Kiều Trí Tề lại thản nhiên đáp “Nếu nó đã trong sạch thì sớm muộn gì cũng được thả ra thôi mắc gì gấp gáp phải nhờ đến luật sư, hơn nữa là nó chính tay đẩy tôi ngã bất tỉnh nếu không phải cái mạng tôi lớn thì chắc mồ cũng đã xanh cỏ từ lâu rồi.”
“Ba à.”
Kiều Trí Tề khoác tay “Nếu không còn chuyện khác thì con về đi ba không muốn nghe chuyện này nữa.”
Kiều Trạch Khương đuối lý đành phải ra về, nếu như Kiều Nguyệt Dung không nông nỗi đẩy ngã Kiều Trí Tề thì cũng không đến nỗi nào bây giờ thì chắc chắc là không xin xỏ được gì cả.
Cảnh sát tiến hành thẩm vấn Kiều Nguyệt Dung tại đồn cảnh sát “Cô Kiều Nguyệt Dung chúng tôi nhận được đơn tố cáo của cô Tiểu Lê và cô Hàn Tô Tô cả người họ đều tố cáo tội chủ mưu bắt cóc muốn hủy hoại cuộc đời của họ, xin hỏi cô có nhận tội không hả?”
Kiều Nguyệt Dung liền lên tiếng đáp “Đồng chí cảnh sát à, chắc chắn là có sự hiểu lầm gì đó ở đây, tôi không có…tôi không có biết chuyện bắt cóc gì ở đây hết.”
“Nhưng bằng chứng về chuyện cô thuê người bắt cóc Tiểu Lê và Hàn Tô Tô chúng tôi đều có trong tay hết rồi, tôi khuyên cô thành thật hối cãi nhận tội để được pháp luật khoan hồng.”
Kiều Nguyệt Dung tỏ vẻ ngạo nghễ lên tiếng “Chỉ dựa vào một đoạn clip ngắn vô căn cứ đó mà các anh tin là tôi phạm tội rồi bắt tôi nhận tội làm sao mà được chứ. Tôi nói thật nhé dàn dựng một cảnh quay ghép mặt vào là chuyện quá đơn giản trong thời đại này mà, có người muốn hãm hại tôi nên mới cố tình gài bẫy tôi mà thôi.”
Đồng chí cảnh sát thẩm vấn Kiều Nguyệt Dung đã cho cô ta cơ hội thành thật nhận tội để được pháp luật khoan hồng nhưng mà cô ta vẫn không nghe nên đành cho gọi Lãnh Trí đến để đối chất.
“Vậy tôi cho cô gặp một người để đối chất sự thật.”
Kiều Nguyệt Dung cứ nghĩ người mà bên cảnh sát cho cô gặp là Tiểu Lệ hoặc là Hàn Tô Tô nhưng không ngờ người bước vào lại làm đại ca của băng nhóm Hắc Hổ nên nét mặt liền ngây dại ra.
Bàn tay của Kiều Nguyệt Dung để dưới gầm bàn đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, sắc mặt cô ta tái méc không chút máu khi nhìn thấy người bước vào phòng thẩm vấn lại là Lãnh Trí.
Đồng chí cảnh sát lên tiếng hỏi “Không biết Kiều tiểu thư có nhận ra người này không?”
Kiều Nguyệt Dung lấm lét đáp “Tôi…tôi không quen ông ta.”
Đồng chí cảnh sát lại quay sang Lãnh Trí rồi lên tiếng hỏi “Không biết là anh có quen cô gái này không?”
Lãnh Trí gật đầu thành thật lên tiếng đáp “Nếu nói thân thiết thì không thân nhưng tôi có biết cô ấy qua một vụ làm ăn.”
“Là vụ làm ăn gì anh hãy mau khai rõ đi.”
Lãnh Trí liền đáp “Dạ cách đây khoảng nửa tháng cô gái này có đến tìm tôi muốn tôi bắt cóc hai cô gái một người là nhà thiết kế nổi tiếng Tiểu Lê, một người là diễn viên Hàn Tô Tô, cô ta muốn tôi sau khi bắt cóc thì hủy hoại cuộc họ rồi quay clip lại để cô ta tung lên mạng xã hội hủy hoại thanh danh của hai người bọn họ, cô hứa cho tôi 100 triệu chuyển trước 50% thông qua chuyển khoản.”
Đồng chí cảnh sát quay sang nhìn Kiều Nguyệt Dung rồi lên tiếng “Tên này đã khai hết mọi chuyện và đồng ý nhận hình phạt thích đáng theo quy định, chúng tôi cũng căn cứ theo lời khai của anh ta đến ngân hàng sao kê và nhận thấy tài khoản của cô Kiều Nguyệt Dung đây đã chuyển khoản cho anh ta số tiền là 50 triệu đồng. Lời khai của Tiểu Lê, Hàn Tô Tô và Lãnh Trí đều trùng khớp hết với nhau về quá trình bắt cóc, tuy là chưa xảy ra thiệt hại nào nhưng mà cô vẫn là chủ mưu, hành vi cấu thành phạm tội.”
Kiều Nguyệt Dung tức giận đến run người nhìn Lãnh Trí bằng ánh mắt tức giận “Có phải mày bị Kiều Tâm Vũ mua chuộc để hãm hại tao không hả?”
Lãnh Trí nhớ lại những lời mà hắn khai đều do Kiều Tâm Vũ sai khiến nhưng đó toàn bộ đều là sự thật chỉ là ban đầu Kiều Nguyệt Dung không có bảo hắn hãm hại Hàn Tô Tô mà thôi, dù sao một người cũng là phạm tội rồi hai người thì cũng như nhau thôi, với lại Kiều Tâm Vũ là vợ của Hội chủ Tam Long Hội nên hắn không dám làm trái ý cô đâu.
Lãnh Trí lắc đầu “Tôi không biết Kiều Tâm Vũ là ai hết, sau khi bắt cóc được hai người kia thì băng nhóm của tôi xảy ra tranh chấp dẫn đến đánh nhau, hai người kia tranh thủ thời gian bỏ trốn rồi báo cảnh sát bắt chúng tôi khi chúng tôi đang đánh nhau ở kho hàng Thời Khâm.”
Kiều Nguyệt Dung nổi điên lên “Mẹ kiếp mày đang nói dối, tao chỉ kêu mày bắt cóc con nhỏ Tiểu Lê mà thôi không hề kêu mày bắt Hàn Tô Tô mà.”
Đồng chí cảnh sát nghe vậy liền mỉm cười lên tiếng “Cô Kiều Nguyệt Dung những gì cô vừa nói chính là lời khai nhận tội, chúng tôi sẽ tạm giam cô chờ ngày ra tòa xét xử mức án theo quy định.”
Kiều Nguyệt Dung biết mình giận quá hóa ngu nhưng đã quá muộn màng để cứu vãn nên thở dài kêu lên “Tôi muốn nói chuyện với ba mẹ tôi, tôi muốn mời luật sư bào chữa.”
Tối ngày hôm đó, Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh dùng hết tất cả các mối quan hệ lo lót mới được vào thăm Kiều Nguyệt Dung một chút.
Kiều Nguyệt Dung giả lả đáng thương khóc lóc thê thảm “Ba mẹ phải tin con, con hoàn toàn không có làm những việc như thế, con bị ngươi ta hãm hại.”
Triệu Lệ Quỳnh gật gật đầu “Mẹ tin con gái của mẹ là người lương thiện tuyệt đối không làm ra những chuyện như thế, mẹ sẽ tìm cách bảo lãnh con ra ngoài.”
Kiều Nguyệt Dung gật đầu “Dạ mẹ, con bị oan thật đó, chắc chắn là chị vì ganh tức con mà gài bẫy hãm hại con, chị biết Hàn Tô Tô cũng không ưa con nên mới bắt tay với cô ta đó mẹ à.”
“Mẹ biết rồi, mẹ nhất định không để con đi tù đâu.”
Tôn Di đưa cho Kiều Nguyệt Dung cái hộp cơm nhiều ngăn bên trong có rất nhiều món ăn mà cô ta thích, bà nhìn cô ta bằng ánh mắt đau lòng xót xa rồi lên tiếng “Nguyệt Dung tiểu thư cô ăn chút cơm đi, tôi làm toàn những món mà cô thích không đó.”
Kiều Nguyệt Dung rớt nước mắt “Bà nghĩ tôi còn tâm trạng để ăn uống gì sao hả quản gia Tôn?”
