Mục lục
Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, thuốc mê hết tác dụng nên Hàn Tô Tô đã tỉnh lại, cô ta nhìn khung cảnh xung quanh thì suýt nữa hét ầm cũng may là Tiểu Lê lên tiếng ngăn cản kịp thời.

“Suỵt cô đừng la lên nếu không chúng ta sẽ bị xử nhanh hơn nữa đó.”

Hàn Tô Tô nhìn thấy Tiểu Lê đang bị trói còn xung quanh toàn rác rưởi, chuột bọ và gián bò lổn ngổn thì tim đập thình thịch trong lòng ngực liên hồi.

Vẻ mặt của Hàn Tô Tô lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng, cô ta thấp giọng lên tiếng hỏi Tiểu Lê “Chuyện gì đã xảy ra vậy hả? Tại sao tôi và cô lại ở chỗ đáng sợ như thế này?”

Tiểu Lê nhìn qua khẽ cửa với ánh mắt cảnh giác rồi lên tiếng nói với Hàn Tô Tô “Lúc đó tôi bị hai gã đàn ông bắt cóc, cô vô tình xen vào nên cũng bị bắt theo luôn.”

Hàn Tô Tô sợ sệt lên tiếng hỏi “Bọn họ là ai vì sao lại muốn bắt cóc cô?”

Tiểu Lê thở dài “Tôi cũng không biết bọn chúng là ai nhưng lúc nãy tôi nghe hắn nói là Kiều đại tiểu thư muốn bọn chúng bắt cóc tôi.”

Hàn Tô Tô mím môi “Chẳng lẽ Kiều đại tiểu thư mà bọn chúng nói chính là Kiều Nguyệt Dung sao?”

Tiểu Lê gật đầu “Tôi cũng nghĩ là vậy.”

Hàn Tô Tô nhíu mày “Chị Nguyệt Dung sao lại quen với mấy tên đáng sợ như thế này chứ? Có khi nào có hiểu làm gì không? Nếu bọn chúng bắt cóc tống tiền thì chỉ cần chờ bọn chúng gọi điện đòi tiền thôi chúng ta sẽ không sao đâu, nếu như người nhà tôi mà mang tiền chuộc đến tôi sẽ cứu cả cô ra.”

Tiểu Lê có cái nhìn thiện cảm hơn về Hàn Tô Tô nhưng cô nhanh chóng rủ mắt “Chỉ sợ là thứ chúng cần không phải là tiền mà muốn hủy hoại xâm phạm chúng ta.”

Hàn Tô Tô nghe vậy liền khiếp sợ vẻ mặt xanh méc ra “Vậy bây giờ phải làm sao đây hả?”

Tiểu Lê nãy giờ quan sát trong căn phòng này thấy có một cái cửa sổ lớn, phía trên phần kính đã bể sạch chỉ còn một cái lỗ to mà thôi, với kích thước đó thì một người có thể leo ra ngoài được, trong phòng còn có một số thùng gì đó bằng nhựa cứng có thể kê để trèo lên cái cửa sổ kia.

Tiểu Lê đưa hai tay bị trói bằng dây thừng đến trước mặt của Hàn Tô Tô rồi lên tiếng “Cô cởi trói cho tôi trước, chúng ta nghĩ cách bỏ trốn.”

Hàn Tô Tô liền lập tức cởi dây trói trên tay của Tiểu Lê xuống, cổ tay của Tiểu Lê bị dây thừng trói chặt nên hằn lại lằng dài màu đỏ quanh vùng cổ tay, cảm giác tê như bị kim chích truyền đến, cô phải liên tục xoa xoa tay để cảm giác tê nhanh biến mất.

Hàn Tô Tô nhíu mày tỏ vẻ lo lắng “Cô có sao không hả Tiểu Lê?”

Tiểu Lê khẽ lắc đầu “Không có gì nghiêm trọng đâu, tay tôi hơi tê một xíu thôi.”

Lúc tay hết tê thì Tiểu Lê vội vàng đứng dậy hợp sức với Hàn Tô Tô kéo mấy cái thùng nhựa cứng đến phía dưới cái cửa sổ để tẩu thoát, hai cô gái chân yếu tay mềm phải dùng hết sức bình sinh mới có thể khiêng một cái thùng nhựa nặng nề chồng lên một cái thùng ở dưới.

Khó khăn lắm mới có thể chất được ba cái thùng lên cao, cả Tiểu Lê và Hàn Tô Tô đều thở hỗn hễn người nhuễ nhoãi mồ hôi.

Kiều Tâm Vũ vừa chạy xe vừa kết nối Apple Watch nói chuyện với Ảnh Long để hỏi thông tin về kho hàng Thời Khâm bởi vì cô thật sự không biết nó nằm ở đâu hết, trong tam long thì Ảnh Long là người chuyên điều tra về thông tin cô nghĩ rằng anh ta sẽ có manh mối.

Tịch Kỳ Phong đang ngồi bên cạnh của Ảnh Long nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cậu là số của Kiều Tâm Vũ liền giật lấy cái điện thoại trong tay Ảnh Long nghe máy luôn.

“Anh có định vị được kho hàng Thời Không ở đâu không hả?”

Giọng của Tịch Kỳ Phong âm lãnh vang lên “Anh đang cùng mọi người đến kho hàng Thời Khâm để giải cứu người đây em không được manh động.”

Kiều Tâm Vũ nhíu mày lên tiếng “Rõ ràng là em đang gọi cho Ảnh Long mà sao anh lại là người nghe mấy vậy hả Tịch Kỳ Phong?”

Tịch Kỳ Phong nôn nóng lên tiếng “Anh nhắc lại một lần nữa là anh đang cùng mọi người đến kho hàng Thời Khâm để giải cứu người đây em không được manh động, hiện tại kho hàng đó do băng nhóm Hắc Hổ dùng làm căn cứ một mình em vào đó rất là nguy hiểm.”

Kiều Tâm Vũ nhíu mày kiên định lên tiếng “Em tự biết cân nhắc nhất định không làm hỏng việc đâu mà lo, hãy nói cho em biết kho hàng Thời Khâm ở đâu được không Kỳ Phong? Tính mạng của Tiểu Lê đang ngàn cân treo sợi tóc em không thể nào khoanh tay đứng nhìn cô ấy bị người ta hãm hại được.”

Tịch Kỳ Phong có hiểu được vì sao mà Kiều Tâm Vũ lại nóng lòng muốn cứu Tiểu Lê như thế, hai người dù sao cũng là bạn từ thuở nhỏ trãi qua bao nhiêu buồn vui còn hơn cả chị em ruột thịt cũng giống như anh và tam long vậy, nếu một ai đó trong tam long có chuyện anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Tịch Kỳ Phong căng thẳng ra mặt nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng đáp “Em đi ngang qua rạp hát Liên Thành cứ chạy thẳng về phía trước thì sẽ tới kho hàng Thời Khâm, em chắc chắn sẽ đến trước bọn anh nhưng đừng mạnh động hoặc cố câu kéo thời gian.”

“Được, em biết rồi em sẽ không làm gì gây nguy hiểm cho bản thân đâu anh đừng lo lắng nha Kỳ Phong.”

Cúp máy Tịch Kỳ Phong liền lên tiếng nói với Bạch Long “Tăng tốc thêm đi, cậu lái chậm quá đó.”

Bạch Long ngồi bên cạnh Hắc Long cả hai quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt lực đã lái 100km/h rồi đó anh hai à, còn nhanh nữa chắc rớt tim ra ngoài mất.

Kiều Tâm Vũ chạy hết tốc lực chỉ trong 45 phút đã đến được rạp hát Liên Thành, nhìn cảnh tượng quỷ dị ban đêm của cái rạp hát này đúng là nổi hết cả da gà lên nhưng tâm trí của cô lúc này không có chỗ dành cho sự lo sợ, mọi ý nghĩ của cô đều hướng về chuyện cứu Tiểu Lê mà thôi.

Sau khi xếp mấy cái thùng chồng lên nhau, Tiểu Lê nhắm thấy với độ cao đó cộng thêm chiều cao của con người thì có thể trèo qua cái cửa sổ đó được nên không chất thùng lên cao nữa.

Hàn Tô Tô lo lắng lên tiếng hỏi “Bây giờ cô lên trước hay là tôi lên trước đây?”

Tiểu Lê còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên ngoài bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô run sợ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cửa theo khe cửa nhìn ra ngoài thì thấy ba tên nữa vừa mới đến, một tên thân hình vạm vỡ đầu trọc, trên người hắn cũng dày đặc hình xăm nổi bật nhất là hình xăm một cái đầu hổ trên bắp tay phải, hai tên đi bên cạnh về tóc tai nhuộm nhiều màu trông chẳng phải người đàng hoàng.

Tên Bối vừa nhìn thấy ba người mới đến liền đi tới trước mặt tên có hình xăm đầu hổ tỏ vẻ nhún nhường lên tiếng “Dạ đại ca mới đến ạ.”

Tên đại ca tên là Lãnh Trí, hắn nhìn Bối rồi nhíu mày lên tiếng hỏi “Nhiệm vụ tao giao cho tụi mày đã làm đến đâu rồi hả?”

Bối liền lên tiếng đáp “Dạ em đã phải tụi nó bắt cóc được con nhỏ nhà thiết kế thời trang chảnh chẹ đó rồi ạ.”

Lãnh Trí gật đầu tỏ vẻ hài lòng “Kiều tiểu thư nói chỉ cần hủy hoại cuộc đời nó quay lại vài cái clip gửi cho cô ấy thì cô ấy sẽ chuyển số tiền còn lại cho chúng ta, vừa có tiền vừa có người đẹp phục vụ đúng là thích thật.”

Bối liền tỏ vẻ xu nịnh lên tiếng “Đại ca lần này chúng ta nhận nhiệm vụ bắt cóc Tiểu Lê nhưng lại có thêm một món hời nữa không biết anh có hứng thú không ạ?”

Lãnh Trí nhíu mày “Món hời gì?”

Bối liền vui vẻ đáp “Dạ lúc bắt cóc Tiểu Lê bọn đàn em bị Hàn Tô Tô phát hiện nên đã bắt luôn cô ta về đây, em nghĩ qua rồi chúng ta làm nhục cô ta sau đó quay lại vài cái clip để tống tiền cô ta thì chúng ta sẽ có thêm tiền.”

Mấy tên đàn em nghe vậy liền cảm thấy vô cùng phấn khích nói thêm vào “Anh Bối nói đúng đó đại ca, hiếm khi có dịp được thăng hoa cùng diễn viên nổi tiếng như thế.”

Lãnh Trí nhớ đến từng nhìn thấy Hàn Tô Tô tham gia một chương trình ca nhạc và trình diễn một bài múa sexy hôm đó cô ta mặc đồ vô cùng quyến rũ để lộ những đường cong cơ thể thì đã không chịu nổi nữa rồi.

Lãnh Trí bày ra vẻ mặt không đứng đắn lên tiếng “Tiểu mỹ nhân kia cũng xinh đẹp đáng yêu nhưng không bằng Hàn Tô Tô hay là chúng ta chơi đùa với Hàn Tô Tô trước đi tụi bây.”

Hàn Tô Tô nghe vậy liền ngã ngồi tại chỗ lòng cô ta lạnh xuống hẳn, lần này xem ra cô xong đời thật rồi, cho dù bọn chúng chỉ tống tiền mình cô không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô thì thân thể này của cô cũng bị bọn chúng vấy bẩn rồi, cô làm sao mà sống tiếp được chứ.

Tiểu Lê gấp gáp thì thầm với Hàn Tô Tô “Mau lên tranh thủ còn thời gian cô mau trèo lên cửa sổ trốn trước đi.”

“Còn cô thì thế nào hả?”

Tiểu Lê tỏ vẻ áy náy “Dù sao thì cô cũng vì tôi mới rơi vào cảnh này, cô mau chạy đi, tôi sẽ cố kéo dài thêm thời gian chờ người đến cứu.”

Hàn Tô Tô nghe như vậy ánh mắt liền hiện lên sự hy vọng “Cô đã liên hệ với bên cảnh sát tới cứu chúng ta rồi sao?”

Tiểu Lê lắc đầu “Không phải, tôi đã cầu cứu Tâm Vũ rồi, cậu ấy chắc chắn đang trên đường đến đây cứu chúng ta.”

Ánh mắt của Hàn Tô Tô lập tức tối sầm lại “Cô vừa nói người cô cầu cứu là Kiều Tâm Vũ sao?”

Tiểu Lê gật đầu “Phải.”

Nước mắt của Hàn Tô Tô rớt xuống từng giọt trên gương mặt xinh đẹp mỏng manh của cô ta “Vậy thì hết thật rồi, tôi đã gây ra rất nhiều chuyện với Kiều Tâm Vũ, cô ta nhất định sẽ không cứu tôi đâu, cô ta sẽ hả hê vì tôi có ngày hôm nay.”

Tiểu Lê khẽ lắc đầu lên tiếng “Tâm Vũ không phải kiểu người để bụng chuyện cũ đâu, hơn nữa nếu cậu ấy không muốn cứu cô thì cũng nhất định sẽ đến cứu tôi mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK