Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Châu nhìn thấy rất rõ, trong đôi mắt vốn đã thâm trầm của Lâm Dị hiện lên tia lạnh lùng, chắc là do "cậu" đã nhận ra Tần Châu đang quan sát mình cho nên mới dời mắt sang chỗ khác.

"Lâm Dị" u ám nói: "Tôi có thể ăn thịt hết tất cả mọi người đấy."

Tần Châu thấp giọng cười lạnh.

Thực ra Tần Châu biết rõ bản thân chẳng hỏi ra được gì cả, cho dù "Lâm Dị" chịu trả lời, bản thân hắn cũng cần phải cân nhắc tính xác thực. Câu hỏi của hắn chỉ nhằm xác nhận thi thể Viên Viện không cánh mà bay rốt cuộc có liên quan đến quái vật 4-4 không, hay là do xuất hiện sự cố ngoài ý muốn nào đó.

Hiện tại xem ra quả thực là như vậy, qua lời nói của "Lâm Dị", thậm chí Tần Châu có thể chắc chắn rằng sở dĩ quái vật 4-4 thẳng thắn thú nhận nội dung của tuyến chính là vì bí mật gây bất lợi cho quái vật 4-4 và cả Viên Viện.

Do vậy, nghi ngờ lập tức nảy sinh.

Quy tắc 4-4 đã tồn tại trước khi Viên Viện tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4, Viên Viện không liên quan gì đến cuộc đời của quái vật 4-4, điều này có thể kiểm chứng thông qua lời kể của "Lâm Dị", tuyến chính không hề có bóng dáng của Viên Viện.

Nhưng quái vật 4-4 lại vì một người tham gia mà từ bỏ trật tự bình thường của Thế giới Quy tắc.

Vì sao chứ?

"Lâm Dị" sớm đã mất kiên nhẫn, ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng không thể che giấu: "Tôi cho anh năm phút suy nghĩ."

Hoặc là phục bàn, hoặc là bị nó ăn luôn.

Tần Châu nói: "Thuấn Tức 170cm căn bản không phải cậu, mà là Viên Viện."

"Lâm Dị" bất ngờ đứng dậy, sắc mặt "cậu" hiện tại khó có thể dùng một tính từ nào có thể diễn tả chính xác, thậm chí hàm răng cũng trở nên sắc nhọn dưới bầu không khí căng thẳng đột ngột.

"Lâm Dị" muốn ăn thịt hắn.

Tần Châu sớm đã có đề phòng, lúc Lâm Dị đứng lên, hắn cũng đồng thời lùi về phía sau một bước.

Tuy là lùi về phía sau, nhưng không có nghĩa Tần Châu sợ hãi "Lâm Dị", hắn đã tiến vào rất nhiều Thế giới Quy tắc, ở trong hội sinh viên cũng được vài năm rồi, hắn rất am hiểu quái vật.

Mặc dù quái vật bám vào người tham gia có thể tự do giết chết những kẻ cố gắng phá hủy Thế giới Quy tắc, nhưng quái vật sẽ trở nên khó đoán khi ẩn náu trong người tham gia và thực lực của nó cũng sẽ bị giảm đi. Chỉ cần hắn không phục bàn, thực lực của quái vật sẽ không hồi phục, nhiều nhất là cao hơn thể chất của người tham gia 40-50% mà thôi.

Ở Thế giới Quy tắc 7-7, Tần Châu từng xách người Lâm Dị rồi, trông dáng người Lâm Dị cao lớn nhưng thực ra cũng chẳng nặng lắm. Hắn dựa vào cân nặng của Lâm Dị để đưa ra phán đoán, hắn có thể đánh bại Lâm Dị, cho nên bây giờ đối mặt với quái vật 4-4, Tần Châu tính toán trường hợp xấu nhất là bị thương một chút, nhưng không đến mức sẽ mất mạng.

Điều mà người tham gia sợ ở người tham gia bị quái vật chiếm hữu là bị đâm sau lưng.

Sau khi mở ra một khoảng cách tương đối an toàn, Tần Châu mới chú ý đến "Lâm Dị" vừa đột ngột đứng dậy, nói Viên Viện là "Thuấn Tức" 170cm thực ra chỉ là một suy đoán táo bạo của Tần Châu, căn cứ để hắn đưa ra kết luận này là bởi trong đoạn thời gian hồi tưởng của con mèo, Tần Châu có nhìn thấy những sợi tóc dài thoáng qua.

"Lâm Dị" nói "cậu" không muốn bị phát hiện, cho nên thay đổi chiều cao cũng đủ để lừa gạt người khác, cũng chẳng cần để tóc dài làm gì, điều này là không cần thiết. Vì vậy, Tần Châu cho rằng Thuấn Tức 170cm vốn dĩ là tóc dài, bởi vậy càng tăng thêm xác suất là con gái.

Nếu như Thuấn Tức 170cm có khả năng là con gái, Tần Châu thử dò hỏi một câu, phản ứng của "Lâm Dị" đã cho hắn đáp án.

Nếu Thuấn Tức 170 thực sự là Viên Viện, vậy thì Thế giới Quy tắc 4-4 vẫn còn ẩn giấu điều gì đó, có lẽ sẽ liên quan đến "quy tắc 0-1", nếu là thế, tất nhiên việc phục bàn sẽ phải hoãn lại rồi.

Nghĩ như vậy, Tần Châu nhìn chằm chằm "Lâm Dị", hét lớn: "Lâm Dị."

Hắn muốn đưa Lâm Dị trở về.

Tần Châu không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể thử xem sao.

Hắn và Lâm Dị đều đang nghỉ ngơi trong khách sạn, nếu không có Nhậm Lê đánh thức, họ sẽ tiếp tục ở lại trong khoảng thời gian hồi tưởng này, và hắn sẽ phải đối đầu với "Lâm Dị" đến tận lúc ánh sáng trắng xuất hiện. Vì vậy, đợi đến khi khoảng thời gian này tự động kết thúc là điều không thực tế, ngược lại gọi Lâm Dị trở về còn có hiệu quả hơn.

Thế là Tần Châu lại gọi: "Lâm Dị."

Hắn hét liên tiếp ba lần.

"Lâm Dị!"

"Lâm Dị!"

"Nhóc thiên tài!"

"Lâm Dị" dừng lại một chút, xem ra phương pháp hét lên của Tần Châu thực sự có hiệu quả.

Tần Châu cũng nhận ra điều này, một bên cảnh giác "Lâm Dị" đang đột nhiên lao tới, một bên tiếp tục hét lớn: "Lâm Dị!"

Sự lạnh lùng trong đáy mắt "Lâm Dị" như tràn ra, "cậu" nhìn thẳng vào Tần Châu, mở miệng nói bằng một ngữ điệu lạnh như băng: "Anh sẽ phải hối hận."

Mặc dù giọng nói không hề che giấu sát ý của mình, nhưng "Lâm Dị" cũng không tiến thêm bước nào về phía Tần Châu nữa.

Tần Châu lại gọi: "Lâm Dị!"

Đôi mắt hắn vẫn luôn dán chặt vào "Lâm Dị", bởi vậy hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, không bỏ sót bất kì chi tiết nào trong vẻ mặt của "cậu", từ u ám rồi dần dần thu lại và cuối cùng biến mất.

Sau khi vẻ mặt u ám không còn, Tần Châu nhìn thấy người trước mặt bắt đầu lộ ra vẻ mơ hồ, sự bối rối không kéo dài được bao lâu mà nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi sợ hãi và hoảng loạn

Tần Châu bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Dị trở lại rồi.

Nếu như gọi tên Lâm Dị có thể giúp cậu trở về, xem ra cũng chẳng có gì khó khăn lắm.

Chỉ là Lâm Dị thì lại không thấy thoải mái bằng Tần Châu, thực sự cậu không hề cảm nhận được sự xuất hiện của "nó" một chút nào cả, nhưng vẻ mặt của Tần Châu từ căng thẳng chuyển sang thoải mái, có thể thấy cậu lại suy nghĩ quá đà làm "nó" xuất hiện rồi.

Vậy thì siêu tệ luôn còn gì, không nói đến việc "nó" là một bí mật mà cậu chưa từng tiết lộ cho người khác biết bao giờ, cậu sợ "nó" sẽ làm tổn thương Tần Châu. Dù sao, khoảnh khắc "nó" và Tần Châu đối đầu với nhau, thế thì một tình thế không cân bằng sẽ xuất hiện, là quái vật 4-4, nó hoàn toàn có thể khiến Tần Châu bị thương, nhưng Tần Châu thì không thể, Tần Châu chỉ có thể phòng thủ mà thôi.

"Đàn anh..." Lâm Dị sợ hãi hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"

Lúc hỏi Tần Châu, Lâm Dị đã nhanh chóng quét qua một lượt từ trên xuống dưới, cậu không thấy vết thương ngoài da nào trên người hắn, nhưng không xác định được Tần Châu có nội thương hay không, dù sao "nó" còn khiến cả quái vật 2-6 phải e dè. Đối đầu với Tần Châu, chắc chắn Tần Châu không thể chiếm thế thượng phong được.

"Tôi không sao." Tần Châu nói: "Còn em?"

"Em cũng không sao." Lâm Dị thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, hơi thở tiếp theo lại bị nghẹn ở cổ họng, không thể thoát ra được.

Lâm Dị không thể để Tần Châu nhận ra sự căng thẳng của mình, cậu nén lại sự căng thẳng trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Đàn anh, xảy ra chuyện gì sao ạ?"

Tần Châu "ừm" một tiếng: "Phải."

Trong lòng Lâm Dị nhất thời run lên, cậu không dám biểu hiện ra quá nhiều, hơn nữa cậu cũng tuân thủ theo nguyên tắc nói càng nhiều thì càng lộ cái sai, nên hai mắt chỉ nhìn Tần Châu, kinh hồn táng đảm chờ đợi Tần Châu kể rõ mọi chuyện cho mình nghe.

Tần Châu nhìn Lâm Dị, nếu Lâm Dị đã là thành viên của đội tuần tra, hắn có thể nói cho cậu biết một số vấn đề của hội sinh viên, dù sao Lâm Dị cũng đã nói cho hắn biết bí mật của cậu.

"Nhóc thiên tài, còn nhớ hồi trước tôi từng nói, trường học này là một Thế giới Quy tắc thực sự không?"

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu nói: "Nhiệm kì trước tôi, có một chủ tịch hội sinh viên họ Lục, anh ấy đưa ra một giả thuyết, gọi là quy tắc 0-1."

Lâm Dị tiếp tục gật đầu: "Em từng nghe chị Âu Oánh đề cập rồi."

"Ừ." Tần Châu nói: "Dạo này tôi không ở hội sinh viên cũng là bởi đang tìm kiếm manh mối liên quan đến nó. Dựa vào những ghi chép mà hội sinh viên ghi lại, có một nữ sinh tên Viên Viện..."

Tần Châu đơn giản kể lại ngọn nguồn câu chuyện cho Lâm Dị nghe: "Vừa rồi tôi có xác nhận lại một chuyện, Thuấn Tức 170 có lẽ chính là Viên Viện."

Lâm Dị đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Đàn anh, anh nói Thuấn Tức 170 là..."

"Ai?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK