Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình Trình Dương to lớn, phải dùng hết sức dán lưng trên tường mới có thể di chuyển trên bệ cửa sổ hẹp.

Bởi buổi sáng cậu ta đã bị ngã một lần rồi nên Trình Dương đi lại rất cẩn thận.

Lâm Dị bảo cậu ta đi đến phòng 204, hiện tại trong đầu cậu ta chỉ có điều này, lúc đi ngang qua phòng 203, cậu ta còn chẳng thèm ngó vào nhìn bên trong, cũng không nhìn thấy có một con mèo đang nhảy ở trước cửa phòng 203 chợt dừng lại. Đợi Trình Dương đi qua phòng 203, con mèo mới tiếp tục nhảy sang phòng 202.

"Phòng 204, phòng 204..."

Trình Dương mặc niệm.

Cuối cùng cũng tới được phòng 204. Bởi bản thân đang quay lưng về phía cửa sổ nên Trình Dương chỉ có thể trở tay đẩy cửa sổ. May mà do điểm thiên phú bị trừ hết cho việc học rồi nên cậu ta làm loại chuyện này cực kì thuận buồm xuôi gió.

Dường như chỉ cần tốn một chút công sức, Trình Dương đã mở được cửa phòng 204. Lúc mở cửa sổ, dường như cậu ta nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, có điều trong đầu cậu ta khi này chỉ có lời dặn của Lâm Dị.

Để tăng cường trí nhớ của não, Trình Dương trầm giọng lẩm bẩm:

"Sau khi đến phòng 204, lập tức khóa cửa sổ lại ngay."

"Sau khi đến phòng 204, lập tức khóa cửa sổ lại ngay."

"..."

Tiếng thịt rơi xuống đất bị giọng lẩm bẩm không ngừng của cậu ta lấn át, Trình Dương không dám gây ra quá nhiều tiếng động, sau khi mở cửa sổ, cậu ta đặt mông ngồi trên thành cửa sổ, sau đó chậm rãi nhấc chân xoay người. Sau khi bản thân đối mặt với phòng 204, cậu ta mới đặt chân bước vào trong phòng.

"Sau khi đến phòng 204, lập tức khóa cửa sổ lại ngay."

Lại tiếp tục lẩm bẩm, xoay người, đóng cửa phòng 204 lại, ấn khóa xuống, làm theo lời Lâm Dị, khoá cửa sổ phòng 204 lại.

Cậu ta không chỉ khóa cửa sổ mà còn hạ cả rèm xuống.

Sau đó Trình Dương thở dài một hơi, hai chân cậu ta từ lúc chập tối đến giờ vẫn không ngừng run rẩy, một phú nhị đại không cần lo cái ăn cái mặc, phiền não hàng ngày là hôm nay chơi cái gì, giải quyết chuyện phiền phức thì dùng tiền để mua chuộc, chuyện gì không giải quyết được bằng tiền thì dùng gấp đôi số tiền để giải quyết. Nhưng bây giờ cậu ta đang gặp phải một vấn đề dù có trả gấp đôi hay thậm chí gấp mười, gấp trăm, nghìn lần cũng chẳng thể nào giải quyết được, đây là lần đầu tiên cậu ta cận kề cái chết đến như vậy, Trình Dương thực sự sớm đã mất bình tĩnh rồi.

"Đệt mẹ mày, Trình Dương." Trình Dương ôm đầu: "Tao mong mày mẹ nó đừng có đái ra quần, nếu không thì tao sẽ khinh mày chết, cái đồ hèn nhát này!"

Sau khi tự kích thích bản thân như vậy, Trình Dương mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn phòng 204.

Ánh sáng trong phòng 204 lờ mờ, tối tăm hỗn loạn, cách bài trí của căn phòng vẫn như cũ, ngay cả cách bày biện bàn ghế, giường ngủ cũng giống hệt nhau, Trình Dương nhớ lại cách bài trí của căn phòng, men theo vách tường của căn phòng để di chuyển.

Cậu ta vẫn nhớ lời thầy cô dạy về kiến ​​thức thoát hiểm, nếu gặp động đất mà không kịp chạy trốn thì chỉ cần trốn vào góc tường, đó là khu vực tam giác, có thể cứu được mạng sống.

Trình Dương thầm nghĩ, dù sao đều là kiến thức thoát hiểm, hiện tại cậu ta cực kì cần phải chạy trốn.

Mắt dường như không nhìn được gì, Trình Dương khẽ khua tay để đi về phía trước. Bởi vì tầm mắt không rõ ràng, từ cửa sổ đến vùng tam giác như dài vô tận, tim Trình Dương như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thở cũng không dám thở mạnh.

May mà cuối cùng cậu ta cũng thuận lợi đến được khu tam giác an toàn do hai vách tường tạo thành, lúc tựa lưng vào tường, rốt cuộc Trình Dương cũng cảm nhận được cảm giác an toàn.

Cậu ta ngồi liệt trên mặt đất, nghỉ ngơi một chút.

Theo thói quen, cậu ta thò tay vào túi quần để lấy thuốc lá.

Tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không tìm thấy thuốc, Trình Dương giật mình.

Bản thân vẫn đang ở trong Thế giới Quy Tắc 8-4, không thể mang bất cứ thứ gì vào trong này được.

Cảm giác an toàn khi dựa lưng vào tường nháy mắt biến mất không chút dấu vết, đột nhiên Trình Dương chợt nhớ lại, phòng 204 không phải là phòng của Hạ Huy sao?

Trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng, hy vọng là bản thân nhớ nhầm, nhưng sau đó cậu ta chợt nhớ lại, lúc rời khỏi cửa sổ phòng 202, Lâm Dị có nhắc đến tên Hạ Huy.

Đột nhiên, một mùi hôi thối khó chịu xông thẳng vào xoang mũi.

Phòng 204 chính là phòng của Hạ Huy!

Vừa rồi đầu óc cậu ta chỉ nghĩ đến lời Lâm Dị nói là đi đến phòng 204, chứ nào nghĩ tới chuyện này. Khi đẩy cửa sổ, cậu ta nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất, đó là những bộ phận thi thể dính chặt vào cửa sổ bị hành động đẩy cửa sổ của cậu ta làm rơi xuống đất.

Mùi hôi thối liên tục xộc vào xoang mũi bây giờ cũng chẳng phải là mới xuất hiện, ngay từ đầu phòng 204 đã có mùi hôi, chẳng qua lúc đó cậu ta sợ quá nên không thèm để tâm mà thôi!

Hiện tại cậu ta đang ở chung phòng với thi thể thối rữa Hạ Huy!

Trình Dương nghĩ vậy, hơi thở trở nên dồn dập, cảm giác nghẹt thở bao trùm như dời non lấp biển thổi quét tới.

Cậu ta có thể cảm thấy mình thở ra nhưng không hít vào, Trình Dương cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.

Trình Dương run rẩy, tự nhéo cằm mình.

Trong thế giới Quy Tắc 2-6, Lâm Dị dùng phương pháp này để đánh thức cậu ta mỗi khi cậu ta ngất xỉu.

Cậu ta không thể ngất được, Lâm Dị vẫn còn ở trong phòng 202.

Nếu giờ cậu ta mà ngất đi, Lâm Dị mà xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ không thể đổi phòng với Lâm Dị được. Hơn nữa nếu lúc này cậu ta ngất xỉu thì sẽ chỉ gây thêm trở ngại cho Lâm Dị mà thôi, thậm chí còn có thể khiến Lâm Dị bị những thứ đó giết chết.

Bản thân Trình Dương cũng biết xung quanh mình đều là một lũ hồ bằng cẩu hữu, là kiểu chơi bời nhậu nhẹt thì nhanh lắm nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì đám tôn tử kia sẽ là đám chạy còn nhanh hơn thỏ.

Lâm Dị chính là người bạn Trình Dương quen biết trong thời gian ngắn nhất, nhưng nếu không có Lâm Dị, cậu ta đã sớm ngỏm từ lâu rồi, cậu ta thật sự coi Lâm Dị như anh em, không phải là nói suông.

Cho nên mặc dù hiện tại cơ thể Trình Dương đã không còn chút sức lực nào, nhưng cậu ta vẫn cố hít một hơi, dùng sức nhéo vào nhân trung của mình.

Cơn đau từ nhân trung lan ra toàn bộ khuôn mặt, Trình Dương cảm thấy toàn bộ khuôn mặt đều tê dại.

Nhưng cuối cùng đầu óc cậu ta cũng trở nên tỉnh táo, hô hấp cũng chậm rãi dần.

Cả người như được hoàn toàn thanh tỉnh, tỉnh táo đến mức cậu ta có thể nghe thấy một âm thanh xào xạc rất nhỏ.

Khu vực an toàn tam giác mà Trình Dương chọn là ở bên trái cửa phòng, căn phòng chật chội, khoảng cách giữa cậu và cánh cửa cũng không xa nên cậu ta nhận thức rất rõ ràng, tiếng xào xạc không phải từ ngoài cửa truyền vào.

Mà là trong căn phòng.

Là cái phòng ngập tràn mùi hôi thối thi thể khắp nơi, phòng 204 này!

Việc nhận ra âm thanh trong phòng khiến Trình Dương sợ hãi, nhắm chặt mắt lại. Cậu ta không đủ dũng khí để lần theo âm thanh đó để xác định nơi phát ra âm thanh.

Cậu ta dùng sức nhắm tịt mắt lại tựa như muốn cả đôi mắt lún xuống da mặt, khi con người nhắm mắt, cảm quan lại càng trở nên rõ ràng hơn. Trình Dương càng dùng sức nhắm mắt, giác quan thứ sáu của cậu ta càng thêm khẳng định, có thứ đang nhìn chằm chằm mình!

Cơ thể Trình Dương càng ngày càng cứng ngắc.

Cậu ta chợt nhớ lại lời dặn của Lâm Dị, không chỉ có "sau khi tới phòng 204 lập tức khoá cửa sổ lại", còn có một câu nói còn dài hơn nửa câu trước –"cho dù nhìn thấy hay nghe thấy gì trong phòng 204, tuyệt đối không được phát ra âm thanh."

Sáng nay cậu ta nhìn qua cửa sổ phòng 204, thấy thi thể Hạ Huy dính đầy máu áp sát trên cửa sổ.

Chắn chắn Lâm Dị biết cậu ta đã nhìn thấy thi thể của Hạ Huy. Tại sao cậu ta lại ngã từ tầng hai xuống chứ? Với chỉ số IQ của Lâm Dị, không cần suy nghĩ cũng biết, cậu ta nhìn thấy thi thể của Hạ Huy xong sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, không thể ổn định bản thân nên bị ngã.

Nhưng tại sao Lâm Dị lại đặc biệt dặn dò cậu ta, dù nghe thấy hay nhìn thấy gì ở phòng 204 cũng không được phát ra âm thanh?

Hơi thở Trình Dương run rẩy.

Sau khi vào phòng 204, cậu ta có phát ra âm thanh không?

Có.

Cậu ta vừa mới mắng bản thân là tên hèn nhát.

Trình Dương sợ đến mức muốn gọi mẹ.

Cậu ta cho rằng chắc chắn do mình đã ở bên Lâm Dị lâu, cho nên gần đèn thì sáng, chỉ số IQ đã tiến bộ hơn rất nhiều. Cậu ta thực sự có thể hiểu được lời dặn dò của Lâm Dị có ý nghĩa gì.

Nghĩa là là thứ mà cậu ta có thể nhìn thấy trong phòng 204 không chỉ có thi thể của Hạ Huy, cậu ta còn có thể thấy được thứ khác, nghe được âm thanh khác.

Ví như lúc này lại vang lên tiếng xào xạc.

So với tiếng xào xạc đầu tiên mà Trình Dương vừa nghe được, những tiếng xào xạc sau đó càng trở nên rõ ràng hơn.

Có lẽ là do cậu ta nhắm mắt lại nên các giác quan khác như được khuếch đại lên, nhưng Trình Dương vẫn không dám mở mắt, chỉ có thể dùng tay bịt lỗ tai.

Bịt tai quả thực sẽ tạo ra một rào cản ngăn chặn âm thanh tần số cao, nhưng âm thanh tần số thấp vẫn sẽ truyền đến màng nhĩ. Trình Dương vẫn có thể nghe thấy âm thanh đó, sau đó cậu ta tuyệt vọng phân biệt được, thứ phát ra âm thanh này như là thứ gì đó bò sát trên mặt đất.

Điều khiến người ta càng cảm thấy sợ hãi hơn chính là tiếng xào xạc ngày càng tới gần cậu ta.

Cuối cùng đến trước mặt.

"Meo--"

Trình Dương bị doạ đến mức nôn mửa.

Đương nhiên là cậu ta sẽ không cho rằng thứ đang nhìn chằm chằm mình là một con mèo, bởi vì tiếng "meo" này quá rõ ràng, đây căn bản chính là tiếng mèo kêu do con người tạo ra.

Bởi vì sợ hãi quá mức, ngược lại còn khiến Trình Dương tức giận hơn.

Thứ đó đã ở gần mặt mình như vậy, Trình Dương nghĩ, dù sao cậu ta còn sống đã nhát gan rồi, trước khi chết cũng phải dũng cảm một lần.

Cậu ta muốn nhìn thấy rõ thứ này là cái gì, nếu có thể, cậu ta muốn để lại cho Lâm Dị một ít manh mối.

Nghĩ như vậy, trong đầu Trình Dương nóng lên, đột nhiên đẩy mạnh thứ trước mặt.

Cảm giác nhớp nháp và ghê tởm truyền tới, nhưng Trình Dương không có thời gian để ý đến thứ trên lòng bàn tay mình. Sau khi đẩy thứ trước mặt ra xa, Trình Dương đứng dậy, lao tới chỗ bật đèn trong phòng ngủ.

"Tách" một tiếng, đèn được bật lên.

Trình Dương sửng sốt một lát.

Căn phòng trống rỗng, không có gì hết, kể cả thi thể của Hạ Huy.

Sau khi cảm xúc tiêu tán dần, Trình Dương cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Một bàn tay đầy thịt thối, nước mủ xanh lè bốc ra khiến người khác muốn nôn.

Nhìn thoáng qua tay mình, Trình Dương lại nhìn vào căn phòng.

Bàn tay dính mấy thứ này chứng tỏ giác quan của cậu ta không sai, vừa rồi quả thực có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm cậu ta, nhưng thứ đó rốt cuộc là gì, trong lòng Trình Dương mơ hồ đã có đáp án.

Ánh mắt cậu ta nhìn khắp phòng ngủ rồi dừng lại ở gầm giường.

Dưới ánh đèn, bóng của đồ vật ẩn dưới gầm giường bị ánh sáng kéo ra.

Trình Dương mất hồi lâu mới xây dựng tâm lý được một chút để ngồi xổm xuống, từng chút một nghiêng người, sau khi tầm mắt ngang với gầm giường, Trình Dương nhìn thấy thứ dưới gầm giường, tim gan phổi cậu ta lại run lên.

Những khối thi thể dựa vào nhau, máu và nước mủ nhớp nháp hoà quyện, nhưng nó không giống con người đầu tiên là đầu, đến cổ rồi đến cơ thể và tứ chi.

Các mảnh thi thể trộn lẫn với nhau một cách lộn xộn. Thứ nâng đỡ thi thể có tổng cộng bốn ngón tay cả trước và sau, còn có một đoạn cánh tay dính vào đuôi xác chết, trông như một cái đuôi dài.

Đầu chính là đầu của Hạ Huy. Hạ Huy cảnh giác nhìn Trình Dương, sau đó kêu: "Meo——"

Mặt khác.

Phòng 202.

Lâm Dị đóng cửa sổ lại, nhưng lại không dám khóa, để nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu còn có thể trốn thoát qua cửa sổ.

Sau khi đóng cửa sổ lại, Lâm Dị lập tức chui xuống gầm giường, từ dưới gầm giường duỗi tay, kéo bàn ghế mà Trình Dương vừa mới di chuyển tới để chặn lại.

Cậu muốn để bàn ghế ở đây, cốt là để che khuất tầm nhìn của thứ kia. Nếu cậu không phải Trình Dương, cậu sẽ không dễ dàng bị thứ đó phát hiện. Mặc dù Lâm Dị nghĩ vậy, nhưng kỳ thực cậu cũng biết rất rõ, bộ bàn ghế này thực sự có tác dụng rất ít.

Thậm chí đến bây giờ Lâm Dị vẫn chưa xác định được, nếu như cậu thay mặt Trình Dương trốn ở đây, nếu thứ đó tìm được cậu, liệu có coi cậu là Trình Dương rồi trực tiếp giết chết cậu không.

Nhưng Lâm Dị vẫn dự định thử một lần, nếu người khác bị giết chết do nhiễm phải mùi hương của đối tượng mà tờ giấy nguyền rủa nhắm tới, vậy thì việc mất công gửi chuyển phát nhanh nghe có vẻ rất rườm rà và dư thừa.

Dù sao thì bọn họ cũng sẽ rất dễ nhiễm phải mùi hương của người bị nguyền rủa, chẳng hạn như lúc họ đi ngang qua cửa phòng của người bị nguyền rủa, liệu mùi sơn ghi tên trên cửa có bay vào người họ không? Ngộ nhỡ bọn họ chạm vào sơn trên cửa vì tò mò thì sao? Nếu chạm trực tiếp vào sơn trên cửa, tức là trực tiếp chạm vào nguồn phát ra mùi, vậy thì có phải sẽ bị nhiễm mùi rồi không?

Chính vì ý nghĩ này mà Lâm Dị đã liều mạng đổi vị trí cho Trình Dương.

Trên thực tế, không phải là cậu không thể đi theo Trình Dương trốn vào phòng 204, hoặc rửa sạch mùi hương. Nhưng Lâm Dị và Tần Châu đã cùng nhau trải qua nhiều Thế giới Quy Tắc như vậy, ít nhiều gì cũng vô tri vô giác học được sự ổn định của Tần Châu.

Nếu thứ kia không tìm thấy Trình Dương ở đâu, liệu nó có chuyển sự chú ý sang phòng 204 không?

Lâm Dị cảm thấy rất có khả năng này, lúc bọn họ ở trong nhà vệ sinh công cộng, thứ đó giăng bẫy giả vờ như đã rời đi, như vậy xem ra, thứ kia có trí tuệ, nó muốn tìm thấy người "giấu mạng" không chỉ đơn thuần là dựa vào sự chỉ dẫn của mèo.

Hiện tại trên người Lâm Dị có mùi của Trình Dương, cậu có thể dùng mùi này để thu hút thứ đó, cần phải thu hút sự chú ý của nó.

Chỉ cần đợi đến bình minh là được rồi.

Mèo không ngừng cào vào cửa, móng mèo cọ vào cửa sắt, âm thanh hỗn độn rung chuyển, tần suất kéo thả không có một chu kỳ cố định, khiến toàn thân Lâm Dị cảm thấy lạnh lẽo. Lâm Dị không phải quá nhạy cảm với âm thanh, nhưng lúc này cậu cũng cảm thấy cả người không ổn lắm.

Cậu nhớ lại những gì đã đọc trong sách. Lời giải thích của một số nhà khoa học về sự khó chịu của con người với tiếng mèo cào vào cửa sắt là "hiện tượng phản tổ", bởi lúc gặp nguy hiểm, tinh tinh thường phát ra tiếng kêu sắc nhọn như vậy để nhắc nhở đồng loại tránh xa nguy hiểm.

Vì vậy, các nhà khoa học cho rằng ác cảm của con người đối với âm thanh này xuất phát từ sự sợ hãi sâu thẳm trong chính xương tuỷ đối với nguy hiểm.

Nguy hiểm đang đến gần.

Tần suất tiếng mèo cào vào cửa sắt càng lúc càng cao, Lâm Dị cảm nhận được mối nguy hiểm đang kề cận.

Dưới gầm giường, Lâm Dị bắt đầu tìm kiếm góc độ, đây là một chiếc giường sắt, gầm giường cao hơn giường bình thường. Cậu muốn tìm một góc nào đó có thể nhìn rõ tình hình ở cửa. Thứ đó không biết cậu đang trốn dưới gầm giường, nhưng cậu biết thứ đó nhất định sẽ phá cửa xông vào. Thời điểm thứ đó xông vào, nó sẽ không thể trực tiếp nhìn thấy cậu dưới gầm giường, bằng cách này, cậu có thể lợi dụng được việc trước khi thứ đó nhìn xuống gầm giường để xem xem nó rốt cuộc là thứ gì.

Cậu có lợi thế là khoảng cách thông tin (*).

(*): information Gap, là sự bất cân xứng về thông tin, khoảng cách nhận thức – mình biết, nhưng người khác thì không.

Nhưng chưa kịp tìm được góc nhìn thì tiếng mèo cào cửa sắt đột nhiên biến mất.

Mặc dù âm thanh sắc nhọn chói tai làm người ta cảm thấy khó chịu nhưng sự yên tĩnh quỷ dị còn khiến người ta cảm thấy khủng hoảng hơn.

Cũng may mà sự im lặng không kéo dài được lâu.

Lộc cộc.

Âm thanh vừa vang lên bên ngoài cửa nhà vệ sinh công cộng lúc này lại vang lên, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa phòng 202.

Lâm Dị tập trung sự chú ý, ánh mắt dán chặt lên cánh cửa.

Chỉ là cậu không tìm được góc nhìn mà thôi. Giới hạn tầm nhìn của cậu là tay nắm cửa phòng 202, này là cậu đã cố dí sát đầu xuống sàn rồi.

Trong tầm nhìn, Lâm Dị nhìn thấy tay nắm cửa chuyển động.

Có thứ gì đó ngoài cửa đang ấn vào tay nắm cửa.

Cửa đã khóa, nhưng ổ khóa là loại khóa hạng A thấp nhất, phòng trộm kém khủng khiếp chứ nói gì đến việc phòng một thứ có sức mạnh điên khùng.

Chỉ là chiếc bàn ghế duy nhất trong phòng có thể dùng để chặn cửa lại bị cậu dùng để chắn rồi, rất nhanh, Lâm Dị nhìn thấy tay nắm cửa rơi ra.

Âm thanh giòn vang vang lên mấy lần liên tiếp, tay nắm cửa rơi xuống đất rồi nảy lên vài lần.

Khoảnh khắc tay nắm cửa chạm đất, cánh cửa bị đẩy ra.

Nhưng nó không mở ra hoàn toàn mà chỉ mở ra một khe hở nhỏ.

Trong nhà không có đèn, ánh sáng ngoài hành lang cũng vì khoảng khắc im ắng vừa rồi mà tắt phụt. Một con mắt xuất hiện trong bóng tối sau khe cửa, nhãn cầu của nó xoay tròn trong hốc mắt.

Nó đang tìm kiếm người trong phòng.

Lâm Dị nhìn qua khe cửa, khe hở quá hẹp, cậu cách cửa một khoảng khá xa nên rất khó để nhìn thấy rõ thứ qua khe cửa rốt cuộc là cái gì. Thậm chí cậu còn không thể xác định được liệu con mắt đó có phải là của con người hay không bởi ở góc độ này, cậu thấy đôi mắt đó tựa như bức tranh có chiều rộng bị nén lại, bóp méo.

Cậu không ngờ rằng thứ đó sau khi phá cửa lại không đi vào trong mà lén nhìn qua khe cửa, điều này khiến Lâm Dị nhất thời mất cảnh giác, kế hoạch lợi dụng khoảng cách thông tin để nhìn rõ diện mạo thứ đó trực tiếp phá sản.

Hơn nữa, lợi thế về khoảng cách thông tin của cậu đã bị loại bỏ. Lúc này, thứ chiếm ưu thế chính là thứ ngoài cửa.

Tầm nhìn của thứ đó khác với tầm nhìn của Lâm Dị, tầm nhìn của cậu bị cố định và hạn chế, nhưng thứ đó thì không. Nó có thể mở rộng tầm nhìn bằng cách đảo mắt trái và mắt phải nếu nó có hai mắt.

Ý thức được điểm này, Lâm Dị lập tức quay mặt đi.

Lúc này, đôi mắt sau khe cửa không ngừng chuyển động, con mắt vừa mới đảo qua đảo lại trong hốc mắt bỗng chốc dừng lại.

Nó nhìn xuống gầm giường.

Nó thấy Lâm Dị.

- --------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK