Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dị lập tức nhảy xuống chiếc giường hẹp, bệnh nhân 203 vẫn chưa tỉnh lại, cậu nhìn về phía trước cửa phòng bệnh, chỉ thấy một luồng sáng xanh nhàn nhạt xuyên qua khe hở dưới cửa.

Sứa lược có xúc tu ánh màu cầu vồng, khi loài sinh vật này săn mồi, nó sẽ dùng các xúc tu có răng cưa để quấn lấy con mồi rồi cắt đứt một miếng thịt to đùng trên người chúng.

Mà bây giờ những chiếc xúc tu ấy đang dần dần chui vào từ dưới khe hở dưới cửa.

Lâm Dị lùi lại vài bước, tập trung nhìn những chiếc xúc tu đang vươn vào kia, may mà mấy chiếc xúc tu này không quá dài, chưa thể hoàn toàn chui vào trong phòng bệnh được.

Nó chỉ vào được một nửa, sử dụng dây thần kinh cảm giác để dò xét mọi nơi trong không gian.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào những chiếc xúc tu này.

Nếu Thời Toàn xuất hiện ở phòng 203 để săn mồi...

Vậy cô ta muốn ăn ai? Nói cách khác, đối tượng mà cô ta có thể ăn là ai?

Là bệnh nhân 203 hay cậu?

NPC chỉ có thể giết người vào ban đêm, chỉ khi những người tham gia vi phạm quy tắc tử vong. Nhưng bây giờ Thời Toàn có được coi là NPC không? Cô ta đã chết nhưng lại chưa chết hoàn toàn, cơ thể của cô ta vẫn còn sống. Lúc Lâm Dị đưa bánh mì cho cô ta, nhận thấy cô vẫn còn hơi thở.

Người tham gia không thể giết người tham gia, cũng không thể giết NPC được, nhưng Thời Toàn vẫn được coi là người tham gia chứ? Khả năng cao là không, cô ta còn chẳng nghĩ đến việc làm thế nào để rời khỏi Thế giới Quy tắc, thậm chí là không còn sợ hãi ban đêm, chạy đi tìm kiếm đồ ăn

Thời Toàn tồn tại như một xác sống, Lâm Dị cũng không xác định được bây giờ cô ta là thứ gì. Nhưng có một điều chắc chắn, đây là Thế giới Quy tắc 16-8, và những thứ tồn tại trong Thế giới Quy tắc nhất định phải có lợi cho quái vật 16-8.

Ví dụ, trong tình huống mà tất cả những người tham gia đều biết rằng việc tách khỏi bệnh nhân là nguy hiểm, quái vật 16-8 ẩn náu trong số họ chắc chắn sẽ không tách khỏi bệnh nhân.

Vì vậy, giá trị lớn nhất của xác sống đối với con quái vật 16-8 là giúp nó tiêu diệt những người tham gia đang cố gắng phá hủy Thế giới Quy tắc.

Quái vật 16-8 biết mọi thứ về nơi này, đồng thời nó cũng biết thói quen của những loài động vật tái sinh, chỉ cần một chút mưu mô, nó có thể dễ dàng giải quyết những kẻ phiền toái

Ví dụ, ném một miếng thịt đến trước phòng 203 là có thể thu hút Thời Toàn trong trạng thái sứa lược đến đây.

Những miếng thịt béo bở mà nó ăn có lẽ là người cuốn vào Thế giới Quy tắc 16-8.

Tuy nhiên, Lâm Dị không hề cảm thấy mình bị quái vật 16-8 nhắm tới, từ lúc bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, cậu và Tần Châu vẫn luôn giao tiếp bằng giấy ghi chú, cũng chẳng tiếp xúc gì với những người tham gia khác. Ngay đến phân đoạn giới thiệu bản thân lúc đầu cũng bị Tần Châu chặn lại.

Lâm Dị căn bản không hề quen biết những người tham gia khác, những người tham gia kia cũng chẳng quen gì cậu, có lẽ bọn họ thậm chí còn không rõ cậu tên gì.

Bởi vì không tiếp xúc nhiều, cho dù căn cứ vào quy tắc tử vong, cậu và Tần Châu đều không thể bảo đảm quái vật 16-8 chính là Ôn Hiểu Phương chăm sóc bệnh nhân 202. Như vậy, quái vật 16-8 ẩn náu trong số những người tham gia sẽ không thể phát hiện được rằng bọn họ đã thu được manh mối.

Mặc dù quái vật 16-8 có ký ức của người tham gia, nhưng Lâm Dị chưa từng có bất kì quan hệ gì với bọn họ ở thế giới thực. Dựa vào thói quen quái vật thích giết người thông minh, nó sẽ giết Tần Châu trước, chứ không phải nhắm vào Lâm Dị.

Sở dĩ Thời Toàn đến phòng 203 xin đồ ăn có lẽ là vì ngửi thấy mùi gì đó ám vào người Lâm Dị lúc ở nhà xác, điều này đã thu hút Thời Toàn ở trạng thái sứa lược tới đây.

Hơn nữa, nhìn Thời Toàn, Lâm Dị luôn cảm thấy Thời Toàn vẫn chưa thực sự trở thành sứa lược, Trịnh An Kiến phải mất một ngày một đêm mới trở nên hơi giống giun đất, Thời Toàn thì mới chết đêm qua, hẳn là cần thêm thời gian để biến đổi hoàn chỉnh.

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.

Nếu Ôn Hiểu Phương là quái vật 16-8, bệnh nhân cô chăm sóc là 202, ở ngay cạnh phòng cậu. Đêm nay Lâm Dị và Tần Châu rời khỏi tòa nhà ba tầng, gần như không gây ra tiếng động nào, nhưng Thời Toàn lại đến.

Lúc Thời Toàn đến phòng 203 có gây ra tiếng động. Nếu Ôn Hiểu Phương là quái vật 16-8 thì cô hẳn sẽ biết được mùi thịt có thể thu hút Thời Toàn ở trạng thái sứa lược, và cũng có thể nghe thấy tiếng ồn mà Thời Toàn gây ra bên ngoài phòng 203.

Ôn Hiểu Phương chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Lâm Dị nhìn những chiếc xúc tu đang ngọ nguậy trong không trung một lúc rồi quay người trở về căn buồng.

Nếu xác sống chỉ săn mồi những người tham gia thì cậu không nên đến gần xúc tu. Sứa lược về cơ bản dựa vào hệ thống xúc giác của các xúc tu để di chuyển, nếu Lâm Dị đứng ở trước cửa càng lâu, các xúc tu mà Thời Toàn đưa vào phòng bệnh có thể cảm nhận được mùi cơ thể của cậu và sẽ không chịu rời đi.

Lâm Dị lại ngồi xuống chiếc giường hẹp, tạm thời cậu không lo Thời Toàn xông vào phòng, nếu không lúc cậu mở cửa, Thời Toàn có thể trực tiếp xơi cậu luôn rồi.

Cậu đoán là do Thời Toàn đói quá, nên mới không ngừng dùng xúc tu để thăm dò, đợi mùi của cậu tiêu tán dần trong không gian, Thời Toàn sẽ rời đi.

Quả nhiên, không lâu sau đó Thời Toàn rời khỏi đây.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Thời Toàn, Lâm Dị nằm phịch xuống giường.

Tình hình hiện tại có hơi tệ và khá cấp bách. Người chết mỗi đêm sẽ biến đổi thành động vật tái sinh, thời gian chết càng lâu thì việc biến đổi sẽ càng hoàn thiện, khi những người tham gia đó hoàn toàn biến đổi thành động vật tái sinh thì sẽ như thế nào? Giống như những cảnh kinh dị trong mấy bộ phim điện ảnh Lâm Dị từng coi.

Cậu nhớ Tần Châu từng nhắc đến mười loại động vật tái sinh, trong mười loại này, đáng sợ nhất chính là kỳ giông, trong cơ thể của nó có chứa tetrodotoxin, độc tính rất mạnh, hơn nữa còn là động vật ăn thịt.

Lâm Dị nằm trên giường, nhẹ nhàng trở mình.

Cậu phải nhắc nhở Tần Châu về việc biến dị, nhưng sợ bệnh nhân 203 đột nhiên tỉnh dậy, lại lén lút đứng sau lưng cậu giống như hai đêm trước, Lâm Dị chỉ có thể đợi bệnh nhân 203 tỉnh lại rồi ngủ thiếp đi, sau đó sẽ viết lại tình hình vào giấy, ngày hôm sau tìm cách đưa nó cho Tần Chu.

Lâm Dị nhắm mắt rồi nhớ lại những manh mối mà mình đã phát hiện được cho tới thời điểm hiện tại.

Bởi vì không biết khi nào viện trưởng Chu sẽ động đến kỳ giông, cho nên ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm ra tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 càng sớm càng tốt.

Cậu tổng hợp tất cả manh mối, bao gồm lưới sắt điện cao áp giăng ở sườn núi, chín bệnh nhân, mười loại động vật tái sinh, lịch sử mà viện trưởng Chu từng nói đến, lỗ kim trên đầu của thi thể bệnh nhân, hai lỗ kim trên đỉnh đầu của Thời Toàn...

Từng chút một, tuyến chính sơ bộ dần dần hiện lên trong đầu Lâm Dị.

Chín bệnh nhân trong viện điều dưỡng biết khả năng của viện trưởng Chu nên đã đến viện điều dưỡng này để nhận "điều trị". Viện trưởng Chu dùng mức lương cao để thu hút các hộ lý đến đây rồi trở thành cơ thể mới cho bệnh nhân, quá trình này sẽ mất rất nhiều thời gian, dù sao bệnh nhân 203 đã ở viện điều dưỡng được nửa năm rồi.

Đây là bí mật của viện trưởng Chu và các bệnh nhân.

Lâm Dị nhớ tới một câu nói: Cấy ghép ký ức của một người cho một người khác, nghĩa là cấy ghép kiến ​​thức văn hóa, cảm xúc tình cảm, kinh nghiệm sống từ người này qua người khác, tương đương với việc kéo dài sự sống.

Vì vậy, sau khi viện trưởng Chu tìm được cơ thể mới cho bệnh nhân, chờ đến khi cơ thể bệnh nhân kiệt quệ, gã sẽ đâm một cây kim dài 8 mm vào đỉnh đầu của họ, chiết xuất "protein trí nhớ" chứa đựng trong não, sau đó tiêm vào cơ thể mới.

Vậy tại sao trên đỉnh đầu của cơ thể mới lại có tận hai lỗ kim? Một là tiêm protein ghi nhớ, hai là tiêm gen động vật tái sinh.

Gen là DNA, phân bố chủ yếu trong nhân tế bào, bộ não con người có số lượng tế bào lớn nhất, lên tới 14 tỷ đến 16 tỷ.

Đây chính là lời giải thích vì sao lại có hai lỗ kim trên đỉnh đầu của cơ thể mới.

Có lẽ điều mà bệnh nhân mong muốn không phải sự kéo dài sinh mạng mà là sự bất tử, bọn họ muốn sử dụng gen của động vật tái sinh để thay đổi gen của chính mình.

Nhưng các bệnh nhân lại không hề biết rằng, thực chất bọn họ chỉ là đối tượng thử nghiệm cho "sự sống vĩnh cửu" của viện trưởng Chu mà thôi.

Sau khi tuyến chính sơ lược được hình thành, cũng kéo theo nhiều điểm nghi vấn.

Lâm Dị sắp xếp lại từng chút một.

Đánh giá từ cuộc trò chuyện với viện trưởng Chu, có vẻ gã là Tấn Huệ Đế và Lý Hoằng. Tấn Huệ Đế sinh năm 259 và mất năm 307. Cho dù Tấn Huệ Đế là cuộc đời đầu tiên của viện trưởng Chu, thì gã cũng phải sống tới hàng nghìn năm rồi.

Vào thời điểm đó, không hề có công nghệ chiết xuất protein trí nhớ, viện trưởng Chu không thể dựa vào nó để kéo dài tuổi thọ được, điều này có nghĩa viện trưởng Chu sở hữu những phương pháp khác để trường sinh bất tử. Nhưng nếu đã như vậy, tại sao viện trưởng Chu còn phải dùng bệnh nhân làm thí nghiệm "sự sống vĩnh cửu" làm gì nữa?

Và còn những thi thể trong hòm lạnh của nhà xác thì sao?

Trước khi họ bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, con quái vật 16-8 mà họ nhìn thấy là chính họ, nhưng điều này dường như không có mối liên hệ nào với tuyến chính mà họ có được vào hiện tại.

Lâm Dị đang định dựa theo phương pháp của Tần Châu đưa ra giả thuyết thì trong phòng bệnh bỗng vang lên tiếng gọi.

"Tiểu Lâm!"

Lâm Dị tiếp tục nằm im, chờ bệnh nhân 203 gọi mình mấy lần, Lâm Dị mới giả vờ vừa tỉnh giấc.

"Anh 203?" Lâm Dị bước ra khỏi căn buồng, dụi mắt hỏi: "Sao vậy?"

Bệnh nhân 203 nhìn Lâm Dị bằng cặp mắt u ám, Lâm Dị lại hỏi: "Anh 203, anh thấy khó chịu ở đâu à?"

Bệnh nhân 203 nặng nề nói: "Cậu đã làm gì tôi?"

Lâm Dị khó hiểu: "Gì cơ?"

Bệnh nhân 203 nói: "Ai gõ cửa? Tại sao tôi lại nằm trên giường!"

"Gõ cửa?" Lâm Dị càng thêm bối rối, cậu nhìn về phía cửa phòng bệnh: "Có người gõ cửa hả?"

Bệnh nhân 203 lạnh lùng nói: "Không có sao?"

"Không có mà." Lâm Dị nói: "Sau khi anh ngủ, tôi viết nhật ký xong thì cũng đi ngủ. Trước đó thì tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng gõ cửa nào hết trơn. Về phần tại sao anh lại nằm trên giường, không phải anh vẫn luôn nằm ở đó hả?"

Bệnh nhân 203 vẫn im lặng, hắn nhìn chằm chằm Lâm Dị bằng con mắt vẩn đục còn lại.

Lâm Dị hỏi: "Anh 203, anh gặp ác mộng sao?"

Bệnh nhân 203 cúi đầu: "Là mơ à?"

"Anh mơ thấy gì thế?" Lâm Dị hỏi hắn.

Bệnh nhân 203 suy nghĩ một lúc rồi kể: "Tôi nằm mơ thấy có người gõ cửa, cậu chạy ra khỏi buồng rồi hỏi tôi có muốn mở cửa không. Tôi từ chối vì sợ đấy là hộ lý 303 đến gây phiền phức cho cậu, nhưng cậu lại đề nghị mở hé cửa coi thử. Tôi đồng ý. Nhưng sau khi cậu mở cửa rồi đóng lại, cậu nói rằng ngoài cửa không có ai. Cả hai nghi ngờ đấy là trò chơi khăm của hộ lý 303 nên quyết định lên tầng hỏi cho ra lẽ."

"Nhưng tôi vừa xuống giường, đi đến cửa thì lại bất tỉnh." Lúc bệnh nhân 202 nói lời này, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Dị: "Sau đó tôi nằm trên giường bệnh rồi."

Lâm Dị thở dài: "Là mơ trong mơ hả."

"Ừ..." Bệnh nhân 203 cũng thở dài nói: "Từ lúc biến thành bộ dạng này, đã nhiều năm tôi không còn nằm mơ."

"Không sao, chỉ là mơ thôi mà." Lâm Dị hỏi hắn: "Cơ thể anh có thấy khó chịu gì không?"

"Cậu nói thế làm tôi cảm thấy có chút khó chịu, đầu hơi choáng, tay chân cũng rã rời." Bệnh nhân 203 chỉ vào đầu giường tủ: "Tiểu Lâm, cậu giúp tôi lấy thuốc trong ngăn kéo tủ thứ hai nhé. "

"Được."

Lâm Dị đi tới mở ngăn kéo ra, sau khi nhìn thấy thứ thuốc ở trong đó, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Zopiclone.

Thuốc điều trị mất ngủ, khiến bạn chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Giọng nói u ám của bệnh nhân 203 vang lên bên tai: "Tối nay tôi vẫn chưa uống thuốc, Tiểu Lâm, cậu nghĩ tại sao tôi lại ngủ quên?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK