Những người được Hội Sinh Viên cử đi đã thành công sinh sống ở bên ngoài ba tháng mà không tử vong. Mặc dù bạn bè người thân không nhớ tới bọn họ là ai, nhưng những người xung quanh vẫn nhớ tới bọn họ.
Trong cuộc họp, có người biên soạn tài liệu rồi đưa cho Âu Oánh: "Đàn chị Âu Oánh, danh sách chị cần đây."
Âu Oánh nói: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Nhận lấy danh sách, Âu Oánh nhìn thoáng qua.
Người đầu tiên trong danh sách là "Tưởng Thao".
Những sinh viên tự sát trong trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên cuối cùng không cần phải chịu đựng sự tra tấn người không ra người quỷ không ra quỷ nữa. Bọn họ đã được giải thoát, những số hiệu tử vong cũng đã được loại bỏ khỏi cơ thể bọn họ.
Âu Oánh đặt tư liệu xuống, hít sâu một hơi: "Tôi tuyên bố, cuối cùng chúng ta cũng có thể rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên."
"Làm việc cùng mọi người mấy năm nay, cảm ơn sự hi sinh của mọi người, mọi người vất vả rồi."
"Tan họp!!!"
Người tham dự cuộc họp lục tục rời đi, cuối cùng trong phòng họp chỉ còn lại Vương Phi Hàng.
Vương Phi Hàng đưa cho Âu Oánh một bản danh sách. Danh sách này là một chồng thông tin dày đặc, trên đó ghi lại tất cả những người đã tử vong.
Mặc dù bọn họ có thể rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên nhưng bạn bè thân thích sẽ không nhớ ra bọn họ, những sinh viên tử vong ấy, ngoại trừ bọn họ, cũng không còn ai nhớ rõ.
Âu Oánh nói: "Thống nhất sắp xếp đi, dù thế nào cũng phải đưa bọn họ ra ngoài."
Vương Phi Hàng nói: "Ừm."
Sau đó là sự trầm mặc, Âu Oánh nói: "Chính phủ đã liên lạc với hiệu trưởng. Ý của hiệu trưởng là, trường học sẽ giao cho chính phủ quản lý."
Tự dưng một ngôi trường không biết lòi từ đâu ra, rất nhanh đã bị chính quyền địa phương phát hiện. Rất nhiều người không có giấy tờ hợp lệ tồn tại ở trong trường, điều này khiến cho chính phủ một phen khiếp sợ.
Hiệu trưởng đứng ra đàm phán với chính phủ. Hiệu trưởng nói lại với chính phủ về những thế lực loạn thần mà bọn họ gặp phải, tuy rằng chẳng biết chính phủ có tin hay không, nhưng bọn họ đã có người quản lý, đây cũng là một điều tốt.
Chính phủ sẽ giải quyết vấn đề sinh viên bị xóa bỏ sự tồn tại trong xã hội.
Âu Oánh nói: "Anh Châu... vẫn vậy sao?"
Vương Phi Hàng thở dài một hơi: "Phải."
Phần lớn sinh viên cho rằng Tần Châu đã gặp nạn trong thế giới Quy Tắc 0-1, trên diễn đàn tràn ngập những kỉ niệm với Tần Châu. Chỉ có một số ít người biết sự thật Tần Châu đã rời khỏi thế giới Quy Tắc 0-1, nhưng cũng không tính là rời khỏi hoàn toàn, Tần Châu đã biến thành quái vật khiến bọn họ sợ hãi.
Tần Châu không đi đâu cả, hắn vẫn luôn ở bên cạnh thi thể Lâm Dị trong hòm đông lạnh.
Quái vật không cần ăn uống, cũng không cần giấc ngủ, hắn cứ bất động như vậy mà canh giữ Lâm Dị.
Bất kì tiếng động nào bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng tới Tần Châu, trừ khi Âu Oánh tới báo cáo tình hình của trường học với hắn, chỉ có lúc đó Tần Châu mới nói với cô vài câu.
Dọn dẹp phòng họp xong, Âu Oánh nói: "Đi xem thử."
Vương Phi Hàng gật đầu: "Được."
Trên đường, Vương Phi Hàng hỏi Âu Oánh tình hình sinh viên sơ tán: "Đều đi hết rồi à?"
Âu Oánh thở dài: "Thằng nhóc Trình Dương kia vẫn không chịu đi, em ấy không đi, Nhậm Lê cũng ở bên cạnh với em ấy."
Vương Phi Hàng không bất ngờ: "Lúc ở thế giới Quy Tắc 0-1, Trình Dương đã liều mạng lựa chọn Lâm Dị, Nhậm Lê cũng chọn Lâm Dị."
Trong số những người Lâm Dị quan tâm, chỉ có Tần Châu là không thể lựa chọn Lâm Dị, điều này trở thành vết thương không thể chữa khỏi trong lòng hắn.
Âu Oánh nói: "Dù sao thì đêm nay cũng phải rời đi hết. Ngày mai chính phủ sẽ phái người đến tiếp quản trường học."
Vương Phi Hàng nói: "Hai đứa này còn dễ nói, chủ yếu là anh Châu..."
Tần Châu chịu đi sao? Nếu Tần Châu không rời đi, chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy ư?
Âu Oánh nói: "Chị đi khuyên thử."
Đến chỗ Tần Châu, Âu Oánh gõ cửa: "Anh Châu."
Bên trong không có phản hồi, Âu Oánh đẩy cửa đi vào, cô nhìn Tần Châu, mặc dù bề ngoài đã hoàn toàn không nhận ra Tần Châu nữa nhưng cô vẫn báo cáo tình hình trường học cho Tần Châu như thường lệ.
Thật lâu sau, Tần Châu há miệng thở dốc: "Có thể bảo đảm mỗi người đều có thể tái hòa nhập xã hội không?"
Âu Oánh lập tức không nhịn được nữa, cô che miệng mũi, hít một hơi thật sâu để Tần Châu không nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình. Bên cạnh họ, Vương Phi Hàng nói: "Hội Sinh Viên vẫn chưa giải tán. Nếu có ai gặp khó khăn trong xã hội, bọn họ có thể liên hệ với chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bọn họ."
Tần Châu: "Được."
Sự im lặng cứ thế lan rộng, Âu Oánh kìm nén lại cảm xúc: "Anh Châu, anh rời đi cùng bọn em nhé?"
Tần Châu nói: "Anh không đi."
Đây chính là đáp án nằm trong dự kiến của Âu Oánh và Vương Phi Hàng. Âu Oánh không khỏi nói: "Anh Châu!"
Tần Châu nói: "Yên tâm, anh sẽ không bị bọn họ phát hiện."
Hiện tại hắn đã là quái vật, tránh bị nhân loại phát hiện không phải một điều khó khăn.
Âu Oánh nói: "Nhưng anh Châu, trường học vĩnh viễn không thể có nhà tang lễ. Thi thể của Lâm Dị... vĩnh viễn không thể đặt ở nơi này."
Tần Châu không nói gì.
Vương Phi Hàng mở miệng: "Anh Châu, không phải anh muốn tới thăm nhà của Lâm Dị sao?"
"Trước kia Lâm Dị che giấu tư liệu, nhưng em tra được rồi."
Tần Châu xoay người nhìn Vương Phi Hàng.
Ưu điểm của việc trở thành quái vật là có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn. Tần Châu đi tới nơi Lâm Dị từng sống, điện nước trong nhà đều đã bị cắt, trên cửa dán thông báo thúc giục thanh toán bất động sản.
Hắn bước vào nhà Lâm Dị, cảm nhận hơi thở của Lâm Dị.
Không biết hắn đã ở trong đó bao lâu, có một ngày Tần Châu nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, tiếp theo là một giọng nam vang lên: "Tôi nhớ rõ giấy đăng ký kết hôn ở trong ngăn kéo phòng ngủ mà, đừng có gấp."
"Được rồi, được rồi, tìm thấy rồi-"
Giọng nam đột nhiên im bặt.
Tần Châu bị người nhìn thấy, không phải bởi vì Tần Châu che giấu không tốt, mà là bởi vì Lâm Quyến đã từng nhìn thấy không ít quái vật.
Tần Châu có chút ảo não, hắn cũng không muốn hù dọa người khác.
Lúc Tần Châu chuẩn bị rời đi, Lâm Quyến lại gọi Tần Châu: "Ừm... cậu là Tần Châu à?"
Vậy mà Lâm Quyến lại xuống lầu mua cho Tần Châu một chai nước, tuy rằng có chút sợ hãi Tần Châu, nhưng ông vẫn cùng Tần Châu ngồi xuống trò chuyện.
Cơ thể Lâm Quyến không xuất hiện tử vong chiếu rọi, Viên Viện cũng không có, cho nên sau khi quái vật 0-1 chết, bọn họ trở về cơ thể của chính mình, coi như cứu được một mạng sống.
Bọn họ vẫn còn một số ký ức trước và sau khi rời khỏi thế giới Quy Tắc, Lâm Quyến nói với Tần Châu: "Ta gặp được Lục Tiến trong thế giới Quy Tắc 1-3. Lục Tiến vẫn luôn nghi ngờ ông chủ Bất Dạ Thành là quái vật 0-1. Nó có giả thuyết 0-1. Vì để chứng minh điều này mà nó đã đến phòng giao dịch để giao dịch một đáp án không hề rẻ chút nào, ta cũng không biết trước đó nó đã cầm cố thứ gì để đổi lấy đáp án đó. Thấy nó ngày càng nghiện cờ bạc, cũng không đề cập đến quái vật 0-1 nữa, ta đã lờ mờ đoán được."
"Lục Tiến cầm cố "trách nhiệm" của mình." Lâm Quyến cười khổ: "Người duy nhất còn tỉnh táo trong Bất Dạ Thành cũng chỉ còn lại một mình ta. Ta ngày qua ngày tích góp tiền, cuối cùng cũng giao dịch được rời khỏi Bất Dạ Thành. Nhưng cũng không có được tự do, quái vật 0-1 tạo dựng cho ta một gia đình. Ta phát hiện ký ức của mình trong thế giới Quy Tắc 1-3 ngày càng phai mờ dần, sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ quên mất, cho nên ta đặt tên cho con trai mình là Lâm Dị. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn quên mất."
Tần Châu yên lặng nghe, nghe thấy hai chữ "Lâm Dị", trong lòng liền cảm thấy đau nhói.
Lâm Quyến tiếp tục: "Chung sống với Lâm Dị mười mấy năm, sau đó ta trở thành quái vật. Thực ra cũng giống cậu bây giờ, ta vẫn có ý thức. Sau khi nhìn thấy Lâm Dị nhận được thông báo trúng tuyển của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, tuy không nhớ rõ gì cả nhưng trong lòng vẫn càng thấy nơi này rất nguy hiểm, ta và mẹ nó... Viên Viện muốn ngăn cản, nhưng bọn ta không thể di chuyển dễ dàng được, không có cách nào ngăn cản Lâm Dị, vậy là cuối cùng nó vẫn bước đi trên con đường này."
"Có lẽ vì Viên Viện có liên quan đến quái vật 4-4, sau khi Lâm Dị rời đi, cô ấy mất đi ý thức. Về sau bọn ta lấy lại được ý thức có ngồi nói chuyện với nhau, trong khoảng thời gian cô ấy mất ý thức là đi tới thế giới Quy Tắc 4-4, cô ấy muốn tìm quái vật 4-4, để quái vật 4-4 hỗ trợ mở ra thế giới Quy Tắc 0-1."
Những gì Lâm Quyến nói, cùng với những gì Tần Châu suy luận sau này cũng không quá khác biệt.
Lâm Quyến tiếp tục: "Ba tháng trước bọn ta đột nhiên trở nên bình thường, cho nên bọn ta lập tức đến trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Đầu tiên là muốn biết quái vật 0-1 đã được giải quyết hay chưa. Thứ hai là bọn ta muốn tìm Lâm Dị. Bọn ta sống chung với nhau hơn mười mấy năm, tuy là giả nhưng tình cảm của mười mấy năm là thật. Bọn ta tìm được rồi, nhưng lại không được phép đi vào, bọn ta bèn ở gần đó để nghe ngóng tình hình. Lúc sau gặp được người trong Hội Sinh Viên các cậu phái ra, mới biết được tin tức của cậu, cũng biết Lâm Dị đã chết ở thế giới Quy Tắc 1-3..."
Nói đến đây, Lâm Quyến nghẹn ngào: "Đứa trẻ đó, ta và Viên Viện đều yêu quý nó, nó là một đứa bé ngoan. Sau khi bọn ta trở thành quái vật, nó mới có vài tuổi thôi, mọi chuyện trong nhà đều do nó xử lý, nó còn đưa bọn ta đi gặp bác sĩ..."
Lén lút lau nước mắt, Lâm Quyến nói: "Lần này ta quay lại để tìm giấy đăng ký kết hôn. Một số thông tin gia đình của bọn ta vẫn chưa đầy đủ, bọn ta muốn xin giấy chứng tử cho Lâm Dị và mua cho thằng bé một phần mộ."
Hai chữ "chứng tử" lại khiến Tần Châu đau nhói, Lâm Quyến lấy giấy đăng ký kết hôn của ông và Viên Viện cho Tần Châu xem, nói: "Ta nghe sinh viên trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên nói quan hệ của cậu và Lâm Dị rất tốt, có thể mạo muội hỏi một chút quan hệ của hai đứa là gì không?"
Tần Châu nói: "Con yêu em ấy."