Có năm người trực tiếp đưa màn thầu cho bọn trẻ, những người còn lại hoặc là bắt chước Tần Châu, giấu phần lõi của màn thầu đi, hoặc là giấu toàn bộ.
Số người giấu màn thầu rất nhiều. Nhưng thực tế, dưới tình huống hiện tại thì nó không có tác dụng gì mấy. Cho dù mọi người đều giữ lại màn thầu thì cũng chỉ có 26 chiếc, màn thầu to bằng nắm tay của người lớn. Một ngày ba bữa, ba ngày chín bữa, mà 26 người tương đương với 234 bữa, đồng nghĩa với việc màn thầu trong tay họ bây giờ phải chia thành 234 phần.
Càng đừng nói đến việc bọn họ bây giờ đang đói cỡ nào, một người một bữa đừng nói là một cái màn thầu, thậm chí ba cái màn thầu chưa chắc đã no được.
Đây là một sự thật tàn khốc, Tần Châu không cần phải giải thích với mọi người.
Càng khó khăn hơn chính là, bọn họ đột nhiên cảm thấy đói một cách bất thường. Ăn màn thầu thực sự có thể lót bụng sao?
Đây là một vòng thử thách mới. Mọi người nhìn Tần Châu, chờ Tần Châu mở miệng nói gì đó.
Lâm Dị lo lắng nhìn Tần Châu, lúc này áp lực của người trụ cột là lớn nhất. Tần Châu cũng đang phải gánh chịu cơn đói mà mọi người phải gánh chịu, nhưng Tần Châu còn phải chiếu cố bọn họ nữa.
Tần Châu nhận ra Lâm Dị lo lắng, nói: "Em quên tôi là ai rồi sao?"
Ánh sáng trong ký túc xá không tốt. Tầm mắt xung quanh của người bình thường rất mờ. Có lẽ nguyên nhân là do ẩm ướt, bóng tối ảm đạm tràn ngập màu xanh xám đậm tượng trưng cho độ ẩm. Bọn họ không nhìn rõ mặt Tần Châu, càng không thấy rõ ánh mắt của hắn, chỉ có tầm mắt của Lâm Dị là không bị cản trở, cậu nhìn thấy đáy mắt Tần Châu rất vững vàng.
Toàn bộ trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên cũng ở trong tình trạng tương tự như bây giờ. Mỗi sinh viên trong trường có lẽ chỉ cần một giây tiếp theo thôi là sẽ bị kéo vào thế giới Quy Tắc. Nhưng hắn là chủ tịch hội sinh viên, là trụ cột của toàn bộ Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên. Hắn phải lo liệu toàn bộ trường học vận hành một cách bình thường.
Như vậy xem ra, tình huống ở đây ngược lại không có gì đáng nói.
Lâm Dị phản ứng: "Đúng ha!"
Không phải là đối đáp chuyên nghiệp rồi à?
Tần Châu nhìn đám người, hỏi: "Đói cỡ nào?"
Mọi người vốn đang đợi Tần Châu phân phát số màn thầu ít ỏi này, bọn họ biết rất rõ màn thầu căn bản không chia đủ, chỉ có thể chờ Tần Châu nói ra suy nghĩ của mình mà thôi.
Nhưng lại không ngờ rằng Tần Châu hỏi như vậy, có người sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không khoa trương mà nói, giờ tôi có thể ăn được mười cái Big Mac (*) ấy."
(*): McDonald"s Hamburger
Có người đi đầu, tuy mọi người không rõ nguyên nhân Tần Châu hỏi như vậy, nhưng đều bắt đầu miêu tả tình trạng đói khát lúc này đang tra tấn bọn họ.
"Cho dù không có đồ ăn thì ít nhất tôi cũng có thể ăn được bảy tám bát cơm trắng."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi có thể ăn nhiều hơn bình thường gấp ba lần."
"..."
Lâm Dị nghe mọi người trả lời, cảm xúc lo lắng trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Cậu nhìn chằm chằm Tần Châu, thấy hắn ẩn giấu một chút kiêu ngạo, có lẽ cả đội chỉ có một mình cậu biết vì sao Tần Châu lại hỏi như vậy.
Mọi người miêu tả, Lâm Dị cũng nói: "Em có thể ăn năm cái màn thầu!"
Tần Châu dừng lại một vòng, ai có thể ăn bao nhiêu cái Big Mac, ăn được bao nhiêu bát cơm, hắn căn bản không ghi nhớ, hắn chỉ nhớ Lâm Dị có thể ăn năm cái màn thầu.
"Nơi này ngoài màn thầu ra, còn thứ khác có thể ăn được." Hắn nói.
Mọi người sửng sốt, lập tức quay ra nhìn quanh phòng, lại không phát hiện thứ khác mà Tần Châu nhắc đến.
Lâm Dị nói: "Nấm."
Một cô gái ngạc nhiên lặp lại: "Nấm sao?"
Một người khác kinh hỉ lặp lại: "Đúng, đúng, đúng rồi, nấm."
Hoa Hoa suy nghĩ một hồi mới hiểu ra: "A... Không lẽ..."
Ký túc xá âm u ẩm ướt, trong mỗi góc đều mọc lên nấm.
Có thêm đồ ăn, mặc dù không nhiều, nhưng đại đa số mọi người đều nhẹ nhàng thở phào, Hoa Hoa hỏi: "... Loại nấm này có thể ăn được không?"
Lâm Dị nhìn thấy rất nhiều người cơ thể chốc lát cứng đờ, bọn họ lập tức nhìn về phía Tần Châu và mình.
Lâm Dị vừa định mở miệng, Tần Châu đã giữ cậu lại.
Mặc dù họ đã suy luận thông qua cơ chế khởi động lại rằng quái vật ở cùng chiến tuyến với bọn họ, nhưng quái vật rốt cuộc vẫn là quái vật, nó cần ăn người để duy trì năng lực của bản thân. Chưa kể con quái vật này ngay từ đầu còn được Tần Châu đánh giá là "quái vật cao cấp", ở trước bọn họ không biết đã ăn qua bao nhiêu người rồi.
Tần Châu không để Lâm Dị nổi bật, mờ nhạt trong biển người là một sự bảo vệ đối với Lâm Dị. Quái vật cùng ăn chung sống chung với bọn họ, cho dù quái vật có đâm sau lưng người tham gia thì khả năng Lâm Dị bị chọn để hãm hại cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Sau khi giữ Lâm Dị lại, Tần Châu lúc này cũng mở miệng: "Nấm mọc trong môi trường ẩm ướt phần lớn là nấm độc nhiễm tạp khuẩn."
Mọi người sững sờ, bọn họ ăn thức ăn là để sinh tồn, nhưng vì để sinh tồn mà lại đi ăn nấm độc, vậy thì không phải là ngược lại hoàn toàn với sinh tồn rồi à. Họ không hiểu tại sao Tần Châu lại nhắc đến nấm độc mọc ở trong góc, rồi lại đích thân nói với bọn họ rằng nấm có độc.
Biết Tần Châu không cho mình nổi bật, Lâm Dị ngoan ngoãn im lặng.
Tần Châu không giải thích cho mọi người vì sao lại nhắc tới "nấm độc", hắn hái một cây nấm ở trong góc, ném vào giữa phòng ký túc xá. Cây nấm rơi xuống đất, nhẹ nhàng "bịch" một tiếng.
Tần Châu tiếp tục hỏi: "Có ai muốn ăn không?"
Không ai giơ tay, mọi người im lặng một lúc. Có người nói: "Nó có độc. Làm sao... ăn được?"
"Nơi này còn có rắn, côn trùng, chuột, kiến." Tần Châu hỏi: "Muốn ăn không?"
Ngoài việc sinh sản nấm độc, ký túc xá tối tăm ẩm ướt còn là nơi ưa thích của rắn, côn trùng, chuột và kiến.
Mọi người chỉ tưởng tượng thôi cũng đã nổi da gà: "Thôi...thôi bỏ đi."
Tần Châu lại hỏi: "Đồng đội cũng có thể ăn, ăn không?"
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng chấn động mang đến không bình tĩnh chút nào.
"Tần... Tần Châu..."
Hoa Hoa bị lời Tần Châu nói dọa sợ, run giọng: "Đừng... đừng đùa nữa."
Không chỉ Hoa Hoa, tất cả mọi người đều bị lời nói của Tần Châu doạ sợ. Cảm giác quái dị đáng sợ trong không khí truyền từ lỗ chân lông xuyên qua làn da họ, xuyên thẳng xuống tận xương tủy.
Cốt truyện kinh dị xưa cũng có nhiều tình tiết như vậy, con người khi đói đến tột cùng không nhịn được nữa mà ra tay với đồng đội của mình.
... Lò luyện ngục đẫm máu.
Ý định của Tần Châu không phải là để hù dọa người khác, hắn cũng không để cho nỗi sợ hãi tiếp tục lan rộng: "Sở dĩ bây giờ mọi người có thể chống lại nấm độc, rắn, côn trùng, chuột, kiến và đồng đội, chứng tỏ mọi người vẫn có thể chịu đựng được cơn đói."
"Trong ba ngày này chịu đựng cơn đói, chờ đến khi mọi người cảm thấy nấm độc, rắn, côn trùng, chuột, kiến và đồng đội đều có thể nuốt được, tới lúc đó hãy đến lấy màn thầu."
Tần Châu không có ý định chia màn thầu thành 234 phần, bởi vì căn bản không đủ chia, chia rồi cũng không làm nên trò trống gì.
"Đói đến mức cảm thấy nấm độc cũng không sao, là đói cấp một." Tần Châu nói: "Có thể ăn một miếng màn thầu."
"Đói đến mức tưởng chừng như có thể nuốt được cả rắn, côn trùng, chuột, kiến. Đói cấp hai, ăn nửa cái màn thầu."
"Đói đến mức muốn ăn thịt người bên cạnh, đói cấp ba..." Tần Châu dừng lại, "Có thể ăn một cái màn thầu."
Mọi người nghe xong thì ngơ ngác.
Ngẩn ngơ hồi lâu, có người bắt đầu mò mẫm trên người, định lấy màn thầu trên người đưa cho Tần Châu.
Phương pháp này tốt hơn nhiều so với việc chia tất cả màn thầu thành 234 phần, bọn họ dùng hành động để bày tỏ sự đồng ý.
Tần Châu liếc mắt, mở miệng cắt đứt động tác của bọn họ: "Mấy người không cần đưa màn thầu cho tôi, chỉ cần nhớ kỹ, nếu không nhịn được ăn màn thầu trên người khi chưa đạt đến ba ngưỡng đói ở trên, số lượng màn thầu chỉ có giảm bớt, khi người khác đói cấp một, đói cấp hai, thậm chí đói cấp ba mà không có màn thầu để lấp đầy cái bụng rỗng, mọi người đều sẽ lâm vào thảm hoạ."
Mọi người im lặng như ve sầu mùa đông.
Ngữ khí Tần Châu dịu dàng một chút: "Cho nên nếu được thì mong mọi người hãy cố gắng chịu đựng."
Chiến thuật đe doạ trước, xoa dịu sau của Tần Châu đã có tác dụng, mọi người vội vàng gật đầu.
Thấy hiệu quả đã đạt được, Tần Châu nói: "Đi ngủ, nếu ai đói, cứ trực tiếp mở miệng."
Mọi người một lần nữa gật đầu, lời Tần Châu nói đối với bọn họ đã trở thành bản năng nghe theo, vì thế trong ký túc xá rất nhanh đã nghe thấy tiếng người đi ngủ.
Lâm Dị lại nằm xuống giường, cậu nghiêng người để Tần Châu nằm thoải mái hơn.
Tần Châu nằm xuống bên cạnh, cắn mạnh vào tai cậu.
Bởi vừa rồi cậu không nghe lời hắn, đây là hình phạt vì cậu dám bạo dạn lên tiếng.
Lâm Dị ngoan ngoãn chờ Tần Châu cắn, đợi đến khi Tần Châu cắn xong, cậu nắm lấy tay Tần Châu, dùng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay hắn: Đàn anh, ba ngày sau sẽ kết thúc ạ?
Hắc Long đầu trọc nói thời gian trừng phạt cụ thể, ba ngày.
Bởi vì có thời gian cụ thể, có thể thấy được Hắc Long đầu trọc rất chắc chắn bọn họ sẽ không thể vượt qua ba ngày nhịn đói này.
Nhưng Tần Châu đã khiến những người tham gia sợ hãi, nỗi sợ hãi sẽ phát huy tác dụng nhất định, theo phương pháp của Tần Châu, cứ cầm cự thì có lẽ sẽ rất khó để vượt qua ba ngày. Nhưng nếu Hắc Long đầu trọc nhìn thấy bọn họ vẫn còn sống sót, liệu sẽ tha cho họ sao?
Cũng giống như đám trẻ, lúc Thanh Long đầu trọc dẫn bọn họ tới căng tin, mấy gã đầu trọc đó có thảo luận.
"Đói ba ngày mà vẫn không có quy củ? "
"Vậy cho đói thêm ba ngày nữa."
Nếu Hắc Long đầu trọc lại bỏ đói họ thêm ba ngày nữa thì sao? Còn chưa tính đến việc liệu người tham gia có thể sống sót qua ba ngày này không. Nếu còn thêm ba ngày nữa, liệu tinh thần của mọi người sẽ sụp đổ chứ?
Kỳ thật, Lâm Dị biết Tần Châu không có khả năng cho mình đáp án về vấn đề này.
Nhưng cậu chắc chắn Tần Châu sẽ hiểu được vấn đề mà cậu thật sự muốn hỏi.
Ba ngày rồi lại ba ngày, vượt qua ba ngày vẫn sẽ còn những thử thách sinh tử mới chờ đợi bọn họ. Bọn họ hiện tại vẫn đang thụ động mà tiếp nhận những thử thách đó.
Cho nên, bao giờ mới thoát được đây?
Bản thân Lâm Dị cũng rất rõ, thoát khỏi Học viện Tu Thân không phải là chuyện nhất thời hứng lên là thoát được. Họ thậm chí còn chưa nhìn thấy toàn bộ Học viện Tu Thân. Họ không biết địa hình của nơi đây, cũng không biết ngoại trừ tám gã đầu trọc ở Học viện Tu Thân thì còn có người nào khác nữa không.
Hơn nữa không phải chỉ mỗi hai người bọn họ chạy thoát được là thành công, mà còn đòi hỏi tất cả người tham gia đều phải thành công thoát khỏi Học viện Tu Thân, điều này khiến cho việc trốn thoát trở nên càng khó khăn hơn, đến mức dường như chẳng thể nào thành công nổi.
Nếu tất cả những người tham gia cùng hợp tác, họ có thể cố gắng thoát khỏi Học viện Tu Thân. Vì vậy, câu hỏi mà Lâm Dị thực sự muốn hỏi Tần Châu là, liệu mọi người thực sự có thể đồng lòng sao?
Bọn họ quen nhau không lâu, cho dù bây giờ đồng lòng, nhưng liệu sau này có tiếp tục như vậy được không?
Ở thế giới Quy Tắc 7-7, Từ Hạ Tri vì mạng sống mà rời tủ quần áo của cậu đi. Trong thế giới Quy Tắc 2-6, Cao Húc gào rống rủa Âu Oánh đi chết, còn với thế giới Quy Tắc 16-8, Giang Mạn muốn đồng quy vu tận cùng bọn họ...
Lâm Dị không nói, nhưng cậu thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cậu hoặc Tần Châu không có cách nào rời khỏi, cậu chẳng những không thể giãi bày được những gì bản thân định nói với Tần Châu, còn cả mục đích đến trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên nữa. Nếu cậu chết, sẽ không thể bày tỏ được gì cả.
Cậu mới biết được mẹ cậu có liên quan đến quy tắc 4-4, và "nó" trong cơ thể cậu tên là Sầm Tiềm.
Cha vẫn chưa tìm thấy...
Lâm Dị biết nếu cậu mà hoảng loạn, "nó" sẽ thoát ra khỏi cơ thể cậu, "nó" là quái vật 4-4, tất nhiên sẽ không đồng lòng cùng với người tham gia.
Bây giờ cậu cần Tần Châu cho cậu một liều thuốc ổn định.
"Sẽ." Tần Châu cảm nhận được cảm xúc của cậu thông qua câu hỏi đó, trả lời chắc như đinh đóng cột.
Lâm Dị nhẹ nhàng: "Dạ."
Tuy biết Tần Châu đang muốn xoa dịu mình. Nhưng, cậu tin.
Tần Châu hỏi cậu: "Đói không?"
Lâm Dị lắc đầu, lắc đầu xong cậu cảm thấy báo tin tốt mà không báo tin xấu thì quá rõ ràng. Cậu lại gật đầu: "Vẫn ổn ạ."
"Ngủ một giấc." Tần Châu nói: "Sẽ không đói nữa."
Lâm Dị "vâng", sau đó nhắm mắt.
Cảm giác đói tất nhiên càng ngày càng thêm mãnh liệt, nếu lúc này không ngủ được, lúc sau muốn ngủ thì còn khó gấp bội.
Nhiều người phải cố lắm mới chìm vào giấc ngủ, Lâm Dị cũng cần ngủ một lát, bằng không, cứ mở to mắt thì cảm giác đói khát còn trở nên khó chịu hơn.
Đầu tiên cậu cố gắng nhớ lại âm thanh trong MP4 trong đầu, nhưng hiệu quả quá chậm.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Dị nhẹ nhàng phát ra âm thanh: "Cạc, cạc... cạc..."
Tần Châu sửng sốt, cúi đầu nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị biết Tần Châu đang nhìn mình, vạn sự khởi đầu nan, đây là bước đầu tiên, cậu đè nén nỗi bất an trong lòng, cũng không dám mở mắt mà nhỏ giọng giải thích: "Đàn anh, em phải nghe tiếng này mới ngủ được."
Trong lòng Lâm Dị nhảy loạn lên, cậu nhắm tịt hai mắt không dám nhìn Tần Châu, nhưng đồng tử run rẩy khiến cho mí mắt mỏng manh của cậu cũng khẽ run lên, cậu không biết những điều này đều được đáy mắt của Tần Châu ghi lại.
Trong lòng cậu vẫn đang bồn chồn.
Cậu nóng lòng không chờ nổi, muốn nghe xem Tần Châu sẽ nói gì, nhưng cậu cũng sợ Tần Châu sẽ nói gì đó.
Đang bất an chờ đợi, Lâm Dị nghe được Tần Châu nói: "Ừm."
Thanh âm của Tần Châu rất thấp, duy trì âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe rõ: "Để tôi nhé?"
Lâm Dị dừng một chút, mở mắt ra, nhìn Tần Châu đang ở rất sát mình: "Sao ạ?"
Cậu thực sự không hiểu câu "để tôi" của Tần Châu có ý gì.
Tần Châu giải thích: "Tự mình hát ru có tác dụng không?"
Trong lòng Lâm Dị run lên, thập phần cảm động, sau đó cự tuyệt.
"Không, em tự làm..."
Có lẽ là do cậu liên tiếp hỏi hai vấn đề, mà hai vấn đề đều khiến cậu an tâm ngoài sức tưởng tượng, Lâm Dị rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tần Châu nghe được tiếng Lâm Dị hít thở, hắn cũng nhắm mắt.
Sự im lặng trong ký túc xá dần dần tràn ngập âm thanh, tiếng thở và tiếng ngáy...
Và tiếng kêu "òng ọc" do cồn cào ruột gan vì đói.
Càng ngày càng đói bụng. Một số người vì đói mà khó khăn chìm vào giấc ngủ, một số người vì đói mà bị đánh thức khi đang ngủ.
Vì vậy, âm thanh trở người dần dần tăng lên, bộc lộ sự lo lắng của hầu hết mọi người vào lúc này.
Người lớn ngày nay đều đã từng trải qua tình trạng đói bụng, rất nhiều thời điểm cơn đói biến thành không đói nữa. Bọn họ đang chờ đợi thời khắc đó, chờ cơ thể bắt đầu tiêu thụ lượng đường dự trữ trong gan, chờ lượng đường trong máu tăng lên mức bình thường làm cho cơn đói biến mất.
Thời gian chờ đợi càng trôi qua, nỗi lo lắng của mọi người càng lộ rõ.
Họ phát hiện ra rằng vào thời điểm này, lượng đường trong gan lẫn chất béo tích trữ dưới da dường như vẫn chưa phát huy tác dụng, đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đói đến thậm chí cảm thấy nôn khan, đói tới mức cảm nhận được ruột và dạ dày xoắn lại.
——
A Hào là một người mập mạp. Bình thường sức ăn của y rất lớn, đói một bữa thôi y đã không chịu nổi rồi, nhưng hiện tại y đã nhịn rất lâu.
Y thực sự sợ lời Tần Châu nói, có người sẽ đói đến mức ăn thịt cả đồng đội của mình, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh đó thôi mà hai chân của y đã nhũn ra, trong ký túc xá có hơn 20 người, nếu như ăn thịt lẫn nhau, vậy thì không phải là địa ngục trần gian sao?
A Hào hung hăng lắc mạnh đầu, muốn cảnh tượng khủng bố trong đầu biến đi.
Ảo tưởng đáng sợ đã biến mất, A Hào lại nghĩ, y không phải chỉ ra ngoài để ăn một bữa cơm thôi sao? Tại sao lại vào cái nơi thoát khỏi mật thất này vậy?
Y biết hiện nay nào là kịch bản chết chóc, nào là mật thất đều đang rất hot, nhiều bạn bè xung quanh y cũng chơi chúng, nhưng y lại chẳng thích chút nào. Y từng chơi trò mật thất này rồi, đứng mỏi cả chân. Y chỉ là một tên mập, những gì y muốn làm là ngồi hoặc nằm mà thôi.
