Kiều Nguyệt Dung nhân lúc Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đi dự tiệc kỷ niệm 30 năm ngày cưới của một người bạn thì cùng Tôn Di bắt tay dàn dựng chuyện cô ta treo cổ tự tử.
Tôn Di bất ngờ gọi điện cho Triệu Lệ Quỳnh với giọng điệu hốt hoảng “Phu nhân ơi lớn chuyện rồi, Nguyệt Dung tiểu thư lại xảy ra chuyện rồi.”
Vết thương trên cổ tay của Kiều Nguyệt Dung vẫn chưa lành nên Triệu Lệ Quỳnh càng lo lắng hơn nữa “Con bé bị làm sao vậy hả?”
“Dạ Nguyệt Dung tiểu thư treo cổ tự tử ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh vừa nghe xong thì muốn xỉu ngang liền chạy đến kéo Kiều Trạch Khương về nhà xem tình hình thế nào.
Khi nhìn thấy dây thòng lọng trên trong phòng của Kiều Nguyệt Dung thì Triệu Lệ Quỳnh ngất xỉu tại chỗ luôn.
Kiều Trạch Khương không thấy Kiều Nguyệt Dung và Tôn Di ở nhà liền gọi điện cho Tôn Di.
“Nguyệt Dung thế nào rồi hả quản gia Tôn?”
Tôn Di liền đáp “Dạ ngay khi phát hiện tiểu thư treo cổ tự tử tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện rồi ạ.”
“Bà ở đó chăm sóc cho Nguyệt Dung, lát nữa Lệ Quỳnh tỉnh dậy tôi sẽ đến bệnh viện.”
Lúc Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đến bệnh viện thì Kiều Nguyệt Dung đã qua cơn nguy hiểm được chuyển ra phòng vip nằm nghỉ.
Tôn Di vừa nhìn thấy Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh bước vào phòng bệnh của Kiều Nguyệt Dung liền khóc lóc quỳ sụp xuống đất rồi nghẹn ngào lên tiếng “Lão gia, phu nhân, tiểu thư…tiểu thư nói là tiểu thư có thai với Nam Khánh thiếu gia rồi cô ấy chỉ có thể gả đến Nam Gia mà thôi, nếu như bắt buộc tiểu thư gả đến Tịch gia thì cô ấy thà chết để giữ trọn lòng thủy chung với Nam Khánh thiếu gia. Còn nữa tiểu thư nói tiểu thư thất thân với người đàn ông khác trước khi gả để Tịch gia sợ rằng qua đó sẽ gây họa cho Kiều gia nên thà tự vẫn để bảo vệ cả Kiều gia ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe thấy như vậy thì lòng như cắt nước mắt đầm đìa “Tội nghiệp con gái của tôi mà, con bé thật là đáng thương từ nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi nếu như không có chúng ta thì đã trở thành đứa trẻ mồ côi không được ai yêu thương rồi, khó khăn lắm mới có được một tình yêu viên mãn với Nam Khánh vậy mà bây giờ đột nhiên vì một cuộc hôn nhân không mong muốn mà phải tìm đến cái chết hai lần, tội nghiệp con gái tôi quá mà.”
Kiều Trạch Khương mặc dù xót xa cho Kiều Nguyệt Dung nhưng mà ông không còn cách nào nữa hết nếu như cô ta không gả đến Tịch gia như đã định thì Kiều gia từ đại hôn sẽ trở thành đại tang là thật chứ không phải chuyện đùa.
Triệu Lệ Quỳnh thấy Kiều Trạch Khương vẫn không nói tiếng nào hết liền trừng mắt quay sang nhìn ông rồi lên tiếng “Đã vừa lòng ông chưa hả Kiều Trạch Khương, con gái của chúng ta đã đau đớn tuyệt vọng đến dường nào nó mới phải tìm đến cái chết những hai lần như thế chứ.”
Kiều Trạch Khương cau mày “Bà đứng đây oán trách tôi thì có lợi ích gì chứ, chuyện hôn sự kia đúng là họa từ trên trời rơi xuống, bà làm như đó là ý muốn của tôi không bằng vậy.”
Triệu Lệ Quỳnh bất lực lại quay sang trách móc Kiều Trí Tề “Những đau khổ mà Nguyệt Dung phải gánh chịu một phần đều tại ba hết đó.”
