“Tịch Thiếu Kiệt tôi nhắc lại một lần nữa chúng ta đã kết thúc từ lúc ở Mỹ rồi, hiện tại tôi đang là chị dâu của anh vì thế anh đừng làm như thế này nữa, tôi không muốn người khác hiểu lầm rồi dị nghị mối quan hệ giữa tôi và anh đâu. Tôi đã gả cho Tịch đại thiếu gia còn anh đang kết hôn với Đàm tiểu thư rồi nên chấm dứt chuyện cũ sẽ tốt hơn.”
Tịch Thiếu Kiệt nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt mất mát “Elen, anh hối hận rồi, anh không muốn cưới Đàm Duệ Linh nữa hay là chúng ta cùng bỏ trốn đi được không? Anh rất nhớ những ngày được sống vui vẻ tự do tự tại như trước đây lúc chúng ta còn ở Mỹ, anh không muốn gánh vác trách nhiệm kế thừa gì nữa hết anh chỉ muốn được sống bên cạnh em như chúng ta đã từng ở bên nhau mà thôi.”
Kiều Tâm Vũ thở dài “Anh đừng nói mấy chuyện không có khả năng xảy ra nữa được không? Hôm nay là hôn lễ của anh tôi chúc anh hạnh phúc.”
Tịch Thiếu Kiệt cảm thấy đau lòng “Chỉ vậy thôi sao Elen?”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày nói thêm “Được rồi, tôi chúc anh và cô gái mà anh cưới làm vợ trăm năm hạnh phúc, vững kết đồng tâm, tình yêu kéo dài đến thiên đường địa cửu như vậy đã đủ thành ý chưa hả?”
Mắt của Tịch Thiếu Kiệt đỏ hoe lên “Em nở đối xử tàn nhẫn với anh vậy sao Elen?”
Kiều Tâm Vũ khẽ nhếch môi cười lạnh “Thật nực cười, ban đầu chính anh là người không dám đấu tranh cho tình yêu của mình mà bây giờ tôi lại mang danh kẻ tàn nhẫn thật là khôi hài làm sao.”
“Anh và cô ấy là thiên đường địa cửu vậy tình cảm của chúng ta thì sao hả Elen?”
Kiều Tâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Tịch Thiếu Kiệt rồi đáp “Trên đời này đã không còn chúng ta nữa rồi Jackson à, anh và Elen đúng là từng có một tình yêu rất đẹp nhưng đã kết thúc rồi. Hiện tại anh là Tịch Thiếu Kiệt tôi và Kiều Tâm Vũ, tôi và anh đều có những ràng buộc không thể buông tay được vì vậy anh hãy quên chuyện trước đó đi. Anh và cô ấy là thiên trường địa cửu, còn tôi và anh là địa lão thiên hoang, chào anh.”
Kiều Tâm Vũ vừa mới xoay người tính rời đi thì đột nhiên Tịch Thiếu Kiệt kéo tay cô lại rồi cưỡng hôn cô.
Từ sau vụ việc năm năm trước bị hãm hại thì Kiều Tâm Vũ rất sợ tiếp xúc thân mật với người khác giới nên trước hành động cưỡng ép của Tịch Thiếu Kiệt khiến cô phản ứng rất kịch liệt.
Kiều Tâm Vũ đẩy Tịch Thiếu Kiệt ra rồi tức giận nhìn anh lên tiếng hỏi “Tịch Thiếu Kiệt, anh làm cái trò vì vậy hả mau buông tôi ra.”
Tịch Thiếu Kiệt điên cuồng lên tiếng đáp lại “Anh không cần biết em là Elen hay Kiều Tâm Vũ, anh chỉ biết là anh yêu em, anh yêu em mà.”
Kiều Tâm Vũ trợn tròn mắt lên nhìn Tịch Thiếu Kiệt rồi quát “Anh điên rồi, hiện tại tôi đang là chị dâu của anh đấy Tịch Thiếu Kiệt.”
Tịch Thiếu Kiệt nhếch môi cười đầy chăm chọc “Rõ ràng là anh yêu em trước mà, cái tên tàn phế đó lấy tư cách gì mà tranh với anh chứ, đã nằm trên giường suốt hai mươi năm rồi thì tốt nhất là nên chết đi, giữ lại chút hơi tàn chẳng giúp ích gì cho đời còn khiến người khác phải đau khổ đúng là nghiệp chướng mà.”
Kiều Tâm Vũ biết người nằm trên giường bệnh là Trần Đăng Khôi không phải Tịch Kỳ Phong nhưng mà nghe Tịch Thiếu Kiệt trù ẻo Tịch Kỳ Phong thì đột nhiên cô lại vô thức nổi nóng lên “Ai cho anh nói Kỳ Phong như thế hả? Tất cả đều do mẹ của anh mà mẹ của Kỳ Phong nói mất, Kỳ Phong phải khổ sở bao nhiêu năm qua đều do các người ban cho còn gì. Bản thân anh nên cảm thấy nợ Kỳ Phong mới đúng, anh dùng cả đời này để chuộc tội của mẹ anh cũng không đủ nữa chứ đừng có ở đó mà trù ẻo anh ấy như thế.”
Tịch Thiếu Kiệt ngẩn người ra Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả? Chuyện mẹ của anh ta bị tai nạn mất thì liên quan gì đến mẹ anh chứ?”
Kiều Tâm Vũ lên tiếng chỉ trích “Vụ tai nạn đó là do mẹ của anh một tay sắp đặt đó.”
Tịch Thiếu Kiệt lắc đầu không thể chấp nhận được “Không…không thể nào…mẹ anh không thể nào làm những chuyện như thế được.”
“Anh có thể đi chấp vấn bà ấy hoặc điều tra được mà, vụ việc chấn động như vậy chắc vẫn còn nhiều người nhớ đến.”
Mắt của Tịch Thiếu Kiệt đỏ hoe lên hiện rõ sự tuyệt vọng đến cùng cực, anh thật sự chết tâm khi thấy cô một lòng bênh vực cho Tịch Kỳ Phong như thế, một giọt nước mắt rơi xuống “Elen em thay đổi rồi, trước đây em sẽ không nói những lời tàn nhẫn như thế này với anh, từ lúc em gả đến Tịch gia em đã là một người hoàn toàn khác rồi.”
Kiều Tâm Vũ hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng đáp “Tôi không hề thay đổi chẳng qua từ trước đến nay anh không hiểu hết con người của tôi, chưa từng biết tôi cần những gì mà thôi.”
Tịch Thiếu Kiệt nhướng mày nhếch môi cười tự giễu “Vậy Tịch Kỳ Phong có thể cho em những thứ em cần sao? Em đừng tự lừa đối mình nữa anh ta chỉ là một tên phế nhân mà thôi.”
“Tịch Kỳ Phong là người đàn ông tốt nhất thế gian này mà tôi từng gặp, anh ấy cho tôi hiểu thế nào là ấm áp, thế nào là cảm giác an toàn được chở che bảo vệ.”
Tịch Thiếu Kiệt khẽ lắc đầu “Em điên rồi, anh hiểu là em không thể chấp nhận được chuyện bị ép gả cho một tên sống dở chết dở nên mới tự lừa dối bản thân mình như thế thôi, chúng ta bỏ trốn đi Elen rời khỏi Nam Giang này làm lại từ đầu được không?”
Kiều Tâm Vũ khẽ lắc đầu “Tôi và anh không thể nào quay lại như cũ được đâu, anh làm ơn chấp nhận thực tại giùm tôi đi.”
Tịch Thiếu Kiệt đột nhiên thay đổi sắc mặt từ đau khổ sang hung hãn độc ác “Nếu em đã không thể yêu anh vậy hôm nay anh sẽ để em hận anh cả đời, ít ra em còn có thể nhớ đến anh.”
Tịch Thiếu Kiệt nói rồi liền kéo Kiều Tâm Vũ ép sát cô vào tường rồi cưỡng hôn cô, Kiều Tâm Vũ kịch liệt phản kích nhưng mà ngặt nỗi Tịch Thiếu Kiệt cũng từng học võ anh ta đỡ hết được chiêu của cô còn đánh trả quyết liệt không nương tay khiến cô rơi vào thế bị động.
Váy áo của Kiều Tâm Vũ dài vướn víu nên khó mà ra chiêu được vì vậy đã bị Tịch Thiếu Kiệt nắm thế thượng phong ấn cô ngã xuống đất điên cuồng hôn hít lên người cô.
Trong lúc bất lực nhất đột nhiên Kiều Tâm Vũ lại vô thức kêu lên “Cứu em…Tịch Kỳ Phong cứu em.”
Tịch Thiếu Kiệt nghe thấy Kiều Tâm Vũ gọi tên Tịch Kỳ Phong thì càng điên cuồng làm loạn.
Tịch Kỳ Phong cũng không thể chờ được nữa anh liền bước qua khúc cua rồi kéo Tịch Thiếu Kiệt ra đấm vào mặt anh ta một cái rồi đỡ Kiều Tâm Vũ đứng dậy, kéo cô về phía sau mình thể hiện rõ sự bảo vệ cho cô.
Tịch Kỳ Phong nhìn Tịch Thiếu Kiệt bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng “Hiện tại cô ấy đang là chị dâu của cậu mà cậu vẫn muôn phi lễ với cô ấy sao? Cậu đúng là y chang mẹ cậu vậy lúc nào cũng muốn cưỡng đoạt những thứ không thuộc về mình.”
Tịch Thiếu Kiệt đưa tay lau vết máu ở khóe môi rồi ngẩng đầu nhìn Tịch Kỳ Phong với thái độ tức giận lên tiếng “Liên quan gì đến một người ngoài như anh chứ? Anh có tư cách gì mà nói đến mẹ tôi chứ?”
Tịch Kỳ Phong liền đáp “Tâm Vũ là một người bạn rất quan trọng đối với tôi nên tôi không thể để cậu vấy bẩn cô ấy, cậu không quan tâm đến danh dự nhưng Tâm Vũ thì cần, cô ấy không thể nào chịu được cái danh ngoại tình với em chồng được đâu.”
Tịch Thiếu Kiệt lảo đảo lùi về phía sau rồi dựa người vào tường, vẻ mặt vô cùng bi thương “Ai nói tôi muốn làm em chồng cô ấy chứ? Khốn khiếp thật mà.”
Kiều Tâm Vũ vừa nãy bị Tịch Thiếu Kiệt làm cho kinh sợ nên cô đưa tay kéo tay của Tịch Kỳ Phong “Chúng ta rời khỏi đây được không?”
“Được, anh đưa em về.”
Sau khi Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ rời đi trước rồi, Tịch Thiếu Kiệt mới sốc lại tinh thần chỉnh trang lại y phục trên người như không có chuyện gì xảy ra rồi mới quay vào sảnh tiệc tiếp tục chào hỏi khách khứa của ba mẹ anh.
Tịch Thiếu Kiệt không hề hay biết lúc anh và Kiều Tâm Vũ nói chuyện ngoài Tịch Kỳ Phong thì vẫn còn một người nghe lén đó là Đàm Duệ Linh.
Đàm Duệ Linh rơi nước mắt khi nghe Tịch Thiếu Kiệt thốt ra lời yêu người một người con gái khác ngay trong ngày hôn lễ của mình nên rất sốc nhưng mà cô ta đã đem lòng yêu Tịch Thiếu Kiệt rồi nên không muốn vạch trần anh.
Đàm Duệ Linh tự an ủi bản thân mình rằng, Kiều Tâm Vũ giờ đã là chị dâu của Tịch Thiếu Kiệt rồi lúc nãy cô ấy cũng đã kiên quyết từ chối tình cảm của anh nên không đáng lo ngại, sau khi kết hôn cô sẽ tìm cách để anh ấy yêu mình.
Tịch Kỳ Phong báo với Cao Đàn Hương rằng Kiều Tâm Vũ thấy không thoái mái khi tham dự mấy buổi tiệc thế này nên đưa cô đi trước, lát nữa Hắc Long và Bạch Long sẽ đưa bà về nhà sau.
Tịch Kỳ Phong lái xe đưa Kiều Tâm Vũ đến một nhà hàng bán các món Tứ Xuyên lần trước hai người từng ăn cùng nhau khiến cô có chút ngạc nhiên.
“Em còn nhớ chỗ này không? Đây là nơi đầu tiên mà chúng ta đi ăn cùng nhaum hình như cũng từ lần đó mà anh và em thân thiết hơn thì phải.”
“Sao lại đến đây?”
Tịch Kỳ Phong liền đáp “Cả buổi tối nay em vẫn chưa ăn gì hết, anh nhớ là em thích món Tứ Xuyên nên đưa em đến đây, lúc tâm trạng không vui thì đi ăn chính là cách giải tỏa tốt nhất đấy.”