Tần Châu kéo ghế ngồi xuống, chống khuỷu tay lên mép bàn, lòng bàn tay đỡ lấy mặt. Đối với sự từ chối lịch sự của Lâm Dị, hắn chỉ kêu một tiếng: "À——"
Chủ đề này cực kì xấu hổ đối với một người mắc chứng sợ xã hội như cậu, Lâm Dị vội vàng đổi chủ đề: "Đàn anh, Từ Hạ Tri còn sống."
Tần Châu nhìn chằm chằm vào Lâm Dị, nhóc thiên tài ghi thù rồi, không còn gọi Từ Hạ Tri là "anh" nữa.
"Ừm." Tần Châu nói: "Sẽ xuất hiện quy tắc tử vong thứ ba."
Lâm Dị nói: "Quy tắc tử vong thứ ba chắc là "bị Bình hoa Cô nương nhìn thấy" ha."
Cậu khá chắc với điều mình nói, bởi vì đêm hôm trước cậu đã bị Bình hoa Cô nương nhìn thấy, lúc đó Bình hoa Cô nương chuẩn bị tấn công cậu vì cậu đã thỏa mãn quy tắc tử vong.
Nhưng bởi Khuất Gia lương chạy ra khỏi phòng, kích hoạt quy tắc tử vong của lão quản lý chung cư, để rồi quy tắc tử vong "rời khỏi phòng" mới đột ngột bị nhảy xen vào.
Tần Châu hỏi: "Em đang tự thuyết phục bản thân đấy à?"
Bởi vì quy tắc tử vong của lão quản lý đã chen ngang vào một lần, thì có thể sẽ bị chen ngang lần thứ hai. Quy tắc tử vong "bị Bình hoa Cô nương nhìn thấy" không nhất thiết phải là quy tắc tử vong thứ ba.
"Chỉ cần không vi phạm thỏa thuận của lão quản lý, quy tắc tử vong của lão ta sẽ không chen ngang vào." Lâm Dị nói ra.
Nhưng Lâm Dị mới chỉ nhìn thấy ba mục trong thỏa thuận của lão:
1. Không được phép rời khỏi chung cư.
2. Không được ra khỏi phòng vào ban đêm.
3. Không được phép vào tầng hai.
Nếu cậu là lão quản lý, cậu sẽ thường xuyên kiểm tra những thứ quan trọng của mình, nếu chúng biến mất thì sẽ làm mọi cách để tìm lại. Điều này cực kì rắc rối.
Cho nên lúc đó Lâm Dị không cầm "Thỏa thuận nhận phòng" ra khỏi phòng trực, mà chỉ mang theo giấy khai sinh và đơn đặt hàng, so ra thì không đáng kể, như vậy xác suất bị lão quản lý phát hiện cậu lẻn vào phòng trực là rất ít.
Lâm Dị đã nói "Thỏa thuận nhận phòng" mà cậu nhìn thấy cho Tần Châu một lần rồi, bây giờ lại lặp lại lần thứ hai, Tần Châu rất nhanh đã hiểu ý của Lâm Dị.
Tần Châu hỏi: "Muốn đánh cược không?"
Lâm Dị gật đầu.
"Thỏa thuận nhận phòng" còn nhiều hơn ba mục này, chắc chắn lão quản lý chung cư sẽ viết tất cả các thỏa thuận mà ông ta có thể nghĩ ra để hạn chế bọn họ một cách hiệu quả nhất.
Tuy nhiên, cửa sổ vẫn là một yếu tố nguy hiểm trong Thế giới Quy tắc 7-7, lão quản lý cũng biết rõ điều này. Bình hoa Cô nương trèo qua cửa sổ để giết người, lão quản lý có khi còn ước sao bọn họ mở cửa sổ để tự tìm chết, cho nên "Thỏa thuận nhận phòng" chắc chắn sẽ không có điều khoản như "không được mở cửa sổ".
Nhưng lão quản lý có lẽ cũng không thể ngờ rằng Lâm Dị đã thỏa thuận thành công với Bình hoa Cô nương.
Bình hoa Cô nương sẽ không lui tới Phòng 304 trong vòng ba ngày tới, vì vậy cửa sổ của Phòng 304 vẫn an toàn.
Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, em thỏa thuận với cô ta, cô ta chỉ không tới Phòng 304 tìm em thôi, chứ không có nghĩa cô ta nhìn thấy em sẽ không giết chết em."
Lâm Dị nói: "Đàn anh, em biết mà."
Mấy lời linh tinh cậu nói với Bình hoa Cô nương mục đích để ngăn cô ta không vào trong phòng, chưa thỏa mãn quy tắc tử vong. Nhưng nếu để Bình hoa Cô nương nhìn thấy, lập tức sẽ đáp ứng quy tắc tử vong ngày hôm nay.
Cậu thỏa thuận với Bình hoa Cô nương, chứ không phải với con quái vật 7-7. Những quy tắc tử vong này được xây dựng bởi con quái vật7-7, còn Bình hoa Cô nương chỉ là công cụ giết người cho con quái vật 7-7 mà thôi. Một khi Lâm Dị thỏa mãn quy tắc tử vong, công cụ giết người sẽ không còn ý thức của riêng nó nữa.
Nói xong, Lâm Dị cầm ga trải giường trên giường lên, đắp lên người mình rồi quấn thật chặt.
Lâm Dị nói: "Đàn anh, như này là không bị thấy nữa á."
Tần Châu: "..."
Nhưng nhất định phải thăm dò được tầng hai, nội dung tuyến chính của họ thiếu mỗi khu tầng hai đang bị khóa kia thôi.
Quái vật 7-7 cực kì thủ đoạn, nếu bọn họ không tìm cách phục bàn ngay, chỉ sợ từng phút từng giây trôi qua sẽ càng thêm khó khăn mà thôi.
"Điều khoản đầu tiên của "Thỏa thuận nhận phòng" là "không được phép rời khỏi căn hộ"." Lâm Dị quấn ga trải giường quanh người rồi nhìn Tần Châu một cách ngượng ngùng: "Em không thể tự rời khỏi Phòng 304 được, nên xin đàn anh hãy giúp em nha."
Tần Châu nhướng mày, hắn cảm thấy đây không phải chuyện tốt lành gì cả.
Bình hoa Cô nương treo ngược ngày hôm qua đã truyền cảm hứng cho Lâm Dị, cậu yêu cầu Tần Châu giữ lấy chân cậu, ít nhất là giữ chân cậu trong phòng, để cậu treo ngược xuống dưới tầng hai coi thử.
Ngoài cửa sổ là lều quý hiếm, Bình hoa Cô nương ở trong đó, chỉ cần cô ta nhìn thấy Lâm Dị thì khoảnh khắc khi màn đêm buông xuống, cậu sẽ chết là cái chắc.
Cậu buộc chặt tấm ga trải giường quanh người, Tần Châu đứng dậy khỏi ghế quay về Phòng 305, sau khi quay lại, trên tay hắn cầm là mấy sợi dây đủ màu sặc sỡ.
Những sợi dây thừng nhỏ này là dây đai của váy, trong tủ quần áo của Phòng 305 có rất nhiều kiểu trang phục như này, Tần Châu đã xé chúng ra.
"Lại đây."
Tần Châu gọi cậu, thấy Lâm Dị di chuyển khá khó khăn, hắn bèn tới kéo cậu lại bên cạnh mình, sau đó buộc những sợi dây nhỏ này vào người Lâm Dị để ngăn ga trải giường bung ra.
Lâm Dị gõ gõ ngón chân, đứng gần Tần Châu như vậy khiến cậu có chút xấu hổ. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Tần Châu, cũng may cậu trốn dưới chăn nên cũng không xấu hổ đến mức khó xử.
Cuối cùng Tần Châu cốc đầu cậu, Lâm Dị còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao Tần Châu lại làm vậy, đã nghe thấy giọng hắn: "Nhóc thiên tài, cẩn thận nhé!"
Lâm Dị gật đầu: "Dạ, đàn anh giữ em cho chắc nha, đừng có thả em đó."
Tần Châu nói: "Em thì được mấy cân mấy lạng chứ, tôi giữ được."
Lâm Dị giải thích: "Ý em không phải thế, em chỉ sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thôi à."
Tần Châu: "Sẽ không."
Lâm Dị: "Chỉ là giả thuyết thôi mà."
Tần Châu nhìn cậu.
Lâm Dị: "...Được, được, được, em khóa mồm lại là được chứ gì."
Trước khi ra ngoài, Lâm Dị liếc nhìn camera giám sát trên đầu, cậu không lo lắng lão quản lý sẽ nhìn thấy toàn cảnh hành động của họ, cậu chỉ lo quần mình không đủ chắc thôi.
Nhỡ cậu nặng quá, quần bị tuột ra xong để Tần Châu coi được thì nhục không có lỗ mà chui ấy.
Trước khi ra ngoài cửa sổ, Lâm Dị cúi đầu kiểm tra lại quần.
Tần Châu định nói gì đó thì thấy Lâm Dị đang kéo quần, cậu vẫn chưa biết xu hướng tính dục của Tần Châu nên không chút phòng bị nào mà để lộ vòng eo mình.
Miệng Tần Châu nhất thời khô khốc.
Nhóc thiên tài trông thì gầy nhưng cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ. Đặc biệt, hai tuyến nhân ngư tạo thành hình chữ V ở hai bên bụng và xương chậu, đường cong mượt mà kéo dài xuống và ẩn dưới cạp quần.
Lâm Dị chuẩn bị xong sau, phát hiện ánh mắt Tần Châu đang nhìn mình.
Cậu dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lặng lẽ bọc tấm ga trải giường quanh mình.
Tần Châu không hề hoảng sợ khi bị bắt quả tang lúc đang làm chuyện xấu, hắn nói: "Giờ thì biết xấu hổ rồi à?"
"Đâu có ạ." Lâm Dị nói: "Không thể xem miễn phí được, phải trả tiền đó."
Tần Châu: "..."
Tim Lâm Dị lại đập nhanh hơn hai nhịp, cậu phát hiện ra bí mật của chủ tịch hội sinh viên rồi, chẳng biết sau này có bị sát hại để bịt đầu mối không nữa.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Đàn anh, nếu anh giữ em chắc chắn, lát nữa em lên, cho anh xem miễn phí á."
Tần Châu: "...Phắn."
Lâm Dị đột nhiên cảm thấy sống chết vẫn chưa xác định thì lúc nửa trên của cậu ra ngoài cửa sổ, cảm giác đó liền biến mất, thay vào đấy là một cảm giác an toàn vô cùng.
Sức của Tần Châu mạnh hơn cậu tưởng, hắn giữ cậu rất chắc chắn, cơ thể đã mất trọng tâm của Lâm Dị không hề bị lay chuyển chút nào.
Lâm Dị không nghĩ nữa, cậu cao đến mức lúc cả người vừa được thả xuống, suýt chút nữa thì đập vào cửa sổ phòng 204. Cậu dùng tay trái nắm lấy những thanh thép hàn của cửa sổ phòng 204, dựa vào cánh cửa ở một cự ly gần, cậu có thể khẳng định một lần nữa rằng Phòng 204 không có mùi xác chết, nhưng lại có mùi hương gì đó rất khó tả.
Cậu kéo tấm chăn ra khỏi đầu, để lộ mắt mình ra.
Phòng 204 không có đèn sáng, nhưng Lâm Dị vẫn có thể nhìn rõ.
Bởi vì thứ trong Phòng 204 đang dán chặt vào cửa sổ.
Trong lòng Lâm Dị khẽ run lên, cố chịu đựng cảm giác khó chịu này, cậu nhìn sâu vào bên trong Phòng 204, sau đó gọi: "Đàn anh."
Tần Châu kéo cậu lên.
Lúc Lâm Dị được kéo lên, Tần Châu hỏi: "Có gì?"
Lâm Dị cởi ga trải giường trên người ra, nói: "Người lợn."
Tần Châu cau mày.
Người lợn vừa được đề cập đến chính là việc cắt bỏ lòng bàn tay và lòng bàn chân của con người, khoét mắt, cắt lưỡi rồi tiêm đồng vào tai.
Lâm Dị nói: "Đáng ra em nên nghĩ tới nó sớm hơn."
Đâu phải chỉ có mỗi Bình hoa Cô nương ở trong lều quý hiếm mới là thứ thu hút những kẻ "hiếu kỳ" chứ.
Tần Châu hỏi cậu: "Thi thể thì sao?"
Lâm Dị trả lời: "Bị người lợn ăn thịt rồi."
Tần Châu càng nhíu mày chặt hơn, Lâm Dị ở một bên suy nghĩ: "Lão quản lý khóa cửa tầng hai, dù là kẻ nào cũng không được phép tiến vào, nhìn như thế nào cũng thấy được hình như ông ta đang bảo vệ thứ ở tầng hai."
Chẳng thể có chuyện lão quản lý lại bảo vệ sự an toàn cho họ được.
Một lúc sau, Lâm Dị mới nói: "Đàn anh, em biết rồi."
Tần Châu nói: "Ừm."
Mỗi căn phòng trên tầng hai hẳn là chứa đầy những thứ đồ "hiếu kỳ". Nếu một người thậm chí đến con gái mình còn biến nó thành Bình hoa Cô nương, thì chẳng thể nào lão ta lại giúp đỡ người lợn được.
Lão ta thực sự không hề coi trọng những thứ đồ hiếm lạ ấy, nếu không lão ta đã không ném thi thể cho nó ăn rồi, nếu không phải vì đói khát bất lực thì ai lại đi ăn xác chết cơ chứ?
Chỉ có một lý do duy nhất khiến lão quản lý cho chúng ăn xác chết.
Tần Châu nói: "Nuôi thành một thứ giống Bình hoa Cô nương."
"Chúng ta không chỉ là công cụ thu hút sự hận thù của Bình hoa Cô nương, mà còn là nguồn dinh dưỡng cho người lợn."
Lâm Dị nhìn về phía cửa sổ: "Lão đáng chết thật đấy."
"Đúng là đáng chết thật." Tần Châu nói.
Họ đã khám phá xong tuyến chính của Thế giới Quy tắc 7-7, tất cả những gì cần phải làm tiếp theo là tìm được con quái vật này.
Lâm Dị nói: "Đàn anh, anh nghĩ hôm nay cửa sổ của ai trong số bọn họ sẽ mở?"
Ngày mới đến cũng là lúc sẽ có thêm một cánh cửa sổ nữa mở ra.
Cửa sổ mở vào ngày đầu tiên là Vương Đạc, ngày thứ hai là Lâm Dị, ngày thứ ba là Khuất Gia Lương, và ngày thứ tư là Từ Hạ Tri.
Hôm nay là ngày thứ năm.
Nếu hôm nay "cửa sổ mở" xuất hiện giữa Trình Dương và Chu Linh Linh, thì việc tìm được con quái vật đó sẽ dễ dàng hơn rồi.
Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, em thấy sao?"
Lâm Dị mím môi, sau đó bất ngờ nói: "Hôm nay là đàn anh á?"
Tần Châu gật đầu.
Mỗi ngày sau khi thức giấc, hắn sẽ kiểm tra cửa sổ. Hôm nay cũng vậy
Lâm Dị nói: "Chỉ cần qua được đêm nay, thì có thể tìm được con quái vật 7-7 vào ngày mai rồi."
Ngày mai "Cửa sổ mở" chắc chắn sẽ xuất hiện giữa Chu Linh Linh hoặc Trình Dương.
"Không kịp nữa rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải tìm được quái vật7-7." Tần Châu nói: "Dùng phương pháp bị quy tắc tử vong nhắm vào để tìm ra quái vật chỉ có thể thu hẹp phạm vi được thôi. Một khi chỉ còn lại duy nhất người cuối cùng bị quy tắc tử vong nhắm tới, đó không phải là chiến thắng của chúng ta, đó là chiến thắng dành cho con quái vật."
Hắn thấy Lâm Dị bắt chước mình, cậu cũng đang cau mày lại.
Tần Châu nói: "Quy tắc tử vong thuộc về quái vật. Không phải chúng ta dùng quy tắc tử vong để tìm ra quái vật, là quái vật tự tìm ra nó. Nhóc thiên tài, hiểu được chưa?"
Lâm Dị gật đầu: "Em hiểu, chỉ là..."
Chỉ là cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa thể xác định được quái vật 7-7 là Trình Dương hay là Chu Linh Linh nữa.
Cậu lại hỏi: "Đàn anh, nếu ngày mai chúng ta không tìm được quái vật 7-7 thì sao?"
"Tôi chưa từng trải qua chuyện này, nhưng tôi có thể khẳng định, nếu ngày mai quái vật 7-7 vẫn chưa bị phát hiện." Tần Châu liếc cậu một cái, nói: "Tất cả đều sẽ chết."
Lâm Dị hít sâu một hơi, quyết định không lãng phí thời gian nữa, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng động tác của Trình Dương và Chu Linh Linh.
Cố gắng tìm manh mối thông qua phương pháp này.
"Đừng nghĩ nữa, nhóc thiên tài." Tần Châu cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Dị: "Quái vật nhập vào con người, cũng sẽ sở hữu ký ức của người đó. Rõ ràng, quái vật 7-7 không phải là một con quái vật cấp thấp. Nó biết cách lục lọi ký ức, biết cách khi nào nên biểu hiện ra sao và phản ứng như thế nào."
Lâm Dị: "Vậy không còn cách nào khác sao."
"Nhưng quái vật cũng chỉ là quái vật, luôn bắt chước con người." Tần Châu cười mỉa mai, sau đó đưa tay gõ gõ trán Lâm Dị: "Nhóc thiên tài, nói cho tôi biết, nếu ép quái vật phải phản ứng một biểu hiện mà nó chưa từng bắt chước bao giờ, cũng chưa từng học được thì sao?"
Lúc này, Lâm Dị mới chợt hiểu ra.
Một phản ứng không có trong ký ức, thậm chí là một phản ứng mà quái vật chưa từng bắt chước và học được...
Có rồi.
Có một cách.
Lâm Dị nói: "Tách Trình Dương và Chu Linh Linh ra, nói cho bọn họ biết, trong chúng ta có quái vật 7-7."
"Không hổ là nhóc thiên tài." Tần Châu khen ngợi Lâm Dị, sau đó nói: "Như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta còn phải nói cho bọn họ biết, đối tượng mà chúng ta nghi ngờ chính là họ."
Lâm Dị kinh ngạc nói: "Đàn anh à, anh đỉnh thật đấy!"
"Để đảm bảo mọi thứ đều an toàn, để quái vật 7-7 không thể bắt chước phản ứng khi bị nghi ngờ, phải kiểm tra đồng thời cả Chu Linh Linh và Trình Dương." Tần Châu nói xong, nhìn về phía Lâm Dị: "Nhóc thiên tài, em chọn đi."
Xem xem Lâm Dị muốn kiểm tra Trình Dương hay Chu Linh Linh.
Lâm Dị hoang mang không biết nên chọn ai, cậu nghi ngờ Chu Linh Linh nhưng cũng không thể buông thả được Trình Dương.
Thấy Lâm Dị chật vật như vậy, Tần Châu bèn lấy giấy bút, viết tên Trình Dương và Chu Linh Linh lên giấy.
Sau đó xé ra rồi gấp lại.
"Không chọn được thì rút thăm." Tần Châu xòe tay ra, có hai lá thăm trên lòng bàn tay.
Lâm Dị đưa tay ra và chọn một cái.
Rồi mở ra.
Sau khi nhìn thấy cái tên được viết trên giấy, vẻ mặt của cậu bỗng đông cứng lại.