Cổ đông A “Kết quả bỏ phiếu cũng đã có rồi, tôi lựa chọn tin tưởng tân chủ tịch.”
Cổ đông B “Tôi mong là lần này tân chủ tịch có thể vực dậy Tịch Thị như cậu đã nói.”
Kết quả hội nghị cổ đông bất thường lần này của tập đoàn Tịch Thị được xem là thành công ngoài mong đợi, vừa sa thải được một phó chủ tịch ăn hại còn vừa có được một tân chủ tịch ưu tú.
“Hội nghị cổ đông bất thường đến đây là kết thúc kính chúc các vị cổ đông nhiều sức khỏe và thành công.”
Các cổ đông khác lần lượt rời khỏi phòng họp, khi chỉ còn lại người bên Tịch gia thì Dung Ngọc Nhi lại làm loạn lên, bà ta nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt cay độc rồi lên tiếng hỏi Cao Đàn Hương.
“Thì ra ngay từ đầu mẹ đã cùng nó lên kế hoạch nhìn Thiếu Kiệt bị sa thải còn Tịch Minh thì mất chức chủ tịch rồi có đúng không hả?”
Cao Đàn Hương ngẩng đầu lên nhìn Dung Ngọc Nhi bằng ánh mắt thể hiện rõ sự khinh khi coi thường ra mặt “Một người thấp hèn như cô không có tư cách đứng ở đây chấp vấn tôi nghe rõ chưa?”
Dung Ngọc Nhi hung hãn không màn lễ nghĩa mà lên tiếng đáp “Mẹ thật quá thiên vị, nó và Tịch Thiếu Kiệt đều là cháu trai của mẹ vậy mà mẹ lại cho nó đến 30% cổ phần còn Thiếu Kiệt thì một cắc cổ phần cũng không có là sao hả? Thiếu Kiệt nó cũng mang trong mình huyết thống của Tịch gia, nó có tội tình gì mà mẹ lại đối xử với thằng bé như thế hả?”
Tịch Kỳ Phong nhìn Dung Ngọc Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng “Tội lớn nhất của nó chính là sinh ra là con của một kẻ độc ác tàn nhẫn như bà đó Dung Ngọc Nhi.”
Tịch Thiếu Kiệt nãy giờ thật sự quá hoang mang trước thông tin Vincent là Tịch Kỳ Phong nên chưa thể chấp nhận được, anh cố gắng nhịn nhục nhưng mà khi nghe Tịch Kỳ Phong dùng lời lẽ lớn tiếng mắng chửi mẹ mình thì không kìm chế được nữa.
Tịch Thiếu Kiệt đứng dậy nắm cổ áo của Tịch Kỳ Phong nhìn anh bằng ánh mắt tức giận gào lên “Anh không có tư cách xúc phạm đến mẹ tôi như thế.”
Tịch Kỳ Phong đưa tay nắm lại cổ áo của Tịch Thiếu Kiệt ánh mắt của anh sắc lạnh như băng thể hiện sự căm thù đến tột đỉnh “Sao hả, tao chỉ mới nói một câu đụng chạm đến mẹ của mày thì mày không chịu được rồi à? Vậy năm xưa người mẹ này của mày thuê người đâm vào xe của mẹ con tao thì sao hả? Mẹ tao chết tức tưởi là do con mẹ khốn nạn của mày gây ra đó Tịch Thiếu Kiệt.”
Tịch Thiếu Kiệt từng nghe Kiều Tâm Vũ đề cập đến vấn đề này một lần nhưng anh cho rằng cô nghe người khác nói bậy không hiểu rõ sự tình, hôm nay lại nghe chính miệng Tịch Kỳ Phong nhắc lại món nợ máu năm xưa một lần nữa nên vô cùng hụt hẫng.
Tịch Thiếu Kiệt buông cổ áo của Tịch Kỳ Phong ra vẻ mặt vô cùng hoảng loạn “Không thể nào…mẹ của tôi không làm như thế…anh đừng có ở đây mà vu oan giá họa cho người khác.”
Tịch Kỳ Phong cũng đẩy Tịch Thiếu Kiệt ra “Mày thử nghĩ xem tao có thể lấy cái chết của mẹ mình ra nói bừa được không hả?! Chuyện tao phải giả vờ là một người thực vật tàn phế nửa sống nửa chết suốt hai mươi mấy năm qua đều do mẹ mày ban cho hết đó, nếu như năm đó mẹ tao không dùng cả tính mạng để bảo vệ cho tôi thì hôm nay mồ mẹ con tao xanh cỏ hết rồi, còn mẹ con mày thì có thể chễm chệ bước vào Tịch gia. Cũng may ông trời có mắt còn chừa lại cho tao cái mạng này để tao có cơ hội báo thù một kẻ súc sinh như thế, nhìn ngày tàn của bà ta đến.”
Tịch Thiếu Kiệt quay sang nắm lấy hai tay của Dung Ngọc Nhi rồi lên tiếng hỏi “Mẹ, có phải những gì mà anh ta nói là thật không hả?”
Lúc này Cao Đàn Hương và Tịch Minh đều có mặt, hai người bọn họ đều hiểu rõ chân tướng sự việc năm xưa nên Dung Ngọc Nhi không thể nói bất cứ một lời nào để biện minh cho bản thân mình mà chỉ có thể im lặng ngầm thừa nhận tội lỗi mà mình đã gây ra với mẹ con Tịch Kỳ Phong.
Tịch Thiếu Kiệt gặng hỏi nhiều lần nhưng Dung Ngọc Nhi cứ im lặng khiến anh cảm thấy rất thất vọng về bà, trong mắt của anh thì mẹ là người phụ nữ cao quý xinh đẹp và dịu dàng chứ không phải một người độc ác hại chết người khác như thế.
“Tại sao…tại sao mẹ lại làm như thế chứ?”
Tịch Minh thì khóc sụt sùi nghẹn ngào lên tiếng nói với Cao Đàn Hương “Mẹ à, bao nhiêu năm qua Kỳ Phong vẫn còn sống sao mẹ lại tung tin là thằng bé trở thành người thực vật, mẹ làm vậy nên con không thể nào làm tròn trách nhiệm của một người cha với Kỳ Phong hết.”
Cao Đàn Hương hừ lạnh “Nếu năm xưa mẹ không quyết đoán làm như thế thì có lẽ người phụ nữ độc ác kia lại nghĩ ra kế hoạch lấy mạng của Kỳ Phong không biết bao nhiêu lần rồi, mẹ đã mất đi con dâu rồi mẹ không thể mạo hiểm để mất cháu đích tôn của Tịch gia được.”
Tịch Minh tỏ vẻ hiếu kỳ “Nếu Kỳ Phong bình an vô sự, vậy người nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm là ai vậy hả mẹ?”
Cao Đàn Hương rủ mắt “Là Đăng Khôi con trai của tài xế Trần, cậu ấy đã chết trong vụ tai nạn năm đó, vợ của cậu ấy vì quá đau buồn mà tự tử chết theo, Đăng Khôi ngồi trong xe cùng Kỳ Phong ngày hôm đó nhưng thằng bé không may mắn như Kỳ Phong mà trở thành người thực vật nằm trên giường bệnh suốt hơn hai mươi năm qua rồi.”
Tịch Mình tỏ vẻ ăn năn hối hận tự trách bản thân mình “Trời ơi, tất cả tội nghiệt đều là do con tham lam gây ra vậy mà chết ba mạng người vô tội, còn khiến tương lai của một đứa trẻ trở nên tăm tối như thế.”
Dung Ngọc Nhi thấy Tịch Minh tự trách bản thân như vậy thì cảm thấy đau lòng bà ôm lấy ông rồi lên tiếng an ủi “Tất cả tội lỗi đều do em mà ra hết không liên quan gì đến anh cả, là em sai người gây ra vụ tai nạn năm đó không liên quan đến anh, thân phận em là tiểu tam nhưng vì ghen tuông mù quáng với vợ của anh muốn anh phải cho em danh phận nên mới ngông cuồng là làm điều tàn nhẫn như thế, em xin lỗi.”
Tịch Thiếu Kiệt ngã ngồi trên ghế khi nghe chính miệng Dung Ngọc Nhi thừa nhận chuyện thuê người cố ý gây tai nạn để lấy mạng mẹ con Tịch Kỳ Phong, anh càng cảm thấy đau lòng hơn khi Dung Ngọc Nhi lại là tiểu tam phá nát gia đình của người khác.
Nước mắt rơi xuống từng giọt trên mặt của Tịch Thiếu Kiệt anh nghẹn ngào lên tiếng “Tại sao mẹ lại làm như vậy chứ? Bao nhiêu năm nay con vẫn luôn thắc mắc vì sao bà nội lại không thừa nhận mẹ và con, có lúc con oán trách bà nội nhẫn tâm nhưng hóa ra không phải như thế. Mẹ mới là người độc ác nhất chính mẹ đã phá hủy gia đình của người khác, cướp đoạt mạng sống và tương lai của người khác.”
Dung Ngọc Nhi khóc lóc thảm thiết nắm lấy cánh tay của Tịch Thiếu Kiệt “Lúc đó mẹ còn trẻ dại, mẹ đang mang thai con nhưng không được công nhận, mẹ vì nghĩ đến tương lai của con nên mới gây ra chuyện độc ác đó thôi.”
Tịch Thiếu Kiệt khẽ lắc đầu lại lên tiếng “Bản chất của mẹ vốn không thay đổi, sau này mẹ đã từng thuê sát thủ truy sát Vincent thêm một lần nữa lúc con tranh thầu dự án nhà hát Thượng Huyền với tập đoàn Kình Long, con thua anh ấy vì con có một người mẹ tồi tệ như mẹ đó, chính vì mẹ gây ra những chuyện độc ác đó nên ngay từ lúc bắt đầu con đã không có tư cách để đấu với anh ấy rồi, con hận mẹ.”
Dung Ngọc Nhi đau đớn tột cùng khi nghe đứa con trai mình yêu thương nhất thốt lên những lời lẽ như thế này “Mẹ làm tất cả cũng đều vì con thôi mà Thiếu Kiệt.”
Tịch Thiếu Kiệt cau có quát lớn “Đủ rồi, mẹ đừng nhân danh tình yêu thương dành cho con để bao biện cho tội ác của bản thân mình nữa.”
Tịch Thiếu Kiệt nói rồi liền quay người bỏ đi khỏi phòng họp mặc kệ Dung Ngọc Nhi cố gắng gọi như thế nào cũng không đáp trả lại cả.
Tịch Kỳ Phong nhìn dáng vẻ đau đớn thấu tận tâm can của Dung Ngọc Nhi thì nhếch môi cười lạnh lên tiếng chăm chọc “Bà cũng nên trãi nghiệm cảm giác mất đi người mình yêu thương nhất xem sẽ đau đớn đến mức độ nào.”
Tịch Minh nghe vậy thì sợ rằng Tịch Kỳ Phong sẽ dùng cách gì đó để lấy mạng của Tịch Thiếu Kiệt nên bước qua đứng trước mặt của anh rồi nghẹn ngào lên tiếng “Kỳ Phong ba xin lỗi con, bao nhiêu năm nay ba chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người cha đối với con hết nhưng mà chuyện cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, Thiếu Kiệt nó cũng là đứa vô tội ba xin con đừng tiếp tục báo thù nó mà xức mẻ tình cảm.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền khẽ cười chăm chọc “Lời xin lỗi này tôi nghĩ thà rằng ông đừng nói luôn sẽ tốt hơn, bao nhiêu năm qua ông vẫn một mực bao che cho tội ác của người phụ nữ kia bây giờ lại muốn tôi nương tay với con trai của ông và bà ta sao? Nằm mơ đi.”
Tịch Minh hạ mình quỳ gối xuống trước mặt của Tịch Kỳ Phong “Xem như ba cầu xin con được không Kỳ Phong?! Xin con hãy tha thứ cho ba lần này và buông tha cho Ngọc Nhi cũng như Thiếu Kiệt.”
Khóe mắt của Tịch Kỳ Phong đỏ hoe lên anh nhớ lại khoảng thời gian được sống vui vẻ bên cạnh Tịch Minh và Hà Tuyền Lâm lúc nhỏ vô cùng hạnh phúc cho đến khi người phụ nữ tên Dung Ngọc Nhi đó xuất hiện.
Trong tâm trí của Tịch Kỳ Phong chỉ còn lại những tiếng cãi vã của cha mẹ mình, những lần ông ấy đi biền biệt cả tháng trời không thèm về nhà, cảnh tượng vụ tai nạn năm đó chưa bao giờ mờ phai trong tâm trí anh hết, anh tận mắt nhìn thấy mẹ ruột của chết ngay trước mắt mà chỉ có thể bất lực rơi nước mắt ngoài ra không thể làm được gì khác nữa.