“Rồi mắc mớ gì bà chuyển sang trách móc cả ba vậy hả?”
Triệu Lệ Quỳnh liền hằn hộc “Còn không phải sao, chỉ cần ba đến Tịch gia nói chuyện với Tịch lão phu nhân một tiếng thôi thì người ta cũng sẽ vì mối quan hệ giữa ba và Tịch lão gia lúc sinh thời mà hủy bỏ chuyện hôn sự này nhưng mà ba ích kỷ không đi, Nguyệt Dung vì quá tuyệt vọng nên mới tìm đến cái chết những hai lần như bây giờ đấy.”
Kiều Trạch Khương thở dài “Cho dù ba có đến Tịch gia thương lượng thì cũng chưa chắc bên đó đồng ý, bà không nghe người bên đó nói rằng bà ta đã đi xem bát tự hết những thiên kim của Nam Giang này rồi sao, chỉ có một mình Nguyệt Dung của chúng ta là phù hợp thôi.”
Tôn Di thấy đây là thời cơ thích hợp liền chen vào “Thưa lão gia và phu nhân, tôi nghĩ ở Nam Giang này vẫn còn một người có thể gả thay tiểu thư đến Tịch gia được đó ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì mặt liền mang theo hy vọng lên tiếng hỏi “Bà muốn nói đến ai vậy hả quản gia Tôn?”
Tôn Di lo lắng nhìn sắc mặt của Kiều Trạch Khương xem thế nào dù sao thì Kiều Tâm Vũ vẫn là con gái ruột của ông không biết ông ta có đồng ý để cô ta thay thế Kiều Nguyệt Dung đi vào quỷ môn quan hay không thôi.
Kiều Trạch Khương nhíu mày lên tiếng “Người bà nói là ai hả?”
Tôn Di cũng sợ là chọc cho Kiều Trạch Khương nổi giận nhưng mà bà phải liều một phen vì Kiều Nguyệt Dung mà thôi.
Tôn Di chần chừ vài giây rồi lên tiếng đáp “Dạ là Tâm Vũ tiểu thư ạ.”
Cả Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đều tỏ vẻ nghiêm trọng khi nghe Tôn Di nhắc đến tên của Kiều Tâm Vũ.
Tôn Di lại nói tiếp “Thưa lão gia và phu nhân, hôm đó người bên Tịch gia đến đưa sính lễ và hẹn ngày giờ đón dâu chỉ nói là muốn cưới tiểu thư của Kiều gia cho Tịch đại thiếu gia thôi chứ không có chỉ định nhất thiết phải là Nguyệt Dung tiểu thư ạ. Tính ra, tuổi của Tâm Vũ tiểu thư và Nguyệt Dung tiểu thư bằng nhau lại sinh cùng thời điểm nữa cho nên tôi thấy nếu như Nguyệt Dung tiểu thư hợp bác tự với Tịch đại thiếu gia kìa thì Tâm Vũ tiểu thư nhất định cũng hợp ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe Tôn Di nói vậy thì cảm giác như tản đá đang đề nặng trong lòng mình cuối cùng cũng được gỡ bỏ, bà liền tỏ thái độ vui mừng quay sang Kiều Trạch Khương “Tôn quản gia nói đúng đó ông à, bên Tịch gia không có chỉ định phải là Nguyệt Dung mà, chúng ta lại có đến hai đứa con gái để ai gả qua đó mà chả được.”
Sắc mặt của Kiều Trạch Khương lại trở nên nặng nề không nói gì hết mà bỏ đi ra ngoài một nước luôn.
Triệu Lệ Quỳnh liền đuổi theo “Ông làm sao vậy hả? Đã có cách giải quyết mọi rắc rối từ mối hôn sự đó rồi sao ông lại tỏ thái độ như thế hả?”
Kiều Trạch Khương thở dài rồi lên tiếng “Bà thật sự nở lòng gả Tâm Vũ đến Tịch gia thật sao hả?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ chỉ cần gả nó đến Tịch gia thì chúng ta không còn phải sợ bọn người bên đó đe dọa nữa, Nguyệt Dung thể an tâm gả cho Nam Khánh, mọi chuyện đều vẹn toàn cả mà.”. KHÔNG Q𝐔ẢNG CÁO, đọc truyệ𝘯 tại ﹢ trum truy𝑒𝘯.VN ﹢
Kiều Trạch Khương nhíu mày “Ở Nam Giang này không ai không biết Tịch đại thiếu gia từ nhỏ bị tai nạn giao thông trở thành người thực vật sống chẳng khác nào một phế nhân cả. Hơn nữa thời gian mà họ đến đón dâu là nửa đêm bà không cảm thấy kỳ lạ hay sao hả? Tôi thấy đó chính là minh hôn, Tịch đại thiếu gia kia chết rồi nên họ muốn tìm người bồi táng cho cậu ta mà thôi. Nói như thế nào đi nữa thì Tâm Vũ vẫn là đứa con gái mà bà hoài thai chín tháng ròng rã mới sinh ra nó đó, bà nhẫn tâm gả nó đi bồi táng cho một người đã chết hay sao hả?”
Triệu Lệ Quỳnh nghe xong chẳng thể hiện chút lòng xót xa nào đối với Kiều Tâm Vũ cả mà ngược lại bà ta lại lên tiếng bên vực cho Kiều Nguyệt Dung “Tôi nói thật lòng nhé có một đứa con gái như nó đúng là chuyện đáng nhục nhã nhất trong đời này của tôi đấy, nếu được lựa chọn thì tôi sẽ chọn Nguyệt Dung làm con gái ruột của mình cơ. Tâm Vũ nó toàn là gây ra họa làm mấy chuyện khiến tôi mất mặt đâu có như Nguyệt Dung, hiện nay Nguyệt Dung đang là diễn viên nổi tiếng tôi đi đến đâu người ta đều ngưỡng mộ tôi có đứa con gái tài giỏi. Nếu phải chọn một trong hai đứa thì tôi sẽ chọn Nguyệt Dung.”
Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu “Chuyện này để nói sau đi.”
Tôn Di nghe lén Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nói chuyện xong liền trở về phòng bệnh của Kiều Nguyệt Dung nói lại toàn bộ cho cô ta biết.
Vẻ mặt của Kiều Nguyệt Dung hiện lên sự cay cú khi Kiều Trạch Khương không đồng ý gả Kiều Tâm Vũ đến Tịch gia.
“Khốn khiếp thật, nói gì thì nói con nhỏ đó vẫn là con gái ruột của ông ta mà, cho dù nó có làm ra nhiều chuyện khiến ông ta không hài lòng nhưng mà bắt ông ta đưa con gái bồi táng theo người đã chết thì sao mà ông ta làm được.”
Tôn Di cau mày “Chẳng lẽ tiểu thư tính bỏ cuộc hay sao?”
Kiều Nguyệt Dung hừ một tiếng “Làm gì có chứ, nếu Kiều Trạch Khương đã không đồng ý thì chỉ có thể đánh vào tâm lý của Triệu Lệ Quỳnh mà thôi, bà ấy thương tôi vô cùng lại mềm yếu, nhất định bà ta không chịu được cảnh thấy tôi muốn tìm cái chết mà thúc giục chồng bà ta ép Kiều Tâm Vũ gả đến Tịch gia.”
Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nguyệt Dung rồi lên tiếng hỏi “Tiếp theo cô tính làm gì nữa hả?”
Kiều Nguyệt Dung kéo Tôn Di đến bên cạnh nói nhỏ vào tai bà ta vài lời, bà liền gật đầu “Dạ được ngày mai tôi sẽ làm theo lời mà tiểu thư đã căn dặn ạ.”
Sáng hôm sau, Triệu Lệ Quỳnh đem cháo thịt mình tự tay nấu đến bệnh viện thăm Kiều Nguyệt Dung thì không thấy bóng dáng cô ta đâu ngay cả Tôn Di ở lại chăm sóc cũng không thấy đâu nữa.
Triệu Lệ Quỳnh gọi điện thoại cho Kiều Nguyệt Dung nhưng phát hiện điện thoại cô ta để trên giường không có cầm theo, gọi cho Tôn Di cũng không có ai nghe máy hết, bà liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài tính xuống sân tìm thử là quản gia Tôn có đưa con gái đi dạo hay không.
Đột nhiên Triệu Lệ Quỳnh nhìn xuống sân thấy một đám người đang đứng chen nhau nhìn lên tòa nhà cao nhất bệnh viện, các nhân viên y tế cũng đem rất nhiều nệm ra trãi bên dưới chỗ đó.