độ cực nhanh, cô giơ tay kết ấn, cản lại luồng âm phong này.
Lúc này, Bạch Vĩ mới dời ánh mắt lên người khác ngoài vợ mình.
Anh ta liếc nhìn An Như Cố, trong mắt lóe lên tia hứng thú: "Anh có vật sưu tập
đáng yêu nhất, tuấn mỹ nhất, cũng có người vợ lương thiện nhất. Anh cảm thấy
em rất được, anh muốn một vật sưu tập xinh đẹp nhất."
Mọi người: "!!!"
Phương Thượng Thiện thấy anh ta dám ngang nhiên như vậy, cố nén sợ hãi,
đứng trước mặt An Như Cố: "Có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây này, đừng làm
hại đến người vô tội!"
Cô ấy không biết đại sư lợi hại đến đâu, nhưng cô ấy biết Bạch Vĩ rất mạnh, đại
sư chưa chắc đã là đối thủ của Bạch Vĩ.
Bạch Vĩ thấy vợ mình tức giận, khóe miệng nhếch lên: "Em ghen rồi sao, nhưng
em yên tâm, vợ của anh chỉ có thể là em."
Phương Thượng Thiện: "... Cút!"
Não kẻ g.i.ế.c người sao lại không bình thường như vậy?
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, An Như Cố lại khẽ cười: "À đúng rồi,
quên hỏi anh, cảm giác thành thân với gà mái như thế nào?"
Bạch Vĩ: "!"
Bạch Vĩ từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện này, chính là muốn quên đi trải
nghiệm nhục nhã này, không ngờ lại bị vạch trần, lớp mặt nạ nho nhã bị xé toạc:
"Thì ra là do con tiện nhân nhà em giở trò!"
Sau khi đội ngũ đón dâu đến từ đường, anh ta nói xong những lời đường mật,
liền vén rèm kiệu lên, trong lòng tràn đầy mong đợi sẽ nhìn thấy hộp tro cốt của
vợ mình.
Kết quả, nhìn kỹ lại, người nằm trên ghế vậy mà lại là một con gà mái!
Anh ta, người cao quý như vậy… vậy mà lại nói lời đường mật với một con gà
mái!
Bản thân anh ta đã tạo quá nhiều nghiệp chướng, trên người oán khí và sát khí
cực nặng, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều công sức để ổn định tâm trạng, tránh
để bản thân mất đi lý trí, biến thành ác quỷ. Nhưng lúc đó, anh ta suýt chút nữa
thì bị chọc giận đến mức thần hồn bất ổn, trực tiếp biến thành lệ quỷ mất đi lý
trí.
Ánh mắt An Như Cố lạnh lùng, mày mắt lạnh như băng: "Trên người anh mang
nhiều nợ m.á.u như vậy, không biết anh đã trốn thoát sự truy bắt như thế nào,
nếu bị bắt, e rằng anh sẽ phải ở mười tám tầng địa ngục một nghìn năm, không
biết anh lấy đâu ra dũng khí chạy đến đây kết hôn?"
Bạch Vĩ nhíu mày, hai mắt đỏ ngầu, giơ tay ngưng tụ âm khí đ.â.m về phía An
Như Cố. Anh ta không cần vật sưu tập này nữa, anh ta muốn nghiền nát cô
thành tro bụi.
Chưa kịp để An Như Cố ra tay, Thương Nguyệt bên cạnh đã lao ra, chỉ một
chiêu định thân thuật, đã khiến Bạch Vĩ cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.
Thương Nguyệt cắn môi đỏ mọng, nghĩ đến trận rước dâu hoành tráng của Bạch
Vĩ, luôn cảm thấy bản thân thua kém ở một số điểm nào đó.
Trước đây, khi cô ấy mặc phượng quan, đến nhà họ Vương thành thân với
Vương Kha, trang phục rất long trọng, nhưng chỉ có một mình cô ấy, sao có thể
sánh bằng trận rước dâu hoành tráng này?
Tên quỷ vương này thật là đào hoa, có khí thế ghê, long trọng náo nhiệt như
vậy, thật khiến cô ấy vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Biết thế lúc trước nàng cũng làm như vậy.
Thế nhưng, suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, bởi vì hiện tại cô ấy đã không
còn người muốn cưới nữa rồi.
Thương Nguyệt che miệng, cười nhạo nói: "Là quỷ vương mà chỉ có chút bản
lĩnh ấy thôi sao? Vậy tôi cũng muốn làm quỷ vương, gọi là Nam Thành Quỷ
Vương đi."
Bạch Vĩ: "???"
Những người khác: "???"
Bạch Vĩ là lệ quỷ, thực lực không tệ, sau ba giây huy động âm khí, liền phá giải
được định thân chú.
Bởi vì lời khiêu khích của Thương Nguyệt, Bạch Vĩ liền dời mục tiêu sang
Thương Nguyệt.
Hai người đánh nhau, thi triển đủ loại thuật pháp, đồ đạc trong nhà đổ vỡ loảng
xoảng. Một số đồ vật bị âm khí đánh trúng, trực tiếp hóa thành tro bụi. Xung
quanh âm phong gào thét, thoang thoảng truyền đến tiếng quỷ khóc sói tru.
Những vong hồn khác sợ hãi, chạy ra khỏi cửa như chim sợ cành cong.
Trong nhà ngoại trừ hai con ma đang đánh nhau, chỉ còn lại An Như Cố và
Phương Thượng Thiện.
Bạch Vĩ bị đao kiếm ngưng tụ từ âm khí c.h.é.m đứt ngón tay, trong mắt lóe lên
vẻ oán hận. Thương Nguyệt trước mặt thực lực không thể khinh thường, xem ra
anh ta phải nghiêm túc rồi.
Anh ta nhân lúc Thương Nguyệt không để ý, từ trong túi móc ra hai chiếc bình
nhỏ, đổ tro cốt trong bình xuống đất, hai con lệ quỷ mặc đồ đỏ đột nhiên từ
trong bình bay ra.
Hai con lệ quỷ, một nam một nữ, mặt trắng bệch, nhe nanh múa vuốt, không
còn chút lý trí nào, trực tiếp giơ móng vuốt sắc bén ra, xông về phía Thương
Nguyệt.
Bọn chúng: "!!!"
Âm khí trên người hai con lệ quỷ này so với Bạch Vĩ chỉ có hơn chứ không
kém.
Thương Nguyệt: "!"
"Anh dám lấy nhiều h.i.ế.p ít!"
Không biết võ đức!
Nhưng bọn chúng nào quan tâm đến chuyện đó, Bạch Vĩ cộng thêm hai con lệ
quỷ còn mạnh hơn anh ta, thực lực tăng vọt gấp ba lần, Thương Nguyệt bị đánh
đến mức liên tục lùi về phía sau, không kịp trở tay.
An Như Cố thấy vậy, vội vàng lấy từ trong túi ra mấy lá bùa trừ tà, ném về phía
hai con lệ quỷ.
Bùa vàng chuyên dùng để trừ tà chạm vào hồn phách của lệ quỷ, giống như
dung nham núi lửa thiêu đốt da thịt, từng tia khói xanh bốc lên.
Hai con lệ quỷ kêu lên đau đớn, bị định tại chỗ, màu sắc hồn phách càng thêm
trong suốt, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Bạch Vĩ: "???"
Bạch Vĩ thấy vậy, thầm kêu không ổn, người phụ nữ khó lường này có thể đồng
thời định trụ hai con lệ quỷ…