Tôn Di liền lên tiếng động viên an ủi Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư à, bây giờ ăn không nổi thì cô cũng phải ráng mà ăn một chút, phải giữ gìn sức khỏe thì mới tìm được cách ra khỏi chỗ này chứ.”
Triệu Lệ Quỳnh tỏ vẻ đồng tình với Tôn Di “Mẹ thấy quản gia Tôn nói đúng đó con gái à, con ăn một chút đi thì mới có sức được, đừng có suy nghĩ nhiều nữa ba con đã mời một luật sư giỏi để bào chữa cho con rồi.”
Tôn Di thật sự rất muốn đúc cơm cho Kiều Nguyệt Dung ăn muốn được vuốt ve mái tóc của cô mà an ủi cô nhưng lại không dám tranh giành với Triệu Lệ Quỳnh nên chỉ có thể đứng một bên ngậm ngùi xót xa mà thôi.
Không mời được luật sư Hạ đến nên Kiều Trạch Khương đành phải mời luật sư khác đến bào chữa cho Kiều Nguyệt Dung.
Luật sư liên hệ với bên cảnh sát để xem hồ sơ vụ án rồi khẽ lắc đầu nói với Kiều Trạch Khương “Vụ án này tôi không có cách nào để bào chữa được nữa cả, toàn bộ nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, mọi chứng cứ đều vô cùng bất lợi cho Kiều tiểu thư bởi vì cô ấy là chủ mưu thật sự.”
“Vậy không còn cách nào cứu con gái tôi sao luật sư Minh?”
Luật sư Minh thở dài lắc đầu “Có lẽ tôi là người duy nhất dám nhận bào chữa cho Kiều tiểu thư đây bởi vì hiện tại trong giới luật sư của chúng tôi đã nhận được thông báo là nếu ai dám nhận vụ này thì sẽ gánh lấy hậu quả khó lường.”
Kiều Trạch Khương cau mày “Thông báo là của ai ra chứ? Tại sao lại không cho phép bào chữa cho con gái của tôi.”
“Là người bên Tịch gia đã thông báo trong giới luật sư như thế nhưng sau khi xem hồ sơ vụ án rồi tôi mới biết là vụ án này căn bản không thể bào chữa được, tất cả chứng cứ đã đủ hết rồi bây giờ chỉ chờ định tội thôi.”
Kiều Trạch Khương cau mày “Tại sao bên Tịch gia lại làm như thế chứ? Chuyện này thì liên quan gì đến họ?”
“Tôi cũng không biết, thôi tôi xin phép tôi đi về trước, thật xin lỗi vì đã không thể giúp gì cho Kiều lão gia đây.”
Hết giờ thăm phạm nhân nên Triệu Lệ Quỳnh và Tôn Di đành phải ra về, họ gặp Kiều Trạch Khương bên ngoài sở cảnh sát rồi cùng lên xe trở về Kiều Gia Trang.
Triệu Lệ Quỳnh nôn nóng hỏi Kiều Trạch Khương “Sao rồi anh, luật sư nói như thế nào hả?”
Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu thở dài “Luật sư Minh đã xem qua hồ sơ rồi nhưng mọi chứng cứ đều hướng về phía của Nguyệt Dung nên căn bản không thể làm gì được nữa, thêm nữa anh nghe ông ta nói bên Tịch gia đột nhiên thông báo trong giới luật sư không ai được nhận vụ án này của Nguyệt Dung hết nếu không sẽ gánh hậu quả khó lường.”
Tôn Di liền kêu lên “Vậy là Tâm Vũ tiểu thư muốn đuổi cùng giết tận rồi, hiện tại cô ấy là đại thiếu phu nhân của Tịch gia chắc chắn là cô ấy dùng quyền lực của Tịch gia để hãm hại Nguyệt Dung tiểu thư rồi.”
Triệu Lệ Quỳnh nghe Tôn Di phân tích như thế liền kêu lên “Quản gia Tôn nói đúng, nhất định là Tâm Vũ hận chuyện chúng ta vẫn giữ lại Kiều gia và yêu thương như con gái bây giờ cố tình hãm hại Nguyệt Dung để báo thù đây mà.”
Tôn Di rối lên “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây ạ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Nguyệt Dung tiểu thư bị định tội rồi đi tù hay sao?”
Triệu Lệ Quỳnh hậm hực “Tôi muốn đến Tịch gia tìm nó nói cho ra lẽ.”