Kiều Tâm Vũ rút tay lại, cô đã tự nhủ là không đau lòng vì bọn họ nữa nhưng mà máu mủ tình thân đâu phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt hoàn toàn được, cô nhớ đến chuyện bọn họ a tòng với Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hại chết đứa con trong bụng mình thì liền cảm thấy tức giận.
“Hai người đối xử với tôi tệ cỡ nào tôi cũng không oán trách vì vốn dĩ hai người có ơn sinh thành với tôi nhưng mà tôi không bao giờ tha thứ về chuyện hai người bắt tay với Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hại chết con của tôi và ép tôi phải gả cho một kẻ tàn phế. Cũng may là ông trời thương xót tôi gả cho một người mà ai cũng nói là đã chết nhưng rốt cuộc lại tìm được hạnh phúc đích thực nếu không có lẽ tôi bị bồi táng từ lâu rồi.”
Triệu Lệ Quỳnh nghẹn ngào lên tiếng giải thích “Tâm Vũ à, mẹ không phủ nhận những chuyện tồi tệ mà mẹ đã gây ra với con từ sau khi con trở về Kiều gia nhưng mà ba mẹ không hề đồng lõa với Kiều Nguyệt Dung và Tôn Di để hại chết con của con.”
Kiều Trạch Khương cũng vội lên tiếng giải thích “Phải đó Tâm Vũ, đúng là ban đầu ba mẹ không hề chấp nhận được chuyện mang thai khi chưa kết hôn nhưng sau đó ba mẹ cũng nghe theo sự sắp xếp của ông nội con rồi, ba và mẹ không hề bảo Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung mua thuốc phá thai về ép con uống, ba có thể thề với trời đất là ba mẹ không hề làm chuyện vô nhân tính như thế.”
Kiều Trạch Khương vội nhìn qua Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Hôm đó người của Kỳ Phong cũng nghe thấy hết những lời thú nhận tội của Tôn Di rồi, bà ta đã thừa nhận rằng bản thân bà ta và Kiều Nguyệt Dung bốc thuốc phá thai cho con uống, bọn họ cố tình nói như vậy để con hận ba mẹ mà thôi Tâm Vũ à.”
Triệu Lệ Quỳnh tiếp tục lên tiếng giải thích “Còn về chuyện con đến Mỹ du học cũng là do Tôn Di bày kế sau lưng ba mẹ, ba mẹ quả thật không hề hay biết bà ta tráo đổi cả vé máy bay của con như thế.”
Kiều Trạch Khương lại lên tiếng nói tiếp “Hằng tháng ba mẹ gửi tiền học và sinh hoạt phí cho con nhưng Tôn Di lại âm thầm giấu diếm đi hết, ba mẹ chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi con Tâm Vũ.”
Kiều Tâm Vũ nghe Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh kẻ tung người hứng thì cảm thấy rất tức cười năm xưa đối xử với cô tàn tệ thì bây giờ đứng ở đây giải thích nhiều như thế làm cái gì.
“Đủ rồi, hai người không cần phải nói nữa đâu, những chuyện đó tôi đã biết hết rồi.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền mang theo một tia hy vọng “Tâm Vũ à, tất cả đều là lỗi của Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hết con tha thứ cho ba mẹ một lần được không? Mẹ xin con cho ba mẹ một cơ hội để bù đắp lại những lỗi lầm đã gây ra với con nha Tâm Vũ?!”
Kiều Tâm Vũ nhếch môi cười lạnh không chút cảm xúc “Hai người không cần phải nói thêm bất cứ điều gì nữa hết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người đâu, nếu ngay từ đầu hai người thật sự yêu thương tôi, quan tâm đến tôi một chút thôi thì đã không phải khổ sở như bây giờ rồi.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì khóc lóc vật vã ngất lên ngất xuống “Tâm Vũ ơi mẹ xin con đừng đối xử với mẹ như vậy rồi, mẹ đã ăn năn hối hận rất nhiều về những chuyện mà mẹ gây ra cho con rồi, mẹ xin con cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con đi mà.”
Kiều Tâm Vũ quay mặt đi chỗ khác “Con gái lý tưởng trong mắt của hai người vốn là Kiều Nguyệt Dung còn tôi từ lâu vốn nên là một người đã chết rồi, tôi không cần tình thương hại của hai người vì vậy đừng có bố thí tình thân cho tôi làm gì mắc công.”
Kiều Tâm Vũ quay sang Kiều Trí Tề rồi lên tiếng “Con vốn tính đến thăm ông nội và ăn cơm cùng ông nhưng có lẽ hôm nay không phải ngày tốt, con xin phép về trước hôm khác con lại đến thăm ông nha, con xin lỗi ông.”
Kiều Trí Tề khẽ thở dài “Thôi không sao đâu con cứ về đi.”
Kiều Trạch Khương ngã ngồi trên ghế “Trời ơi đúng là quả báo mà, tôi ngu ngốc đặt lòng tin lầm chỗ hành sách con gái đến cuối cùng nhận hậu quả như thế này đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy mà.”
Triệu Lệ Quỳnh thì gào khóc tức tưởi “Con gái của mẹ…Tâm Vũ ơi con đừng bỏ rơi mẹ mà.”
Kiều Trí Tề khẽ lắc đầu “Nếu từ đầu mà hai đứa nghe lời của ba thì đã không ra nông nỗi này, hai đứa nên thay đổi tích cực làm nhiều việc thiện vào, biết đâu ông trời thương xót cho Tâm Vũ hồi tâm chuyển ý cũng nên.”
Lúc về nhà Tịch Kỳ Phong sợ rằng Kiều Tâm Vũ bị ảnh hưởng khi nhìn thấy Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nên lên tiếng hỏi “Em vẫn còn giận ba mẹ của em hả Tâm Vũ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Tịch Kỳ Phong ôm cô vào lòng rồi lên tiếng “Em biết không trước đây anh cho người bắt cóc họ và Tôn Di để họ nghe chính miệng Tôn Di khai ra toàn bộ sự thật đã hãm hại em và kế hoạch tráo con để họ biết rõ toàn bộ và nhận lại đó Tâm Vũ à, anh thấy họ cũng đã ăn năn hối hận lắm rồi em có từng nghĩ qua sẽ tha thứ cho họ hay không?”
Kiều Tâm Vũ kiên định lên tiếng đáp “Không bao giờ em tha thứ cho con người đó, họ có ơn sinh thành em chuyện đó em không phủ nhận nhưng em nghĩ những gì họ đối xử tệ bạc với em nhưng em không trả thù cũng đủ để trả cái ơn sinh thành đó rồi. Đúng là ban đầu Tôn Di lên kế hoạch tráo đổi con, em cũng không trách họ làm lạc mất em nhưng mà em hận cái cách mà họ đối xử tàn tệ với em nên em không bao giờ tha thứ cho họ đâu.”
Tịch Kỳ Phong ôm lấy Kiều Tâm Vũ vào lòng “Anh thấy em làm vậy là đúng nếu là anh thì anh cũng không bao giờ tha thứ cho những người làm cha làm mẹ như thế.”
Kiều Tâm Vũ nhớ đến Tịch Minh nên lên tiếng hỏi “Còn anh, anh vẫn không tha thứ cho ba anh sao?”
Tịch Kỳ Phong kiên quyết khẳng định “Không bao giờ anh tha thứ cho ông ta, chỉ vì lòng tham sắc dục của ông ta mà mẹ anh phải mất mạng còn anh mất cả tuổi thơ nên không bao giờ tha thứ cho một người cha tàn tệ như thế, trời phạt thì anh chịu chứ anh không thể tha thứ cho ông ta được.”
Kiều Tâm Vũ tham dự Lễ trao giải Phượng Đỉnh, vai diễn Kiều Uyển Vũ trong Tình mỏng tựa sương đau thương tựa khói của cô được đề cử tác phẩm kinh điển và đề cử giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất năm.
Để chuẩn bị tham dự buổi lễ trao giải Kiều Tâm Vũ đã chuẩn bị nguyên cả buổi chiều, cô trang điểm thật là sắc xảo xinh đẹp, tóc tết kiểu thác nước đính thêm một vài bông hoa nhỏ màu trắng trông nhẹ nhàng như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Tiểu Lê đem chiếc đầm đã chuẩn bị trước cho Kiều Tâm Vũ đến giúp cô mặc vào, đây là một chiếc đầm trễ vai khoe trọn xương quai xanh trong vô cùng gợi cảm, phần thân trên màu trắng được đính đá pha lê lấp lánh, loang màu đỏ phần đuôi dài đến 3 mét trong vô cùng lộng lẫy, chân cô đi một đôi giày cao gót đính đá quý vô cùng sang trọng.
Tiểu Lê nhìn hình ảnh xinh đẹp của Kiều Tâm Vũ rồi khẽ cười lên tiếng “Trong cậu xinh đẹp thật đó Tâm Vũ à.”
Kiều Tâm Vũ khẽ cười nắm lấy tay của Tiểu Lê “Cảm ơn cậu đã thiết kế bộ váy này cho riêng mình Tiểu Lê à.”
Tiểu Lê nghe vậy liền cười lém lỉnh “Trời bây giờ một ngôi sao nổi tiếng như cậu chịu diện trang phục mình thiết kế đã là may mắn cho mình lắm rồi.”
Kiều Tâm Vũ liền đáp “Chẳng phải lúc trước chúng ta đã thỏa thuận cùng nhau rồi sao, cậu thiết kế trang phục cho mình lúc mình chưa nổi tiếng, khi nào mình trở thành người nổi tiếng thì sẽ PR trang phục miễn phí cho thương hiệu của thời trang của cậu còn gì.”
Tiểu Lê nghe vậy liền bậc cười nhưng sau đó khóe mắt lại đỏ hoe lên cô ôm chầm lấy Kiều Tâm Vũ rồi thổn thức “Cảm ơn ông trời đã không đối xử bất công với chúng ta, ai cũng có cơ hội để phát triển bản thân mình hết.”
Kiều Tâm Vũ lên tiếng an ủi Tiểu Lê “Được rồi cậu đừng khóc nữa mà mọi chuyện đã qua hết rồi, mình tính sau lễ trao giải Phượng Đỉnh sẽ trở về tham cô nhi viện Huyền Phương chúng ta cùng đi nha.”
Tiểu Lê gật đầu “Hiện nay Kiều Nguyệt Dung đã bị tâm thần, Tôn Di đã đưa cô ta đến bệnh viện để chữa trị rồi không thể làm mưa làm gió hại cậu nữa, mình cũng yên tâm hơn, chúng ta nên về nói cho sơ Maria biết để sơ an tâm.”
Kiều Tâm Vũ rủ mắt “Uhm, cậu nói đúng, mình cảm thấy cũng may là ông nội không sao nếu như ông có chuyện gì mình sẽ cảm thấy rất có lỗi với ông.”
“Là do Kiều Nguyệt Dung quá độc ác thôi không thể trách cậu được, à còn nữa Đàm Duệ Linh cũng bị bắt vì tội cố ý mưu sát đó.”
Vừa lúc đó Tịch Kỳ Phong đi vào rồi lên tiếng nói với Tiểu Lê “Em giúp Tâm Vũ thay y phục xong rồi thì đi trang điểm thay đồ đi, anh đã đặt chỗ cho mọi người cùng tham gia Lễ trao giải Phượng Đỉnh năm nay rồi đều là ghế VIP hết đó nha, mọi người có thể nhìn cận cảnh vợ anh lên nhận giải, à sau này đừng nhắc đến mấy chuyện đã qua nữa nha Tiểu Lê.”
Tiểu Lê gật đầu “Dạ em biết rồi ạ, em đi chuẩn bị để đến dự lễ trao giải Phượng Đỉnh đây, hai người nói chuyện với nhau đi..