Tịch Kỳ Phong thầm nghĩ [Tâm Vũ, em không đơn độc như Tưởng Hy Nguyệt đâu, anh sẽ thay em báo thù cho em và con của chúng ta.]
Đến phân đoạn Tưởng Hy Nguyệt hắc hóa thì khiến người xem phải nổi hết gai ốc lên vì từ một người phụ nữ hiền lành lương thiện ánh mắt của cô chỉ còn lại sát ý lên kế hoạch khiến từng người từng người của Đường gia phải trả giá vì cái chết của con mình.
Phân đoạn cuối sau khi báo thù xong những kẻ vô tâm máu lạnh của Đường gia thì Tưởng Hy Nguyệt trở về ngôi nhà nhỏ từng sống con trai, những kỷ niệm của hai mẹ con hiện lên nhưng chỉ còn lại một mình cô, một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt người mẹ đáng thương khiến hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí người xem.
Phim kết thúc mà mọi người vẫn chưa thoát được những bi thương của nhân vật Tưởng Hy Nguyệt để lại trong lòng khán giả.
Người A “Không thể ngờ là phim hay đến như thế, tôi coi mà khóc hết nước mắt à.”
Người B “Tôi thích CP Tô Cẩn và Kiều Tâm Vũ nhưng nói thật trong phim này tôi lại ghét nhân vật Đường Gia Hựu do anh ấy diễn quá.”
Người C “Không đi xem là phí cuộc đời rồi.”
Người D “Tôi cảm thấy vai diễn này được viết ra riêng cho Kiều Tâm Vũ nếu như không phải là cô ấy thì không ai diễn được trọn vẹn hơn hết.]
Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong đi ra sau cùng, cô đã lấy lại sự bình tĩnh nên lên tiếng nói với anh “Thật không ngờ là lại được khán giả thương yêu ủng hộ nhiều như thế.”
Tịch Kỳ Phong khẽ cười “Chúc mừng em nha, chỉ trong 3 ngày phim công chiếu đã vượt kỷ lục tất cả các phim chiếu rạp trước giờ ở Nam Giang.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười vui vẻ hạnh phúc “Đều là nhờ vào mọi người yêu thương nên phim mới thành công như thế này.”
Tịch Kỳ Phong nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương “Là do em tài giỏi mới làm cho nhân vật có hồn như thế.”
Kiều Nguyệt Dung đọc tin tức phim Tình thương của Mẹ do Kiều Tâm Vũ đóng chính phá kỷ lục phòng vé ở Nam Giang chỉ trong ba ngày thì cảm thấy rất căm giận, cô ta cũng ra rạp xem thử rốt cuộc phim có gì hay mà lại chật kín cả rạp như thế.
Mặc dù Kiều Nguyệt Dung không muốn công nhận nhưng quả thật diễn xuất của Kiều Tâm Vũ vượt trội hơn hẳn cô ta, Kiều Tâm Vũ như hóa thân thành một Tưởng Hy Nguyệt thật sự luôn vậy.
Kiều Nguyệt Dung không cam tâm thầm nghĩ trong lòng [Có gì hay ho đâu chứ, nó diễn được cảm xúc bi thương kia là bởi vì nó từng mất đi một đứa con thật thôi nếu đổi lại là người khác thì cũng làm được mà.]
Kiều Trạch Khương thấy tin tức hiện tại Kiều Tâm Vũ đang là ngôi sao đang lên nổi tiếng trong giới showbiz lại còn gả cho Tịch Kỳ Phong thì bất giác cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Kiều Trạch Khương lên tiếng nói với Triệu Lệ Quỳnh “Tôi thấy dạo này Tâm Vũ đang rất nổi tiếng, đang tính ra rạp xem phim Tâm Vũ đóng chính như thế nào, bà có muốn đi cùng không hả?”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền lắc đầu “Thôi khỏi đi, tôi sợ nó ngày càng nổi tiếng thì quá khứ càng bị người ta đào bới lên, đến lúc chuyện xấu trong quá khứ bị phơi bày thì mặt mũi tôi biết để ở đâu tốt nhất là không nên có bất kỳ quan hệ gì với nó hết sẽ an toàn hơn.”
Ngày hôn lễ của Kiều Nguyệt Dung diễn ra vô cùng hoành tráng nhưng toàn bộ lễ đường như truyện cổ tích này đều do bên phía Kiều gia bỏ toàn bộ kinh phí ra chuẩn bị hết, bởi vì Đoàn gia vừa mới phá sản cho nên Kiều Nguyệt Dung đã chuyển toàn bộ tiền lo đám cưới cho Đoàn Nam Khánh để họ có mặt mũi và cô cũng có mặt mũi với mọi người.
Hai bên thông gia Kiều gia và Đoàn gia đến khách sạn Song Phương từ rất sớm để đón khách ngày hôm nay Kiều Nguyệt Dung trang điểm rực rỡ khoác lên mình bộ váy cưới màu trắng được thiết kế riêng trông vô cùng lộng lẫy, cô ta đứng bên cạnh của Đoàn Nam Khánh quả thật trông rất là đẹp đôi.
Kiều Trí Tề cũng đến tham dự hôn lễ của Kiều Nguyệt Dung và Đoàn Nam Khánh như đã định trước.
Đoàn Hoàng Minh nhìn thấy Kiều đại lão gia đến tham dự còn được thông báo rằng ông ấy sẽ đứng ra làm chủ hôn cho Kiều Nguyệt Dung và Đoàn Nam Khánh thì càng có lòng tin vững chắc là ông ta sẽ cho Kiều Nguyệt Dung 10% cổ phần làm của hồi môn như cô ta đã nói.
Một chiếc Lamborghini Huracan Sto màu xanh biển dừng lại trước khách sạn, ban đầu Tịch Kỳ Phong muốn để Bạch Long đi cùng Kiều Tâm Vũ đến tham dự hôn lễ của Kiều Nguyệt Dung nhưng rốt cuộc anh lại không yên tâm nên quyết định đi cùng cô luôn.
Tịch Kỳ Phong mặc một bộ vest màu đen chân đi giày tây bóng loáng, tóc anh vuốc ngược nhìn vừa phong trần mà vừa tiêu soái bước xuống xe trước rồi mở cửa xe cho Kiều Tâm Vũ bước xuống.
Kiều Tâm Vũ mặc trên người một bộ váy dạ hội hở vai nhìn vô cùng quyến rũ, cô đeo trên người bộ trang sức đắc tiền bằng kim cương trắng càng tôn thêm sự sang trọng quý phái của một đệ nhất phu nhân hàng đầu Nam Giang.
Hôm nay Kiều Tâm Vũ cố tình trang điểm thật là xinh đẹp có thể gọi là diễm áp cả cô dâu Kiều Nguyệt Dung luôn, nói về dung mạo lẫn sắc vóc thì Kiều Tâm Vũ ăn đứt con nhỏ quê mùa đội lớp thượng lưu kia rồi, còn về khí chất thì làm sao mà Kiều Nguyệt Dung sánh bằng tiểu thư thứ thiệt được.
Từ lúc Kiều Tâm Vũ bước xuống xe đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, ai cũng khen cô xinh đẹp khí chất hơn người khiến cho Kiều Nguyệt Dung đứng một bên cay cú trong lòng không thôi.
Tịch Kỳ Phong nâng tay lên, Kiều Tâm Vũ khoác vào tay rồi hai người cùng bước đi vào cặp đôi khách mời này đang dành hết spotligh của chú rể và cô dâu bên trong.
Kiều Trí Tề vừa nhìn thấy Kiều Tâm Vũ đến liền vui vẻ lên tiếng gọi cô “Tâm Vũ, con cũng đến sao?”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười gật đầu “Dạ thưa ông nội con mới đến ạ, hôm nay là hôn lễ của Nguyệt Dung con đương nhiên phải đến chúc mừng rồi ạ, em ấy đã cất công gửi thiệp người làm chị như con không đến coi sao được ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh lại tỏ vẻ không vui nhưng bà chờ những người lạ di chuyển vào hội trường lễ đường rồi mới lên tiếng “Cô cũng có lòng ghê ha, đã đến tham dự hôn lễ của người khác thì nên biết điều một chút nên lựa chọn màu sắc trang phục cho trang nhã một chút, ai lại mặc màu đỏ trong hôn lễ của người khác như vậy chứ đây là màu của nữ chủ nhân kia mà.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền quay sang nhìn Triệu Lệ Quỳnh rồi cười nhạt lên tiếng đáp “Thật ngại quá với Kiều phu nhân quá nhưng mà tôi đã quen là nữ chủ ở Tịch gia thường xuyên diện đồ màu đỏ rồi nên quên mất.”
Kiều Nguyệt Dung giả vờ hiểu chuyện kéo tay của Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ à, hôm nay là ngày vui của con mà mẹ đừng có như vậy, chị đến tham dự hôn lễ của con là vui rồi.”
Kiều Trạch Khương nhìn thấy Kiều Tâm Vũ và Tịch Kỳ Phong cùng đến thì cảm thấy rất có mặt mũi với người khác.
“Kỳ Phong cũng dành thời gian đến dự hôn lễ của Nguyệt Dung thật quý hóa quá, từ lúc con và Tâm Vũ kết hôn ba và con chưa có cơ hội gặp nhau riêng lần nào cả.”
Tịch Kỳ Phong khẽ gật đầu chào Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh biết Tịch Kỳ Phong thân phận cao quý như thế nào cũng lên tiếng làm quen “Con rể à, chúng ta là người một nhà con cứ tự nhiên nhé.”
Kiều Tâm Vũ quay sang nhìn Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng “U là trời, Kiều phu nhân có hiểu lầm gì không vậy, con rể quý hóa của bà là Đoàn Nam Khánh kìa, tôi và Kiều gia các người ân đoạn nghĩa tuyệt rồi nên chồng tôi đâu có liên quan gì đến bà đâu, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ kiểu đó chứ.”
“Mày…”
Triệu Lệ Quỳnh vừa lên tiếng tính mắng chửi Kiều Tâm Vũ thì Kiều Nguyệt Dung liền lên tiếng khuyên can “Mẹ à, hôm nay là ngày vui của con mà, hãy bỏ qua những chuyện không vui nha mẹ.”
“Mẹ nể tình con nên mới không làm lớn chuyện thôi đó.”
Kiều Nguyệt Dung cũng có chút ái ngại với Tịch Kỳ Phong vì lần trước đến quyến rũ anh không thành, cô cũng biết anh là người có thế lực như thế nào ở Nam Giang nên không dám chọc giận anh.
Kiều Nguyệt Dung giả vờ tỏ vẻ thân thiết với Kiều Tâm Vũ “Chị, từ sau khi chị gả đến Tịch gia thì chúng ta ít có cơ hội gặp mặt, lúc này khách cũng còn vắng chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Được thôi” Kiều Tâm Vũ.
Tịch Kỳ Phong kéo tay của Kiều Tâm Vũ lại không muốn cô một mình đối diện với Kiều Nguyệt Dung nhưng cô cho anh một ánh mắt trấn an rồi đi cùng cô ta ra một góc nói chuyện riêng.
Khi không còn Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nữa thì Kiều Nguyệt Dung cũng không còn phải lả giả thân thiết với Kiều Tâm Vũ nữa mà bày ra bộ mặt thật của mình.
“Cảm giác của mày thế nào hả Kiều Tâm Vũ? Tận mắt nhìn thấy người đàn ông mày yêu nhất bước vào lễ đường cùng tao chắc là đau lòng lắm đúng không?”
Kiều Tâm Vũ vẫn bình thản lên tiếng đáp “Còn yêu thì mới đau lòng hết yêu rồi thì anh ta cũng chẳng là gì trong mắt tôi cả, loại đàn ông như Đoàn Nam Khánh không xứng đáng để tôi phải đau lòng đâu, làm cô thất vọng rồi. Huống hồ chồng tôi Tịch Kỳ Phong là người đàn ông cao quý nhất Nam Giang này bao nhiêu người muốn mà chẳng có được ngay cả cô cũng từng muốn lôi kéo quyến rũ anh ấy còn gì.”
Kiều Nguyệt Dung nghe vậy thì cảm thấy chột dạ sắc mặt liền đông cứng lại, Kiều Tâm Vũ lại mỉm cười lên tiếng chăm chọc cô ta.
“Tôi được như ngày hôm nay là phải cảm ơn cô một tiếng đấy chứ, trước đây là cô sống chết không chịu gả đến Tịch gia mà trăm phương ngàn kế đẩy hôn sự này lên đầu tôi, thật không ngờ trong cái rủi có cái may, tôi không chỉ gả được cho người đàn ông điển trai giàu có nhất Nam Giang này mà thoát khỏi cái tên bạc tình bạc nghĩa nay lại trắng tay kia.”