Chỉ cần một tia hy vọng thôi thì Tịch Kỳ Phong cũng không bỏ cuộc, anh gật đầu “Cháu cảm ơn viện trưởng Lương, xin bác giúp con dù chỉ còn 1 phần 1000 con cũng xin ông hãy cứu vợ của con.”
Viện trưởng Lương gật đầu “Ta đương nhiên sẽ làm như thế rồi, cháu cứ yên tâm đi.”
Bên phía Lễ trao giải Phượng Loan, Bạch Long đã liên hệ với bên ban tổ chức để làm rõ vụ việc sự cố xảy ra trên sân khấu.
Lúc tìm đến người điều khiển đèn trên sân khấu thì hắn đã bỏ trốn nhưng xui rủi thế nào hắn lén la lén lút chạy ra ngoài cửa sau lại đụng phải Hắc Long đi vào, Hắc Long nhìn thấy hắn ta khả nghi nên cho người bắt lại đem vào trong.
“Bạch Long à, anh thấy tên này khả nghi nên bắt lại nè, em coi hắn có liên quan gì đến vụ sự cố trên sân khấu hay không?”
Chủ tịch ban tổ chức Phượng Loan vừa nhìn qua đã biết tên điều khiển ánh sáng nên liền kêu lên “Hắn chính là A Tí - người phụ trách ánh sáng hôm nay đó.”
Hắc Long liền đá vào chân của tên đó từ đằng sau khiến hắn quỳ xuống đất rồi lạnh giọng lên tiếng hỏi “Là ai sai khiến mày làm như thế hả?”
A Tí lắc đầu lên tiếng đáp “Không…không có ai sai khiến tôi hết, đó chỉ là sự cố mà thôi dây cáp cũ rồi nên mới đứt thôi, đây chỉ là sự cố không liên quan gì đến tôi hết.”
Bạch Long liền ném đầu dây cáp bị đứt đến trước mặt A Tí “Sự cố sao? Dây cáp cũ sao? Mày mở to mắt ra mà nhìn xem dây cáp này còn rất mới không hề cũ chút nào cả, còn nữa theo dấu vết trên dây cáp đứt có vết cắt của vật sắt bén chứ không phải tự nhiên mà đứt. Nhà hát Thượng Huyền vừa mới đi vào hoạt động toàn bộ thiết bị đều là mới hết sao có đồ cũ mà mày dám mới như vậy hả?”
A Tí vẫn ngoan cố không thừa nhận “Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
Bạch Long ngồi xổm xuống trước mặt của A Tí rồi nhìn hắn bằng ánh mắt hung tợn khiến hắn không rét mà run “Mày từng nghe qua câu [Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt] chưa hả? Chắc mày không hề biết người mà mày vừa hãm hại là thiếu phu nhân của Tịch gia đâu nhỉ?”
A Tí vừa nghe đến hai chữ “Tịch gia” thì đã thất kinh sững người không nói lên được lời nào, lúc này hắn đã muốn tự bóp chết mình luôn cho rồi.
Trên đời này đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào nhưng mà đụng đến người của Tịch gia thì chính là cái ngu nhất ở thành phố Nam Giang này.
Bạch Long lại nói tiếp “Kiều Tâm Vũ là thiếu phu nhân của đại thiếu gia Tịch Kỳ Phong người đang tiếp quản tập đoàn Tịch Thị, chẳng những vậy đại thiếu gia của tao chính là Hội chủ Tam Long Hội đó. Hiện giờ thiếu phu nhân của tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ảnh hưởng đến tính mạng nên thiếu gia của tao đang rất là tức giận muốn tìm ra kẻ chủ mưu, tao biết mày cũng vì thân bất do kỹ nên mới gây ra lỗi lầm này nếu mày thành thật khai ra thì may ra còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ này của mày đó.”
Hắc Long liền lên tiếng hù dọa A Tí thêm một câu “Vừa nãy thiếu gia cũng nói rồi mà nếu như thiếu phu nhân có chuyện gì thì sẽ bắt kẻ chủ mưu cùng toàn bộ gia đình của nó phải bồi táng theo thiếu phu nhân luôn. Nó không khai ra được ai thì chứng tỏ nó chính là chủ mưu rồi.”
A Tí nghe đến đó thì đã cảm thấy thần chết đang tìm mình rồi nên liền kêu lên “Tôi khai…tôi khai…xin các anh hãy nói giúp với Tịch thiếu tha cho tôi và gia đình tôi mà, họ vô tội họ không biết gì đâu mà.”
Lực lượng cảnh sát cũng vừa đến để ghi nhận lại lời khai của A Tí về vụ việc nghiêm trọng khiến nhiều người bị thương như thế.
A Tí thành thật kể lại rằng, mấy hôm trước lúc hắn đang chuẩn bị ánh sáng để các ngôi sao trong giới giải trí tập dợt các tiết mục trong chương trình Lễ trao giải Phượng Loan năm nay thì đột nhiên Kiều Nguyệt Dung đến tìm hắn.
Kiêu Nguyệt Dung mời hắn đi uống nước rồi lên tiếng “Tôi có chuyện muốn nhờ cậu làm giúp.”
A Tí biết hiện tại Kiều Nguyệt Dung đã ngã ngựa rồi nên cũng chẳng muốn dây dưa với cô mà thẳng thừng mỉa mai “Hiện tại cô đã là diễn viên hết thời rồi đâu có được mời tham dự Lễ trao giải Phượng Loan mà tin đến tôi làm gì chứ?”
Kiều Nguyệt Dung khẽ cười lên tiếng đáp “Đúng là tôi không thể được giải thưởng Phượng Loan danh giá nữa nhưng mà tôi muốn người nhận giải Phượng Loan năm nay phải chết ngay lúc nhận giải thưởng.”
A Tí nghe vậy liền cả kinh giật mình “Cô đang nói cái gì vậy hả? Cô điên rồi!”
Kiều Nguyệt Dung liền cười ha hả “Yên tâm đi chỉ cần anh giúp tôi việc này thì số tiền 1 tỷ đồng này sẽ thuộc về anh, sau vụ này anh có thể trốn đi nơi khác sinh sống.”
A Tí thấy nhiều tiền thì quả thật là nảy sinh chút lòng tham nhưng mà hắn ta vẫn lắc đầu từ chối “Thôi đi, tiền thì ai mà chả ham nhưng đến lúc đó gây ra án mạng thì tôi sẽ bị bắt vào tù thậm chí có thể bị tử hình nữa, tôi không làm đâu cô nhờ người khác đi.”
Kiều Nguyệt Dung liền nhếch môi mỉm cười “Một tỷ quả thật không quá nhiều nhưng những người như cậu làm cả đời chưa chắc cầm trong tay được số tiền này trong tay, hơn nữa tôi nghe nói con gái của cậu đang cầm phẫu thuật tim với số tiền hơn 500 triệu, đây chính là tiền cứu mạng con gái cậu đó, nếu cậu muốn cứu người khác thì cứ trơ mắt nhìn con gái mình chết đi.”
A Tí nghe Kiều Nguyệt Dung nhắc đến bệnh tình của con gái thì quả nhiên là dao động, hắn thật sự đang rất cần tiền để phẫu thuật cho con gái nhưng mà vẫn dứt khoát từ chối.
“Tôi không làm đâu, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để con của tôi được làm phẫu thuật.”
Kiều Nguyệt Dung cũng không chèn ép nữa mà đứng dậy rồi để lại một tấm danh thiếp có tên và số điện thoại của mình trong đó “Thời gian để cậu suy nghĩ vẫn còn rất nhiều, khi nào cần tiền thì cứ gọi cho tôi biết một tiếng là được.”
Ngày hôm sau, lại có một cô gái xinh đẹp đến tìm A Tí người đó là Đàm Duệ Linh, cô ta cũng đưa ra yêu cầu là tìm cách hãm hại Kiều Tâm Vũ trở cô trở thành nữ diễn viên xuất sắc xuất đầu tiên chết ngay sau khi vừa nhận giải thưởng danh giá kia.
Đàm Duệ Linh đưa ra giá gấp ba lần Kiều Nguyệt Dung còn đảm bảo là sau vụ việc này sẽ cho luật sự bào chữa cho hắn tận tình rằng vụ việc chỉ là sự cố mà thôi, hắn sẽ không phải đi tù mà vừa có tiền chữa bệnh cho con.
Lúc đó bệnh tình của con gái A Tí lại có chuyển biến xấu cần phải phẫu thuật gấp nên hắn đã nhận lời của Kiều Nguyệt Dung và Đàm Duệ Linh, lấy tiền hai bên nhưng một công đôi chuyện.
A Tí nhân lúc trời tối mọi người không sử dụng sân khấu mà đem mấy cắt đến để cắt đứt một nửa dây cáp trước, hắn tính toán với trọng lượng nặng nè của chùm đèn thì chỉ cần di chuyển một chút nó sẽ đứt lìa ra.
Trong lúc buổi lễ diễn ra trên sân khấu có tất cả bốn chùm đèn lớn nhưng A Tí chỉ điều khiến ba chùm đèn còn lại di chuyển chiếu sáng tạo hiệu ứng chứ không đụng đến chùm đèn trong cùng.
Cho đến lúc Kiều Tâm Vũ lên sân khấu nhận giải thì A Tí mới điều khiển chùm đèn dây cáp bị đứt muốn giết chết một mình cô như là một sự cố ngoài ý muốn, ai ngờ dây cáp lại không đứt theo tính toán của hắn nên Kiều Tâm Vũ thuận lợi nhận giải thưởng và có được những hình ảnh đẹp mắt trước công chúng.
Đến lúc Kiều Nguyệt Dung đến làm loạn cái đèn đột nhiên bị đứt dây cáp rơi xuống hại thêm nhiều người ngoài ý muốn thật.
A Tí thấy nhiều người bị thương thì cũng thừa biết là tính chất vụ việc nghiêm trọng nên liền nhân lúc mọi người hỗn loạn tính bỏ trốn ai ngờ lại bị Hắc Long túm đầu bắt lại.
Bạch Long thường xuyên có qua lại với người bên sở cảnh sát nên quen cục trưởng bên đó, anh liền rút điện ra gọi đi “Vụ việc xảy ra hôm nay tại Lễ trao giải Phượng Loan không phải là sự cố mà là do Kiều Nguyệt Dung và Đàm Duệ Linh chủ mưu đằng sau cố ý muốn giết người, phiền cục trưởng Nhậm hãy xét xử công tâm.”
Ngay sau đó lực lương cảnh sát liền nhận được lệnh của cục trưởng Nhậm bắt khẩn cấp Kiều Nguyệt Dung và Đàm Duệ Linh về sở cánh sát để lấy lời khai.
Kiều Nguyệt Dung sau khi biết được sự thật mẹ của cô ta chính là quản gia Tôn Di thì không tài nào chấp nhận được hết, tâm trí cô ta bị sốc đến phát ngốc luôn tại chỗ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Kiều Nguyệt Dung ngồi một góc liên tục lắc đầu miệng thì lẩm bẩm “Không…không đúng…ba mẹ của tôi là Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh…tôi là đại tiểu thư của Kiều gia…tôi không phải con của một người giúp việc như thế…không thể nào…không thể nào.”
Tôn Di đuổi theo Kiều Nguyệt Dung thì đau lòng khi thấy mấy phút trước cô ta còn bình thường vậy mà bây giờ lại ngây ngây dại dại như người mất hồn.
Tôn Di khóc lóc nắm lấy bàn tay của Kiều Nguyệt Dung rồi lên tiếng an ủi cô ta “Nguyệt Dung à, con đừng như vậy nữa mà…mẹ xin con đó…con hãy tỉnh táo lại chúng ta có thể làm lại từ đầu mà…hu hu mẹ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh con mà…con gái à.”
Kiều Nguyệt Dung ngẩng đầu lên nhìn Tôn Di rồi cười ha hả “Bà là ai vậy?”
“Là mẹ đây mà Nguyệt Dung.”
Kiều Nguyệt Dung nhìn nhìn rồi lắc đầu “Không phải…không phải mẹ của tôi là Kiều phu nhân, mẹ của tôi xinh đẹp lắm, bà không phải là mẹ của tôi đâu.”
Đám phóng viên vẫn tiếp tục đam bám theo Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung để chụp viết bài lấy tin tức.