Đúng vậy, tại sao y đang trên đường đi ăn tối mà lại rẽ ngược vào chỗ này chứ?
Rất nhanh, A Hào đã có câu trả lời.
Gặp quỷ.
Từ "quỷ" này khiến A Hào không nhịn được mà rùng mình, một cơn đói mới lại như dời non lấp biển mà quét tới. Y gắt gao nghiến răng chịu đựng, nhưng cơn đói cứ liên tục nhắc nhở y hết lần này đến lần khác, khiến y nhớ lại cảnh tượng khủng bố mà mình vừa ném ra khỏi đầu.
Khi một người đạt đến một mức độ đói nhất định, họ có thể ăn thịt cả đồng đội của mình, bởi hiện tại y rất muốn cắn một miếng thịt của chính mình.
Hơn nữa, y đã hành động rồi, ngậm miếng thịt mỡ trên cánh tay vào miệng.
Sau khi phản ứng lại, A Hào giật mình một cái, nhanh chóng rút tay lại rồi giấu tay ra sau lưng.
Y cho rằng trong số hơn hai mươi người, trắng trẻo mập mạp nhất chính là y rồi.
Nếu bị ăn thịt, có lẽ y sẽ là người đầu tiên, chính y còn muốn ăn bản thân cơ mà.
Hành động này khiến những người bên cạnh hoảng sợ, A Hào vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Bên cạnh y là một cô gái, tên Hề Hề, dáng người nhỏ gầy, cũng chỉ có cô mới có thể miễn cưỡng nằm chung giường được với y mà thôi.
Hề Hề nói: "Không sao."
A Hào vội vàng dịch ra, cho Hề Hề một ít chỗ.
"Òng ọc"
Âm thanh dạ dày mấp máy vang lên, A Hào ngượng ngùng nói: "Xin lỗi..."
Hề Hề không nói gì.
"Òng ọc"
Lại là một âm thanh khác.
A Hào ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, quấy rầy cô ngủ rồi."
Y chuẩn bị trở người.
Sau đó A Hào vuốt bụng của chính mình.
"Òng ọc".
Vì sờ bụng nên A Hào chắc chắn rằng âm thanh đó không phải do mình tạo ra. Y lắng nghe âm thanh, dường như là của Hề Hề.
"Òng ọc"
"Bẹp bẹp"
"Òng ọc"
"Bẹp bẹp bẹp"
Sống lưng của A Hào cứng đờ, y cảm thấy bản thân chắc chắn không nghe nhầm. Tiếng "bẹp bẹp" hình như là... âm thanh phát ra khi hàm trên và hàm dưới thường xuyên tiếp xúc và tách ra, là âm thanh vốn có của không gian miệng bị nén và khuấy động.
Hề Hề đang nhai.
Dây thần kinh của A Hào lập tức căng thẳng. Y đang nghĩ nếu Hề Hề đột nhiên xông tới, chẳng phải sẽ vừa vặn cắn vào cổ y sao. Nếu lực cắn mạnh, nói không chừng còn có thể cắn đứt cả khí quản y.
A Hào lập tức quay lại, "À thì... cô đói à?"
Hề Hề: "Ừm."
A Hào: "Cấp... cấp mấy?"
Hề Hề lắc đầu: "Tôi vẫn chịu được."
A Hào không tin: "Thật không thế? Vậy sao cô lại nhai... nhóp nhép gì?"
Hề Hề nói: "Trông mơ giải khát."
A Hào: "..."
Phát hiện lời này còn có ý nghĩa khác, Hề Hề vội vàng giải thích: "Không, anh đừng nghĩ nhiều, tôi nói trông mơ giải khát không phải nói anh, cũng không phải tưởng tượng cảnh ăn thịt anh. Ý tôi là tôi đang tưởng tượng mình ăn gì đó."
A Hào: "Ồ."
Hề Hề: "Ừm."
Qua một lát, A Hào hỏi: "Cô ăn gì vậy?"
Hề Hề: "Cơm trắng."
A Hào không ngờ suy nghĩ lại giản dị vậy, Hề Hề ngượng ngùng nói: "Nghĩ đến món ngon thì còn đói hơn."
A Hào gật đầu: "Cũng đúng."
"Òng ọc"
"Bẹp bẹp."
A Hào cũng bắt chước bẹp bẹp theo. Y không dám nghