Mục lục
Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Tâm Vũ lại không nghĩ tới những lời phản kháng của mình khi ra đến miệng lại yêu kiều mê hoặc người đối diện như thế nào, cô càng kêu rên thì Tịch Kỳ Phong lại càng nhiệt tình hơn nữa.

Đầu lưỡi của Tịch Kỳ Phong và bàn tay anh không ngừng dày xéo đầu ngực vốn đã cứng rắn của cô, một cảm giác hưng phấn nóng bỏng làm toàn thân cô vừa nóng vừa khó chịu, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, lý trí bị kích tình quăng mất không còn gì.

“Không....ưm…a” Kiều Tâm Vũ ra sức lắc đầu, vô lực rên rỉ.

Tịch Kỳ Phong nhìn biểu cảm nhiệt tình đáp trả của Kiều Tâm Vũ thì cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, anh điên cuồng cắn mút lên môi cô, lúc thì bên tai rồi xuống cổ, tay anh trượt xuống hai chân cô đang khép chặt mà mạnh mẽ tách ra, nắm lấy một chân cô giơ lên, da thịt cô bóng mượt khiến cho anh muốn phát điên.

Tịch Kỳ Phong xuôi theo đến mắt cá chân trắng nõn sạch sẽ của Kiều Tâm Vũ vuốt ve, một tấc da thịt cũng không bỏ qua, cô lại bởi vì động tác này mà không nhịn được từ trong miệng tràn ra từng tiếng than nhẹ, thân thể không ngừng run rẩy, đầu ngón chân mượt mà vì bối rối xấu hổ nên co rút lại.

Cảm giác xa lạ mà vui sướng tràn ngập đầu óc Kiều Tâm Vũ, thế giới trong mắt của cô bắt đầu quay cuồng, cô kháng cự không được dục vòng nồng đậm mà người đàn ông này mang đến cho cô.

Tịch Kỳ Phong nghe thấy bên tai tiếng kêu nho nhỏ giống như mèo con, màu sắc con ngươi càng sâu hơn, hai tay anh dời tới cặp mông của cô, một tay nâng mông cô lên ấn vào người mình, để cho cô cảm nhận được thân thể của mình biến hóa mãnh liệt như thế nào trước sự quyến rũ của cô.

Kiều Tâm Vũ khẽ rên lên một tiếng kinh sợ, hai má ửng đỏ như nhỏ máu, thân thể vặn vẹo trong nháy mắt mất đi chút khí lực cuối cùng, mềm nhũn không xương nằm bất lực trên giường không thể phản kháng.

Hơi thở của Tịch Kỳ Phong trở nên thô ráp nặng nề, bỗng dưng anh nắm tay Kiều Tâm Vũ lên đưa về phía bụng rắn chắc bằng phẳng của mình, thuận theo cơ bắp có đường nét rõ ràng từng tấc từng tấc thăm dò xuống dưới, anh ngậm chặt vành tai cô rồi thì thầm lên tiếng “Em cảm nhận được anh có đúng không hả Tâm Vũ?”

Kiều Tâm Vũ nhắm chặt mắt không dám nhìn Tịch Kỳ Phong, còn anh thì vẫn đang làm chủ cuộc vui.

Trong bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở nồng đặc, anh cầm bàn tay cô hơi lạnh đang khẽ run hướng xuống bụng dưới của mình, nguồn nhiệt khí nóng bỏng nhanh chóng tản ra.

Một tiếng kêu rên bị Tịch Kỳ Phong nuốt hết trong cổ họng, bàn tay nhỏ bé nhu nhược của Kiều Tâm Vũ giống như luồng điện mạnh mẽ xỏ xuyên thân thể anh, trên trán mồ hôi rỉ ra dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ của anh chảy xuống róc rách trượt đến cằm ngưng tụ thành từng giọt bọt nước, dưới ánh đèn vàng nhạt lóe ra ánh sáng lóng lánh rõ ràng.

“Đừng sợ anh sẽ giúp em quên những nỗi ám ảnh trước đây, anh sẽ biến thời khắc này thành kỷ niệm đẹp giữa hai chúng ta mà Tâm Vũ. Anh muốn em ghi nhớ một giây này một phút này, về sau trong cuộc đời em mỗi một giây phút, em đều phải nhớ tới anh, chỉ được yêu một mình yêu thôi.”

Tịch Kỳ Phong lại cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào đang hé mở của Kiều Tâm Vũ, cô vẫn lắc đầu rên rỉ “Đừng mà…”

Tịch Kỳ Phong nhìn thấy Kiều Tâm Vũ vốn đã động tình rồi nhưng vẫn ngoan cố không thừa nhận nên nhếch môi tà mị “Em không thích anh như vậy, vậy thế này thì sao?”.

Vừa dứt lời bàn tay của Tịch Kỳ Phong lướt qua toàn thân của Kiều Tâm Vũ, như lửa đốt qua da thịt cô, sau đó trở về vùng đất tam giác, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay từ từ thăm dò vào nơi ướt át của cô.

“Không! Đừng làm vậy mà, cầu xin anh đó.”

Kiều Tâm Vũ hít vào một hơi, muốn kẹp chặt hai chân mình lại bị thân thể Tịch Kỳ Phong kiềm lại, anh đưa ngón tay thăm dò vào trong cơ thể cô, toàn thân cô như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của anh đã xông vào và bắt đầu tạo ra những cơn đau ngọt ngào kéo ra đưa vào nơi thầm kín của cô.

“Không được....ưm ưm…đừng mà.”

Kiều Tâm Vũ cắn môi, thân thể không tự chủ phối hợp với tốc độ của ngón tay của Tịch Kỳ Phong, khi anh bắt đầu xoa tiểu hạch thì cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi.

Tịch Kỳ Phong nhìn những biểu cảm này của Kiều Tâm Vũ thì đột nhiên lên tiếng ra lệnh “Em cảm thấy thoải mái thì cứ tận hưởng không cần áp chế bản thân, khi ở bên cạnh anh thì em không cần phải giữ mình làm gì cứ hư hỏng hết mức có thể.”

Kiều Tâm Vũ giờ phút này không nghe Tịch Kỳ Phong nói gì cả, chỉ thấy khoái cảm xông về phía cô, làm cô không cách nào nói được, càng không thể giãy giụa.

Lưỡi của Tịch Kỳ Phong liếm lấy đầu ngực của Kiều Tâm Vũ không ngừng mút, động tác trên tay càng thêm kịch liệt.

“Không... dừng lại…ưm ưm ưm…đừng mà…aaaa.”

Trống ngực của Kiều Tâm Vũ đập liên hồi, tay cô nắm chặt lấy ga trải giường thở gấp, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất ra tiếng rên rỉ phóng túng, cảm giác đôi môi ấm áp của Tịch Kỳ Phong đang hôn vào cổ mình, cô cũng phối hợp ngẩng đầu lên cho anh dễ dàng hoạt động.

Một tay của Tịch Kỳ Phong vuốt ve sống lưng Kiều Tâm Vũ, đồng thời say mê cắn mút đỉnh hồng của cô, một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.

Kiều Tâm Vũ có thể cảm nhận được một trận tê dại mà ngón tay của Tịch Kỳ Phong mang lại, cánh môi hé mở phát ra từng tiếng kêu ái muội, ánh mắt mông lung không có một tia tiêu điểm.

Không biết có phải Kiều Tâm Vũ đã thích ứng với Tịch Kỳ Phong hay không mà anh kinh ngạc phát hiện ra nơi đó của cô đã ẩm ướt, anh ngồi dậy nâng hai chân của cô lên, vắt lên trên vai của mình, ánh mắt nóng rực nhìn vào thứ ẩm ướt mềm mại kia.

Kiều Tâm Vũ bất chợt mở mắt ra, cô cũng cong người lên, một giây sau cô liền hoảng sợ túm lấy mái tóc đen của Tịch Kỳ Phong vội vàng kêu lên“Đừng...nhìn…đừng nhìn chỗ đó... A... Ưm...”

Môi Kiều Tâm Vũ bật ra tiếng kêu khó kìm nén, lắc đầu làm mái tóc đen rơi ra loạn xạ, cô thở hỗn hển, đáy mắt ngân ngấn, cảm thấy phía dưới của mình như bị hàng nghìn con kiến ra sức cắn xé.

Tịch Kỳ Phong lại dường như không còn nghe thấy tiếng hét kích động của Kiều Tâm Vũ, anh chuyên tâm vùi đầu vào giữa hai chân cô, cánh môi mỏng hé mở ra sức tàn phá nơi thánh địa kia khiến nó càng ngày càng ẩm ướt.

Tiếng hôn mút hòa lẫn với tiếng rên rỉ kích động tạo nên một khung cảnh hết sức ái muội giữa hai người.

Kiều Tâm Vũ không dám nhìn cũng không dám tin, cánh tay vô lực nắm lấy mái tóc đen của Tịch Kỳ Phong muốn đẩy ra nhưng cũng muốn được nhiều hơn, khuôn miệng nhỏ chỉ có thể hé ra, phát lên những tiếng kêu đã cố gắng kím nén.

“Đừng…đừng mà…ưm ưm…”

“Thoải mái không? Hửm?” Tịch Kỳ Phong ngẩng đầu lên, trên khóe môi lấp lánh ánh nước màu bạc, anh nhếch môi cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên, khiến cô không kịp tránh né, lại một lần nữa mãnh liệt áp xuống.

“Uhm...đừng mà.”

Kiều Tâm Vũ vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kích thích lớn như vậy, tận đáy lòng của cô dâng lên một cảm giác quen thuộc cuồn cuộn như dòng nước xiết, như thể một loại độc dược trí mạng, lại thoáng có cảm giác kích thích cực điểm. Hai loại tình cảm này đan xen lẫn nhau, khiến cô không cách nào kìm lòng, khẽ ngẩng cao đầu, tiếng ngâm nga khe khẽ bất giác bật ra từ cái miệng nhỏ.

Khoé môi của Tịch Kỳ Phong khẽ nhếch lên đầy vẻ thoả mãn, anh hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của Kiều Tâm Vũ lúc này, càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơm của cô, bàn tay ma quỷ điên cuồng phủ lên da thịt trong suốt, ngón tay dài xấu xa lúc tiến lên lúc lùi lại từ trong cơ thể cô nhấc lên một hồi cuồng phong, khiến cô không cách nào áp chế sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.

Kiều Tâm Vũ cảm giác thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.

Tịch Kỳ Phong chen người vào giữa chân của Kiều Tâm Vũ, ánh mắt nóng rực từ trên cao nhìn xuống toàn thân trần trụi của cô, hơi thở đục ngầu giọng khàn đặc lên tiếng “Tâm Vũ, em mở mắt ra nhìn anh đi, anh là Kỳ Phong đây mà…anh là chồng của em không phải người xấu từng làm em phải chịu tổn thương.”

Không biết vì nguyên nhân gì mà Kiều Tâm Vũ lại ngoan ngoãn nghe lời, mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn Tịch Kỳ Phong, không tự chủ được cắn chặt răng, lúc này cả vành tai cô cũng đỏ rực, đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.

Tịch Kỳ Phong vuốt ve bắp đùi của Kiều Tâm Vũ, áp sát vào người cô, tà mị nói “Mở mắt cảm nhận anh, nhìn cho kỹ anh mới là người đàn ông của em, những chuyện trong quá khứ quên hết đi chỉ cần biết từ bây giờ em là người của anh thôi.”

Tịch Kỳ Phong không chờ Kiều Tâm Vũ trả lời mà nhanh chóng nhích người tiến vào bên trong cô, rất nhanh thân thể của cô truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt tràn ngập thân thể cô. Anh cúi xuống hôn môi của cô càng thêm mãnh liệt, cô vừa hé miệng muốn kêu lên thì lập tức một đôi môi đặt lên, đang lúc cô kêu đau đem nuốt hết vào trong cổ họng, anh cũng bắt đầu luật động trong cơ thể cô, từ chậm rãi biến thành nhanh chóng mãnh liệt chạy nước rút.

Bởi vì đã kích thích cơ thể của Kiều Tâm Vũ trước nên Tịch Kỳ Phong bên trong cơ thể cô giảm bớt lực ma sát, đau đớn cũng biến mất rất mau, thay vào đó là một loại khoái cảm khiến người ta muốn hét lên thật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK