Đường đi trong con hẻm rất phức tạp, mỗi lần Chu Kỳ gặp một ngã rẽ, Viên Viên sẽ cố tình tạo tiếng bước chân, để Chu Kỳ hoảng sợ lựa chọn ngã rẽ bên phải, khi đối mặt với nguy hiểm, con người khó có thể suy nghĩ sáng suốt, bởi vì thường sử dụng tay phải, cho nên theo thói quen của cơ thể, Chu Kỳ sẽ vô thức lựa chọn bên phải.
Vẻ mặt Tần Châu bình tĩnh nhìn về phía trước, với mỗi lần rẽ phải, Chu Kỳ sẽ gặp Sầm Tiềm ở ngã rẽ tiếp theo.
Và khi Chu Kỳ lựa chọn ngã rẽ cuối cùng, Viên Viện cũng sẽ dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, chiếc mũ trùm cũng nghiêng theo đó.
Sau đó Chu Kỳ hét lên một tiếng, rất ngắn nhưng không kém phần thê lương.
Chu Kỳ gặp phải Sầm Tiềm đang hành hạ mèo, tiếng kêu thảm thiết ấy cũng là do bị doạ tạo nên, cậu ta cho rằng, cậu ta có thể thoát khỏi tên sát nhân đang theo sau mình, nhưng chưa từng nghĩ rằng con đường mình chạy thoát phía trước lại có một cảnh tượng như này đang chờ đợi.
Chu Kỳ bị giết, tờ thông cáo trong tay rơi xuống chân Sầm Tiềm, Sầm Tiềm cúi người nhặt nó lên.
Cùng lúc đó, Viên Viện điều chỉnh lại mũ trùm đầu, giấu mặt sâu hơn một chút rồi quay người rời khỏi con hẻm.
Tần Châu dựa người vào tường, ánh mắt dõi theo Viên Viện đang chạy về phía xa
Lâm Dị vẫn chưa xuất hiện, nhưng ngược lại hắn lại cảm thấy yên tâm, chỉ cần Lâm Dị không tới đây trước rồi sốt ruột chạy đi tìm Viên Viện là tốt rồi.
Sau khi xác nhận Lâm Dị không xuất hiện trong đoạn thời gian hồi tưởng này, Tần Châu lại một lần nữa tập trung chú ý vào Viên Viện.
Viên Viện vừa đi ra khỏi con hẻm, vừa đưa tay kéo mũ trùm đầu, như thể sợ chiếc mũ rộng ấy không che giấu được khuôn mặt mình. Khi đến đầu con hẻm, so với tốc độ nhanh chóng bước ra khỏi con hẻm, cô bỗng nhiên dừng lại, nhưng nhìn thấy phía bên kia thùng rác không có ai, lúc này mới rẽ phải đi tiếp.
Rất nhanh, bóng của Viên Viện đã biến mất ở ngã rẽ.
Sau khi bóng dáng cô biến mất, Tần Châu vẫn không rời mắt, nhìn chằm chằm vào nơi Viên Viện biến mất, lông mày từng chút một nhíu lại, lộ ra vẻ suy tư.
Xét theo "thời điểm hiện tại", cùng lúc đó, Lâm Dị ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt cậu vẫn là căn nhà quen thuộc, nhưng hiện tại Lâm Dị không thể phân biệt được đó là nhà của cậu hay nhà của "nó".
Trong nhà có người, là "nó" và Viên Viện.
"Nó" vẫn có gương mặt giống Lâm Dị y như đúc, không phải là cậu nhóc mà cậu nhìn thấy tối qua, "nó" bây giờ đã bằng tuổi cậu nên mới nói là giống y như đúc.
Viên Viện khiến Lâm Dị cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì lúc này Viên Viện cũng bằng tuổi "nó".
"Cậu là Sầm Tiềm thật phải không?" Viên Viện hỏi "nó".
"Nó" không trả lời mà thâm trầm nhìn Viên Viện.
Cả người "nó" bao phủ bởi làn khói đen, Lâm Dị có thể nhìn thấy, chắc chắn Viên Viện cũng có thể nhìn thấy. Làn khói đen tỏa ra từ cơ thể đủ để chứng minh rằng thân phận của "nó" là người sáng lập ra Thế giới Quy tắc, được sinh ra từ cái ác.
Vì Viên Viện là phó chủ tịch hội sinh viên nên cô không thể không biết điều này.
Lâm Dị cũng hiểu được ý nghĩa nào đó từ câu hỏi của Viên Viện, có vẻ Viên Viện cũng đã phát hiện ra manh mối ẩn giấu trong vòng lặp thời gian khép kín và thành công tiến vào "thời gian quá khứ" thực sự, hiện tại cô và quái vật 4-4 đang đối đầu với nhau.
Nơi này giống như một thước phim được chiếu lại, nhân vật chính trong phim không thể phát hiện được khán giả đang theo dõi.
Lâm Dị ở một bên quan sát.
"Nó" ngẩng đầu, dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm vào Viên Viện, nhưng Viên Viện lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nhìn tờ lịch treo trên tường nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu."
"Nó" vẫn im lặng.
Không nhận được phản hồi, Viên Viện cũng chẳng nản lòng, mỉm cười nhìn "nó".
Lâm Dị vẫn luôn biết Viên Viện rất xinh đẹp, đặc biệt là khi cô cười, luôn tươi đẹp, tựa như sau cơn mưa trời lại nắng. Hàng xóm láng giềng thường nói Lâm Dị và Viên Viện rất giống nhau, bởi Lâm Dị thường đem lại cho người ta cảm giác ôn hoà, diện mạo của Viên Viện cũng vậy.
Cho nên, Lâm Dị biết rất rõ nụ cười của Viên Viện ẩn chứa sức mạnh gì, lúc cố vấn Tưởng Thao kể lại cho Lâm Dị nghe về Viên Viện, anh ta cũng đề cập rằng lý do mà anh ta trì hoãn việc tự sát là do nụ cười của Viên Viện.
Viên Viện đảm nhiệm việc chữa lành trái tim của mọi người, bao gồm cả công việc của cô trong hội sinh viên, cô cũng là người tư vấn cho những sinh viên gặp rắc rối về mặt tâm lý, động viên họ có đủ can đảm và sự tự tin để sống tiếp, hội sinh viên sẽ nghĩ tất cả các biện pháp có thể đảm bảo an toàn cho sinh viên.
Viên Viện chú ý tới phản ứng của "nó", cười nói: "Hẳn là tôi nói đúng rồi nhỉ, vậy chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé."
"Nó" cuối cùng cũng lên tiếng: "Không phục bàn sao?"
Lâm Dị cũng đã nhận ra, Viên Viện có thể tìm thấy quái vật 4-4 và trực tiếp gọi tên "nó" khi nó còn là con người, vậy thì chắc chắn cô đã tìm ra toàn bộ tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4, nhưng theo Lâm Dị thấy, dường như cô không có ý định phục bàn.
Viên Viện nói: "Đúng vậy, tình huống bất đắc dĩ lắm mới phục bàn thôi."
"Nó" lạnh lùng nhìn Viên Viện, nhân loại vốn rất nhút nhát, "nó" lúc còn là con người đã biết rõ điều này, nếu không phải vì mẹ sợ bị người đời chỉ trích khi sinh ra "nó" thì "nó" đã chẳng trải qua những ngày tháng như bây giờ. "Nó" khi còn là con người cũng rất hèn nhát, mặc dù "nó" luôn ngụy trang bằng vẻ mặt thờ ơ, "nó" tự biết bản thân vô cùng sợ hãi khi có người nói "nó" là con trai của một tên sát nhân, "nó" có gen giống với tên sát nhân, "nó" mang dòng máu của tên sát nhân.
Đây là người đầu tiên đứng trước mặt "nó" kể từ khi "nó" sáng lập ra Thế giới Quy tắc, nhưng kỳ lạ thay, "nó" lại không hiểu vì sao Viên Viện chỉ còn một bước nữa là có thể rời khỏi nơi này, nhưng cô lại không làm vậy. Thậm chí "nó" còn không hiểu vì sao trong thế giới của mình, Viên Viện vẫn có thể nở nụ cười rạng rỡ như thế, như thể tất thảy mọi chuyện chẳng có gì to tát vậy.
"Nó" lại ngừng nói, sự mới lạ và nghi hoặc khiến "nó" không nghĩ đến việc giải quyết con mồi đã biết rõ tuyến chính của Thế giới Quy tắc này.
Viên Viện nói: "Chúng ta làm một giao dịch đi."
Viên Viện hẳn là biết rõ "nó" sẽ không đáp lại mình, cho nên cô cũng chẳng đợi "nó" trả lời, mà nói thẳng: "Tôi sẽ ở đây với cậu, mỗi năm sẽ đón sinh nhật cùng cậu, năm nay tới vội quá, tôi chưa chuẩn bị quà cáp gì cả. Chắc chắn năm sau tôi sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, cùng cậu ăn bánh sinh nhật. À phải rồi, cậu thích bánh dâu tây không? Hay là sô cô la nhỉ? Bánh dùng bơ động vật à, bơ động vật đỡ hơn bơ thực vật nhiều, hay cậu thích bánh kem lạnh? Trùng hợp là sinh nhật của cậu vào mùa hè, ăn bánh kem lạnh vào mùa hè là tuyệt nhất đấy."
"Nó": "..."
"Nó" còn chưa kịp nói gì, Viên Viện đã nói trước rất nhiều, còn tiến lại gần "nó": "Ngày này năm sau vào lúc sáng sớm, tôi có thể nấu cho cậu một bát mì, mì trường thọ đó. Đến trưa, tôi sẽ làm cho cậu những món ăn cậu thích, buổi chiều chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu làm bánh, đợi đến lúc làm xong thì chắc trời cũng tối, vừa vặn đến thời gian ăn bánh luôn."
"Cậu thấy đề nghị của tôi thế nào?" Viên Viện mỉm cười hỏi: "Nhóc Sầm Tiềm."
Lâm Dị nhìn về phía Viên Viện, phát hiện đồng tử của Viên Viện khẽ run lên, thực ra Viên Viện cũng rất sợ hãi!
Lâm Dị thoáng chốc căng thẳng, cậu biết Viên Viện nói nhiều vậy là để giải tỏa nỗi sợ hãi của chính mình, thứ hai là để vẽ bánh cho "nó", hoặc là dùng lời nói của mình để cho "nó" cảm nhận được bầu không khí sinh nhật, dù sao "nó" cũng chưa từng đón sinh nhật với ai bao giờ.
Viên Viện đang đánh cược, "nó" sẽ động tâm.
Lâm Dị không khỏi nhìn "nó", làn khói đen bao bọc quanh "nó" vẫn đang dâng trào, Tần Châu và Âu Oánh đều nói, làn khói đen này thực ra có thể coi là "tà ác", ác ý càng lớn thì khói đen trên cơ thể càng nhiều.
Bây giờ trên người "nó" có rất nhiều khói đen, tựa như một đám mây đen vậy.
Nhưng "nó" lại cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi không biết làm bánh."
Phù--
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
"Nó" rung động rồi.
Trong lòng Viên Viện cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô tiến lại gần "nó", lần này "nó" lùi lại một chút, như thể sợ rằng làn khói đen trên người sẽ làm ô nhiễm Viên Viện.
Viên Viện cũng chú ý tới hành động của "nó", vì vậy lần mở lời tiếp theo cũng không khó khăn lắm, Viên Viện nói: "Cho nên, trao đổi cho việc tôi cùng cậu đón sinh nhật là..."
Nụ cười của Viên Viện nhạt đi một chút, cô nhìn chằm chằm vào "nó": "Tôi muốn cậu đáp ứng một chuyện, giảm bớt tần suất xuất hiện ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên."