Mục lục
Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lê trừng mắt nhìn hai gã đàn ông rồi lên tiếng “Cô ta đúng là loại người nham hiểm, không được như ý thì liền kiếm chuyện với người khác, đúng là cái loại ăn không được thì phá cho hôi mà.”

Tên còn lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn lên tiếng “Mày cần gì nhiều lời với nó chứ, mau bắt nó lên xe đi.”

Hai gã đàn ông mỗi người một tay lôi kéo Tiểu Lê lên chiếc Limousine màu đen đã đổ trước cửa hàng thời trang của Lê Vũ từ lúc nào rồi, Tiểu Lê kịch liệt giãy nãy giằng co muốn thoát khỏi tay của bọn chúng nhưng cô chân yếu tay mềm không đủ sức để thoát khỏi còn làm mình ngày càng trở nên mệt hơn.

Hai tên đó thấy phản ứng kịch liệt của Tiểu Lê chẳng những vậy cô còn la hét kêu cứu, bọn chúng sợ là sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nên càng siết chặt tay cô hơn, một tên còn tát vào mặt cô một cái thật mạnh khiến cô choáng váng.

Trên mặt của Tiểu Lê nhanh chóng nổi lên dấu tay màu đỏ do lực tác động lên, một cảm giác đau rác nhanh chóng truyền đến khiến một bên mặt của cô đau đớn vô cùng.

Vừa lúc đó Hàn Tô Tô lái xe đến cửa hàng thời trang Lê Vũ với mong muốn là nhờ Tiểu Lê thiết kế riêng cho mình một bộ váy để mặc dự lễ trao giải Phượng Loan, cô ta nhìn thấy hai gã đàn ông kia bắt ép Tiểu Lê lên xe chẳng những vậy còn đánh cô thì hết sức tức giận.

Hàn Tô Tô đổ xe gấp ngay sau chiếc Limousine màu đen rồi bước xuống xe lên tiếng quát “Này mấy người đang làm cái gì vậy hả? Dám ngang ngược bắt ép một cô gái chân yếu tay mềm có tin là tôi báo cảnh sát gô cổ hết mấy người không hả?”

Phản ứng đầu tiên của hai gã đàn ông đang nắm chặt tay của Tiểu Lê là giật thốt người khi có người phát hiện ra việc trái phép mà bọn chúng đang thực hiện.

Nhưng rất nhanh sau đó hai gã đàn ông lấy lại nét mặt điềm tĩnh hung ác, một tên ra hiệu cho tên kia, ngay sau đó cả hai hiểu ý đẩy Tiểu Lê vào trong xe trước rồi giải quyết Hàn Tô Tô sau sẽ dễ dàng hơn.

Hàn Tô Tô vẫn chưa biết là nguy hiểm đang rình rập trước mắt, cô ta thấy Tiểu Lê bị đẩy vào trong xe thì nôn nóng bước đến gần xe “Tôi nói mấy người mau thả cô ấy ra mà.”

Một tên híp mắt nhìn Hàn Tô Tô bằng ánh mắt không mấy đứng đắn rồi nhếch môi cười “Xem ra hôm nay chúng ta đúng là có số hưởng mà, không chỉ được “ngủ” cùng nhà thiết kế xinh đẹp dễ thương mà còn được tận hưởng cảm giác thăng hoa với tiểu hoa đang nổi Hàn Tô Tô nữa.”

Hàn Tô Tô nhìn thái độ cợt nhã không đứng đắn của hai tên đàn ông kia thì nhất thời có chút sợ hãi, cô ta lui lại tính vào trong xe của mình khóa cửa rồi báo cảnh sát nhưng không kịp mất rồi.

Lúc Hàn Tô Tô vừa mới đặt tay lên tay cầm cửa xe tính mở cửa thì một tên đã xấn đến nắm lấy cổ tay của cô kéo đi.

Hàn Tô Tô giãy nảy đồng thời la lớn lên “Bớ người ta, cướp…cướp…”

Tên đàn ông lại liền lấy ra một cái khăn hắn vòng ra phía sau Hàn Tô Tô và bịt cái khăn lên mũi và miệng của cô, chỉ trong vài giây Hàn Tô Tô đang còn kịch liệt giãy nãy đã nhắm mắt, xụi lơ không còn bất kỳ phản ứng nào nữa hết.

Một tên đàn ông lên tiếng “Mau đem cô ta lên xe, phải rời khỏi đây nhanh lên để tránh rắc rối.”

Hai tên đàn ông nhanh chóng bế Hàn Tô Tô lên xe để cô ta ngồi bên cạnh của Tiểu Lê, Hàn Tô Tô đã hôn mê bất tỉnh nên không đáng lo ngại nhưng Tiểu Lê thì lại đang vô cùng tỉnh táo khiến bọn chúng sợ rằng sẽ phát sinh thêm chuyện nên đã dùng dây thừng trói hai tay của cô lại.

Chiếc xe lao đi với tốc độ bàn thờ, Tiểu Lê nhìn cảnh vật cứ lướt qua trong tầm mắt mà trong lòng dần tuyệt vọng, rơi vào tay của bọn người này e rằng cô lành ít dữ nhiều rồi.

Chiếc xe cứ thẳng hướng ngoại thành mà phóng đi trong màn đêm, Tiểu Lê mới đến Thiên Đô một thời gian ngắn nên không hề rành đường xá, cô nhìn thấy con đường nào cũng như nhau chẳng có gì khác biệt cả.

Cho đến khi chiếc xe chạy qua một rạp hát cũ tên là Liên Thành thì cô lại có chút ấn tượng, Tiểu Lê ấn tượng với rạp hát này là bởi vì nó được xây dựng theo kiểu kiến trúc gỗ đã cũ kỹ lắm rồi bảng tên bên ngoài đã bị ghỉ sét, nơi này không còn ai sử dụng đã hơn một thập kỷ qua.

Mặc dù xe chỉ chạy ngang qua rạp hát Liên Thành thôi chứ không ghé vào nhưng Tiểu Lê vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì buổi tối nhìn từ bên ngoài rạp hát này trông vô cùng âm u lạnh lẽo, chẳng những vậy cô còn từng nghe qua rất nhiều câu chuyện kỳ bí, thậm chí là dị tượng xoay quanh rạp hát Liên Thành này.

Con đường phía trước tối đen như mực chỉ có ánh đèn pha của xe chiếu sáng một khoảng phía trước trong phạm vi khoảng 3 mét mà chạy đi, nơi này hoàn toàn xa lạ trong mắt của Tiểu Lê, cô thở dài tuyệt vọng lần này e rằng cô lành ít dữ nhiều rồi.

Xe chạy qua rạp hát Liên Thành thêm một đoạn thì dừng lại trước một kho hành cũ kỹ đổ nát, Tiểu Lê nheo mắt nhìn cái bảng phía trên hồi lâu, nương theo ánh trăng cô có thể đọc lờ mờ kho hàng cũ này có tên là Thời Khâm.

Hai gã đàn ông ngồi giám sát hai bên Tiểu Lê và Hàn Tô Tô lục đục lần lượt xuống xe, một tên kéo Tiểu Lê ra ngoài trước cô tuy bị trói nhưng tâm trí còn tỉnh táo có thể tự mình di chuyển, tên còn lại chui vào xe bế Hàn Tô Tô ra ngoài.

Tên lái xe cũng đẩy cửa xe đi xuống, sau đó cả ba tên đàn ông lôi kéo Tiểu Lê và Hàn Tô Tô đang còn hôn mê bất tỉnh đi về phía cửa của kho hàng Thời Khâm.

Tên lái xe đẩy cánh cửa lớn bằng sắt đã hoen ghỉ khiến nó mở ra một đường đi cả ba lần lượt đi vào rồi cẩn thận kéo cảnh cửa lại, trong kho hàng tối om giơ bàn tay không thấy rõ năm ngón, tên tài xe bật đèn của điện thoại di động lên ánh sáng không quá tốt nhưng có thể xác định phương hướng.

Tiểu Lê đưa mắt nhìn xung quanh dường như đây là một kho hàng từng làm về đông lạnh những căn phòng lạnh đã cũ kỹ mở cửa toang nhưng cấu trúc bên trong chắn chắn từng là phòng đông lạnh.

Kho hàng Thời Khâm này rất là lớn, mấy tên kia áp giải Tiểu Lê và Hàn Tô Tô đi vào một khoảng thật xa, lúc này trong một căn phòng nhỏ có ánh đèn phát ra, người bên trong nghe tiếng bước chân liền cảnh giác lên tiếng “Ai đang ở ngoài đó?”

Tên tài xe lái xe lên tiếng đáp “Là bọn tôi trở về đây mà.”

Một tên tóc vàng xăm trổ đầy mình vẻ mặt hung ác ló đầu ra nhìn thấy ba tên kia dẫn theo Tiểu Lê còn có một cô gái bất tỉnh thì liền nhíu mày lên tiếng hỏi.

“Đại ca bảo tụi mày bắt cóc nhà thiết kế thời trang Tiểu Lê thôi mà còn con nhỏ kia là ai hả?”

Tên đang bế Hàn Tô Tô liền đặt cô ta nằm xuống đất hắn vén tóc cô ta lên để lộ rõ mặt rồi lên tiếng “Thưa anh Bối đây là Hàn Tô Tô sao nữ đang lên trong showbiz đó ạ.”

Tên Bối nhíu mày không dám tin thật không ngờ có một ngày hắn có thể nhìn thấy Hàn Tô Tô trong một khoảng cách gần như thế, Bối đưa lên vuốt ve gò má của Hàn Tô Tô rồi lên tiếng tán dương “Cô ấy xinh đẹp thật nhưng tại sao bọn mày lại bắt cô ta về đây vậy hả? Cô ta là ngôi sao đang lên ngộ nhỡ có người làm lớn chuyện thì sao đây?”

Một tên trong hai gã đàn ông nhận nhiệm vụ đi bắt cóc Tiểu Lê tên là A Phú lên tiếng đáp “Ban đầu chúng tôi chỉ bắt mỗi Tiểu Lê thôi ai ngờ phút cuối Hàn Tô Tô lại xía mũi vào, cô ta đã nhìn thấy bọn tôi bắt Tiểu Lê đi chẳng những vậy còn hăm dọa sẽ báo cảnh sát nữa nếu như thả cô ta đi thì chúng không yên ổn đâu.”

A Huỳnh tỏ vẻ đồng tình “A Phú nói đúng đó, dù sao thì chỉ một cô gái làm sao có thể thõa mãn đám anh em bọn mình, đêm nay chúng ta được trời thương ban thêm cho một mỹ nhân tội gì mà bỏ qua chứ.”

Bối nhướng mắt nhìn Hàn Tô Tô bằng ánh mắt không mấy đứng đắn hắn nhếch môi mỉm cười rồi lên tiếng “Mày nói đúng, Hàn Tô Tô đẹp đến như vậy cơ mà, có nằm mơ tao cũng không dám mơ có một ngày cô ta nằm dưới thân của tao nữa là…ha ha ha.”

A Phú suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng “Theo tôi thấy, lần này bắt được Hàn Tô Tô mới là chiến lợi phẩm lớn nhất của nhiệm vụ lần này, chúng ta chẳng những có những giây phút thăng hoa cùng cô ta còn có thể kiếm tiền được nữa đó.”

Bối hiểu ý của A Phú liền quay người vào trong sai một tên tóc màu tím đi ra ngoài xe của hẳn lục tìm một cái máy quay tốt đến đây, bọn chúng sẽ ghi hình của Hàn Tô Tô lại rồi tống tiền cô ta sau.

A Huỳnh nhìn qua đồng hồ trên tay rồi cau mày “Sao giờ này mà đại ca còn chưa trở về nữa vậy kìa? Em nôn nóng thưởng thức hai tiểu mỹ nhân này lắm rồi.”

Bối liền tát vào đầu của A Huỳnh một cái “Mày không được đói quá mà ăn quàng nghe chưa, cái gì cũng phải chờ đại ca làm trước rồi mới tới bọn mình sau, mày tạm đem hai mỹ nhân này nhốt vào căn phòng bên kia đi, chắc còn khoảng một tiếng nữa đại ca mới đến được.”

A Huỳnh lôi kéo Tiểu Lê đẩy cô vào căn phòng đối diện trước, A Phú liền bế Hàn Tô Tô vào sau, trong căn phòng này có ánh đèn màu vàng yếu ớt chỉ đủ nhìn thấy lờ mờ, Tiểu Lê đưa mắt nhìn xung quanh mà sợ hãi cùng cực, khắp nơi toàn là rác thải chẳng những vậy còn có rất nhiều gián và chuột nữa.

Bọn A Huỳnh và A Phú sau khi khóa cửa nhốt Tiểu Lê và Hàn Tô Tô trong căn phòng kia thì an tâm quay trở về căn phòng mà bọn Bối đang ngồi chơi đánh bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK