Kiều Nguyệt Dung giả lả lên tiếng an ủi Triệu Lệ Quỳnh “Không sao đâu mẹ, con nghĩ đứa bé đến lần này như một là cái duyên với con vậy, có thể ông trời nghe thấu lời con cầu xin nên cho đứa con đoản mệnh trước được làm con của con thêm một lần nữa đó mẹ.”
Triệu Lệ Quỳnh cau mày “Lần trước con cứ bắt mẹ không được nói chuyện con mang thai cho Nam Khánh biết nhưng mà lần này mẹ nhất định phải bắt nó chịu trách nhiệm với con.”
Kiều Nguyệt Dung ngẫm nghĩ hiện tại danh tiếng của cô ta đã bị ảnh hưởng rất nhiều rồi nếu để chuyện mang thai bị truyền ra ngoài sẽ càng mất hình ảnh trong mắt công chúng do đó cô ta muốn xây dựng hình ảnh người vợ hiền bên cạnh Đoàn Nam Khánh để tự cứu vớt hình ảnh của mình.
“Con cũng nghĩ kỹ rồi con sẽ nói với Nam Khánh biết để cùng anh ấy xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy thì rất là vui mừng “Con nghĩ được như thế là đúng đó Nguyệt Dung à, mẹ sẽ bàn với ba con lo chuyện hôn lễ của con thật là hoành tráng.”
Khi Đoàn Nam Khánh nghe tin Kiều Nguyệt Dung mang thai thì quả thật rất là vui mừng liền bảo ba mẹ mình sang nhà hỏi cưới cô ta, Chu Tiểu Khiết không ưa cô con dâu này nhưng mà cô ta cũng đã lỡ mang thai con của Đoàn Nam Khánh rồi nên đành chấp nhận cho xong.
Đoàn Nam Khánh còn tổ chức lễ cầu hôn Kiều Nguyệt Dung vô cùng lãng mạn, cô ta cũng chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ này lên mạng xã hội và nhận được nhiều lời chúc phúc.
Lúc Kiều Tâm Vũ lướt tin tức thì vô tình nhìn thấy đoạn clip Đoàn Nam Khánh cầu hôn Kiều Nguyệt Dung cô nhìn cả hai bằng ánh mắt sắc lạnh.
Tịch Kỳ Phong ngồi bên cạnh vô tình nhìn thấy liền lên tiếng “Kiều Nguyệt Dung này đúng là thứ vô sỉ da mặt dày hơn da trâu mà, cách đây không lâu cô ta còn đến tìm anh nói rằng cô ta đáng lý ra mới là người gả đến Tịch gia còn nói một lòng muốn chăm sóc cho anh, vậy mà chẳng bao lâu đã đồng ý lời cầu hôn của Đoàn Nam Khánh rồi.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy thì quăng cái điện thoại qua một bên rồi tỏ vẻ lo lắng lên tiếng hỏi “Cô ta đến tìm anh khi nào vậy hả? Cô ta đã nói những gì?”
Tịch Kỳ Phong liền vòng tay ôm lấy Kiều Tâm Vũ vào lòng muốn trấn an cô “Em đừng căng thẳng quá, dù cô ta có làm gì nói gì thì anh cũng chẳng quan tâm, chuyện cô ta làm anh biết hết loại người như thế không xứng đáng bước chân vào cửa của Tịch gia hơn, hơn nữa anh đã nguyện ý chỉ cưới em mà thôi Kiều Tâm Vũ.”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy thì tâm mi liền giãn ra cô cảm thấy sự an toàn tuyệt đối khi ở bên cạnh Tịch Kỳ Phong.
Tịch Kỳ Phong nhìn Kiều Tâm Vũ rồi khẽ cười lên tiếng “Đoàn Nam Khánh từng buông lời mắng chửi em do đó anh nhất phải khiến hắn ta rơi vào cảnh chó nhà có tang mới hả dạ.”
Lúc đó Kiều Tâm Vũ vẫn không hiểu lắm ý của Tịch Kỳ Phong là gì nhưng vài ngày sau đó thì công ty Đoàn gia bị thanh tra tài chính phát hiện rất nhiều vi phạm trốn thuế, chỉ trong vài ngày công ty phải tuyên bố phá sản toàn bộ tài sản đều bị tịch biên để đóng thuế bù.
Kiều Nguyệt Dung nghe tin công ty Đoàn gia phá sản thì vội vàng đến Đoàn gia xem tình hình thế nào, cả Đoàn gia đều mặt ủ mày chau không còn chút sức sống nào cả.
Kiều Nguyệt Dung lên tiếng an ủi Đoàn Nam Khánh “Thôi không sao đâu anh đừng có buồn nữa, chờ ngày chúng ta kết hôn xong thì ông nội sẽ cho em cổ phần làm của hồi môn, đến lúc đó em sẽ đưa anh vào tập đoàn Kiều Thị làm phó chủ tịch được không?”
Đoàn Hoàng Minh nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ lên “Con nói thật không Nguyệt Dung?”
Kiều Nguyệt Dung tự tin gật đầu “Dạ đương nhiên rồi ạ, con là đại tiểu thư của Kiều gia lúc kết hôn đương nhiên là phải có của hồi môn lớn rồi, gia đình mình cứ yên tâm đi, chỉ cần Nam Khánh vào Kiều Thị làm việc thì tương lai sẽ ngày càng sáng sủa thôi.”
Nói thật lòng thì Đoàn Hoàng Minh cũng chẳng thích Kiều Nguyệt Dung trở thành con dâu của mình nhưng mà hiện tại tương lai của Đoàn Nam Khánh có khi phải nhờ vào cô hết nên đành nhân nhượng.
Lúc hay tin công ty Đoàn Thị phá sản thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng không muốn gả Kiều Nguyệt Dung sang đó chịu khổ nhưng mà hiện tại tin tức về hôn lễ đã rần rần trên mạng xã hội rồi không thể nào làm khác được, hơn nữa Kiều Nguyệt Dung đã mang thai với Đoàn Nam Khánh rồi không gả cho hắn thì biết gả cho ai.
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh lại đến nhà thờ tổ của Kiều gia tìm Kiều Trí Tề để nói về chuyện hôn sự của Kiều Nguyệt Dung với Đoàn Nam Khánh.
Sau hôn sự của Kiều Tâm Vũ đến nay cũng đã lâu rồi Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh không dám bén mảng đến thăm ông vì sợ sẽ bị ông mắng cho một trận ra hồn, hôm nay đột nhiên trở về nên khiến cho Kiều Trí Tề có chút ngạc nhiên.
“Hôm nay hai đứa đột nhiên trở về đây chắc không đơn giản chỉ là thăm ông già này thôi đúng không hả?”
Kiều Trạch Khương có chút chột dạ liền lên tiếng lấp liếm “Kìa ba, sao ba cứ nghĩ xấu cho vợ chồng của con vậy, thời gian qua con hơi bận công việc ở Kiều Thị cho nên mới không thường xuyên về thăm ba mà thôi.”
Triệu Lệ Quỳnh liền phụ họa thêm “Dạ thưa ba, Trạch Khương nói đúng đó ạ, thời gian vừa qua công ty đang có một hợp đồng lớn với tập đoàn Kình Long cho nên chồng con bận lắm không có thời gian về thăm ba thôi, hôm nay sắp xếp được thời gian là vợ chồng con về thăm ba ngay đó ạ.”
Kiều Trạch Khương liền để những túi lễ vật lên bàn cho Kiều Trí Tề xem “Con có một chút đồ bổ cho ba này có nhung hươu, yến sào, nhân sâm nữa, mấy món này là đồ tốt để con sai má Lý làm canh cho ba dùng.”
Kiều Trí Tề nhìn qua những tặng phẩm trên bàn vẻ mặt vẫn bình thản không hề gợn sóng “Mấy món này tháng nào Tâm Vũ cũng mang đến tặng cho tôi rồi, chờ hai người nghĩ đến ông già này thì tôi đã ăn đến ngán tận cổ rồi đây.”
Kiều Trạch Khương hơi khựng lại “Ba nói là tháng nào Tâm Vũ cũng đến thăm ba sao?”
Kiều Trí Tề gật đầu “Phải, cuối tháng nào vợ chồng của Tâm Vũ cũng đến ăn cơm với ông già này cả, những món đồ bổ này con bé mua mang đến còn chất đầy trong đủ kia kìa.”
Triệu Lệ Quỳnh có chút tò mò lên tiếng hỏi “Chồng của Tâm Vũ cũng đến sao?”
Kiều Trí Tề gật đầu “Phải, tôi rất thích thằng nhóc đó vừa phong độ điển trai mà lại một lòng yêu thương Tâm Vũ hết mình, tôi cảm thấy gả Tâm Vũ cho Kỳ Phong là điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm đó.”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh không hẹn mà cùng lúc quay sang nhìn nhau xem ra Tịch Kỳ Phong cũng rất dụng tâm đối với Kiều Tâm Vũ, tập đoàn Kiều Thị nhận được đơn hàng cung cấp nội thất cho dự án khu đô thị ven sông của Kình Long có khi là do Tịch Kỳ Phong ưu ái không chừng.
Tuy là thắc mắc trong lòng về Tịch Kỳ Phong rất là lớn nhưng mà Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng không quan tâm lắm, nếu Kiều Trí Tề nói tốt thì có lẽ là tốt thật, bọn họ vẫn nhớ mục đích chính đến đây hôm nay.
Kiều Trạch Khương giả lả lên tiếng “Tâm Vũ gả cho tấm chồng tốt đúng là phúc đức của con bé.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền lên tiếng “Ba à hiện tại chồng của Tâm Vũ là chủ tịch Kình Long còn thâu tóm luôn cả Tịch Thị, bây giờ nó sống sung sướng tấm thân rồi ba đừng có lo lắng nữa.”
Kiều Trí Tề nghe vậy liền nhếch môi mỉm cười “Chuyện cũng đã rồi giờ nói gì mà không được chứ? Nếu như không phải tôi tìm hiểu kỹ thì có khi các người đã đem cháu gái tôi gả đến cho một kẻ phế nhân hoặc có thể bị bồi táng theo một kẻ đã chết không chừng.”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cùng chột dạ không dám nhìn vào mắt của Kiều Trí Tề nữa mà cúi đầu tỏ vẻ ái ngại.
Không khí đang căng thẳng thì má Lý đi ra vườn rồi lên tiếng “Thưa lão gia đã đến giờ dùng cơm rồi ạ.”
Kiều Trí Tề gật đầu rồi đứng dậy lên tiếng nói với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh “Cũng đã đến đây rồi thì ở lại ăn với tôi một bữa cơm đi.”
“Dạ” Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cùng đồng thanh lên tiếng đáp.
Không khí bữa cơm cũng bình yên nhưng chỉ tiếc là vắng người quá, Kiều gia ít khi tụ họp con cháu đầy đủ nên chung quy vẫn là thiếu đi không khí gia đình đoàn viên.
Sau bữa cơm, Kiều Trạch Khương mới lên tiếng nói với Kiều Trí Tề về hôn sự của Kiều Nguyệt Dung với Đoàn Nam Khánh.
“Ba à, chuyện hôn sự của Tâm Vũ cũng đã yên ổn rồi hiện tại con bé đã yên bề gia thất nên vợ chồng con cũng yên tâm bây giờ chỉ cần lo cho Nguyệt Dung nữa là vẹn cả đôi đường rồi ạ.”
Triệu Lệ Quỳnh liền phụ họa thêm “Dạ phải đó ba, mấy hôm trước Nam Khánh đã cầu hôn Nguyệt Dung ngay trên sóng truyền hình rất là lãng mạn, bên thông gia cũng đã đến nói chuyện với vợ chồng con nên tụi con dự tính là cuối tháng này sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ ạ.”
Kiều Trí Tề tỏ vẻ thờ ơ “Uhm, chuyện hôn sự của con bé đó thì hai người tự lo liệu đi không cần phải báo cáo lại với tôi đâu, tôi không có hứng thú xen vào chuyện của người ngoài.”
Kiều Trạch Khương liền lên tiếng “Kìa ba, sao ba lại nói như thế được chứ?! Con không phủ nhận chuyện Nguyệt Dung không có quan hệ huyết thống gì với Kiều gia hết nhưng mà con bé đã sống với chúng ta từ nhỏ rồi tình cảm cũng khăn khít gắn kết, con bé cũng gọi ba là ông nội suốt hai mươi mấy năm rồi, người ta nói công sinh không bằng công dưỡng mà ba, chúng ta đã nuôi nấng Nguyệt Dung bao nhiêu năm nay tính ra còn hơn cả ba mẹ ruột của con bé. Vì lẽ đó con xin ba đừng xem Nguyệt Dung như người ngoài nữa mà hãy xem con bé như là cháu của ba từ trước đến nay được không ạ?”