bằng m.á.u tim của chính mình. Đến
nay, bà ta có thể điều khiển một người rưỡi, một là ông cụ họ Vương, nửa còn
lại là trái tim kia, còn những người khác thì không thể điều khiển được.
An Như Cố: “…”
Bị loại người này khen, chẳng vui vẻ gì cho cam.
Cổ bà thấy cô không trả lời, lại cười lên, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Nếu là
cô, hẳn là có thể làm được nhỉ.”
Thiên phú của bà ngoại quá cao, bà ta khó có thể sánh bằng. Đến nay, vẫn
không hiểu rõ bí mật mà bà ngoại nói rốt cuộc là gì.
“Ý bà là sao?”
“Không có gì.”
Cổ bà mím chặt môi, không nói nữa.
Người Cục Quản lý Đặc biệt thấy vậy, cầm điện thoại, đi ra ngoài, tiết lộ một số
tình tiết vụ án: “Bà ta g.i.ế.c người, còn có ý đồ mưu hại ông cụ họ Vương,
trước đó còn giúp U Đô làm rất nhiều chuyện, tội ác tày trời.”
“Nói đi cũng phải nói lại, dạo này không thấy người của U Đô hành động ở
Nam Thành nữa, chắc là sợ cô rồi.”
An Như Cố buông điện thoại xuống, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước
chân.
Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Vệ Minh Ngôn và Lâm Sơ Tễ đến.
Cô có chút kinh ngạc, mấy hôm trước Vệ Minh Ngôn mới đến đuổi cổ trùng, cô
bảo anh ta mười ngày đến một lần, sao lại đến nữa?
Vệ Minh Ngôn nghiêng người, một cô bé chừng năm, sáu tuổi lọt vào tầm mắt.
Cô bé có đôi mắt to, ngũ quan tinh xảo, mái tóc bồng bềnh, điều duy nhất không
tốt lắm là sắc mặt nhợt nhạt, môi không có chút huyết sắc.
Cô bé rụt rè nắm lấy vạt áo Vệ Minh Ngôn, nhìn thấy An Như Cố, có chút sợ
hãi, nấp sau lưng Vệ Minh Ngôn.
Vệ Minh Ngôn thấy vậy, dở khóc dở cười: “Đây là em họ tôi, trước giờ vẫn
luôn nằm viện, nên không đến đây được, hôm nay bệnh mới đỡ, phiền cô giúp
con bé đuổi cổ trùng.”
Nói rồi, anh ta nắm tay cô bé, dẫn cô bé đến trước mặt An Như Cố.
Thực ra, mua bùa đuổi côn trùng có thể loại bỏ được cổ trùng Điểu Tâm, nhưng
việc này rất khó nắm bắt. Bọn họ chung sống với cổ trùng Điểu Tâm quá lâu,
một khi loại bỏ quá nhiều, rất có thể sẽ gặp vấn đề về tim. Vì an toàn, cho dù
bận rộn đến đâu, bọn họ đều đích thân đến.
Cô bé bị đẩy ra trước mặt, có chút ngại ngùng cúi đầu, lo lắng vân vê ngón tay,
muốn nói chuyện nhưng lại sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Vệ Minh Ngôn sợ An Như Cố hiểu lầm, bèn nói: “Tiểu Vũ nhà tôi nó hơi hướng
nội, không phải là không muốn nói chuyện với cô, mà là không biết nói như thế
nào.”
Bởi vì cổ trùng, Tiểu Vũ ốm yếu bệnh tật, quanh năm nằm viện, là đứa trẻ khác
biệt trong trường mẫu giáo. Những đứa trẻ khác trong trường mẫu giáo gọi cô
bé là quái thai, đồ bệnh hoạn, còn nói bệnh của cô bé là bệnh truyền nhiễm, chơi
với cô bé sẽ bị lây bệnh. Hơn nữa, chú thì ly hôn, bận rộn công việc, căn bản
không quan tâm đến cô bé.
Lúc anh ta phát hiện ra, Tiểu Vũ đã hình thành tính cách tự kỷ.
“Không sao.” An Như Cố nói.
Cô lấy ra một lá bùa đuổi côn trùng, đặt vào tay cô bé, tâm niệm khẽ động, lá
bùa lập tức được thôi động.
Tim Tiểu Vũ đột nhiên đau nhói, vô số sợi tơ màu đỏ dọc theo tim trào ra cánh
tay, xuyên qua lòng bàn tay chui ra ngoài.
Ngũ quan trên mặt cô bé nhíu lại với nhau, đau đến c.h.ế.t đi sống, nhưng lại
không hề lên tiếng.
Vệ Minh Ngôn thấy vậy, vô cùng đau lòng. Anh ta là người từng trải, biết rõ sợi
tơ màu đỏ chui ra ngoài đau đớn đến mức nào. Con bé còn nhỏ như vậy, nhưng
lại kiên nhẫn hơn rất nhiều người lớn.
Anh ta theo bản năng hỏi: “Đau không?”
Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống, không nói gì.
Vệ Minh Ngôn thấy vậy, thở dài một tiếng.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu cương thi vừa đi vào, vừa vung vẩy một bài thi, dáng đi cứng ngắc, nhưng
so với lúc mới tỉnh lại thì đã tốt hơn nhiều.
Cô bé nói với vẻ đầy tự hào: “Em được ba mươi điểm.”
“Hửm? Cho chị xem nào.” An Như Cố nhận lấy bài thi, cúi đầu xem, môn Ngữ
văn được ba mươi điểm.
Cô bé bây giờ mới học chương trình lớp một, học được mấy hôm mà đã thi
được ba mươi điểm rồi, rất giỏi.
An Như Cố xoa đầu nó, khen ngợi: “Giỏi lắm.”
Khóe miệng tiểu cương thi không khỏi nhếch lên, sau đó nói với vẻ đầy mong
đợi: “Em thi được điểm cao như vậy, hôm nay có thể không làm bài tập được
không ạ?”
An Như Cố thản nhiên nói: “Em mà không viết bài tập thì thầy giáo sẽ không
vui đâu, đừng trốn tránh có được không?”
Để cho cô bé được học tập một cách bài bản, khoa học, cô đã nhờ Cục Quản lý
Đặc biệt tìm gia sư trong nội bộ. Kết quả là chẳng có ai, biết được thân phận
của cô bé nào còn dám đến, chỉ đành đành lòng cho cô bé học online.
Tiểu cương thi thấy cô kiên quyết như vậy, chỉ đành ủ rũ nói: “Dạ.”
Vệ Minh Ngôn nhìn thấy tiểu cương thi hoạt bát như vậy, hai mắt sáng lên,
không ngờ ở chỗ đại sư lại còn có đứa trẻ đáng yêu đến thế.
Dáng vẻ đáng yêu giống như em họ của anh ta, lại vô cùng ngoan ngoãn. Em họ
anh ta tự kỷ như vậy, một phần lớn nguyên nhân là do thiếu bạn bè cùng trang
lứa.
Tâm niệm anh ta khẽ động, nắm tay em họ, nhìn tiểu cương thi: “… Em gái, em
có thể chơi với em ấy một lúc không?”
Tiểu cương thi vừa định từ chối, kết quả nghĩ lại, vậy chẳng phải là cô bé không
cần phải làm bài tập sao?
cô bé giả vờ khó khăn, như có như không nhìn về phía An Như Cố, ý tứ không
cần nói cũng hiểu: “… Em không tự quyết định được.”
Vệ Minh Ngôn hiểu ra, vội vàng hỏi An Như Cố - người giám hộ: “Đại sư, cô
thấy thế có được không ạ?”
An Như Cố: “…”
Cô liếc nhìn Tiểu Vũ, thấy cô bé thỉnh thoảng lại nhìn về phía tiểu cương thi,
tốc độ vân vê ngón tay còn nhanh hơn lúc nãy, trông có vẻ rất căng thẳng,
không giống như là không muốn chơi với nó.
Cô bèn gật đầu: “Hai đứa đi chơi đi, nhớ đừng chạy xa, em trông chừng em cho
cẩn thận.”
Tiểu cương thi gật đầu lia lịa, vỗ ngực, nói chắc nịch: “Cứ giao cho em.”
cô bé dứt lời, liền nắm tay Tiểu Vũ, kéo cô bé ra ngoài: “Đi, dẫn cậu đi xem đồ
chơi của tớ.”
Tiểu Vũ thấy có người muốn chơi với mình, trong lòng vừa ngại ngùng vừa
kích động, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Ừm.”
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, An Như Cố kể lại chuyện của Cổ bà.
Lâm Sơ Tễ nghe mà há hốc mồm: “Tình cảm đáng sợ thật đấy.”
Vệ Minh Ngôn tức giận nói: “Chúng ta lừa bà ta lúc nào, dựa vào đâu mà bắt
chúng tôi phải chôn cùng với tình cảm của bà ta chứ?”
“Nếu bà ta còn sống, nhất định tôi sẽ kiện bà ta tội cố ý g.i.ế.c người.”
Vài người họ hàng của anh ta rõ ràng rất ưu tú, có chỗ đứng nhất định trong
ngành, lại bị ép c.h.ế.t sớm. Còn có những đứa trẻ như Tiểu Vũ, bởi vì bẩm sinh
ốm yếu, cộng thêm cổ trùng quấy phá, còn chưa kịp trưởng thành đã bước một
chân vào quan tài.
Lâm Sơ Tễ nghe vậy, run lẩy bẩy. Nếu như cụ cố của anh ta, lúc trước cũng
từng phản bội người khác, đối phương hạ độc cả nhà anh ta, đầu độc bọn họ đến
c.h.ế.t sớm.
Bản thân anh ta giống như Vệ Minh Ngôn, từ nhỏ ốm yếu, bệnh tật, trở thành kẻ
dị biệt trong mắt mọi người, anh ta thật sự sẽ cảm ơn.
Tra nam và nữ chính si tình cứ việc dây dưa với nhau, dựa vào đâu mà lại liên
lụy đến những người vô tội như bọn họ. Nợ cha trả con, trên pháp luật căn bản
không hề tồn tại…
Vai Vệ Minh Ngôn run lên vì tức giận: “Bà ta vừa muốn hại cô, vừa muốn hại
ông cụ họ Vương, còn muốn hại chúng tôi, đồ sát nhân.”
Anh ta nói xong, trong lòng nhói đau, tâm tình vô cùng phức tạp: “Xin hỏi, tim
của bố tôi, tìm được chưa ạ?”
An Như Cố uống một ngụm trà, nói: “Người của Cục Quản lý Đặc biệt nói trái
tim đã bị hủy rồi, tôi đưa số liên lạc cho anh, anh liên lạc với bọn họ là được.”
Vệ Minh Ngôn thở dài, sắc mặt u sầu, trong lòng cũng không quá bất ngờ.
Người đó chấp niệm với bố anh ta rõ ràng như vậy, bây giờ bị bắt, rất có thể sẽ
hủy hoại trái tim.
“Vâng, tôi muốn đi nhận xác ông ấy.”
Dù sao đó cũng là người bố hiền từ của anh ta, chưa từng đối xử tệ bạc với anh
ta.
Lúc Vệ Minh Ngôn và Lâm Sơ Tễ rời đi, đến gọi Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ đang ở trong phòng tiểu cương thi xem hoạt hình. Trên bàn bên cạnh
bày rất nhiều đồ ăn vặt, trên ghế sô pha còn có rất nhiều đồ chơi.
Hai cô bé vừa ôm búp bê, vừa ăn vặt, vừa xem ti vi.
Tiểu Vũ không còn rụt rè như trước, nhưng vẫn rất trầm tính, ngồi ngay ngắn,
gặm khoai tây chiên gần như không có tiếng động.
Tiểu cương thi thấy cô bé như vậy, có chút kinh ngạc: “Sao cậu gặm khoai tây
chiên mà không có tiếng động vậy?”
An Như Cố bảo cô bé lúc ăn cơm phải chú ý ăn không nói, ngủ không nói, cô bé
cũng có thể làm được. Nhưng ăn vặt lại hoàn toàn khác, sao có thể không có
tiếng động được?
Tiểu Vũ nuốt miếng khoai tây chiên đã tan chảy trong miệng xuống, ngại ngùng
nói: “… Đây là kỹ năng đặc biệt mà tớ học được.”
“Vậy cậu dạy tớ với.”
“Chính là ngậm khoai tây chiên trong miệng, đợi nó mềm rồi thì nuốt xuống,
như vậy sẽ không phát ra tiếng động.”
“Giỏi quá! Tớ học được rồi!”
Tiểu Vũ thấy cô bé vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười, có chút mừng vì kỹ năng kỳ
quái của mình có thể khiến bạn bè vui vẻ.
Lúc cô bé đi học mẫu giáo, cô giáo phát đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ ăn, rõ ràng
cô bé ăn rất bình thường, còn không ồn ào bằng người khác, vậy mà lại có mấy
bạn nam nghịch ngợm nói cô bé ồn ào. Từ đó về sau, cô bé đã nghiên cứu ra kỹ
năng này.
Vệ Minh Ngôn thấy hai đứa trẻ hòa thuận với nhau, trong lòng có chút vui
mừng, nhưng thời gian không còn sớm nữa, bèn nói: “Tiểu Vũ, về thôi?”
Tiểu Vũ quay đầu nhìn tiểu cương thi, trong lòng có chút không nỡ, chậm rãi đi
về phía Vệ Minh Ngôn, quyết định rời đi.
Xung quanh tiểu cương thi không có bạn bè cùng tuổi, dạo gần đây hơi lẻ loi,
đồ chơi mới mua đều không có ai xem.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, Tiểu Vũ đến, cô bé được phép chơi với bé,
bài tập ít đi một chút chắc chắn là không sao.
Cô bé bèn nói: “Khi nào cậu rảnh thì đến chơi nhé?”
Tiểu Vũ thấy cô bé nói như vậy, trong lòng có chút vui vẻ: “Cuối tuần nào cũng
có thể đến.”
Tiểu cương thi bẻ ngón tay đếm ngày,hận không thể cho ngày đó đến sớm một
chút: “Tớ đợi cậu.”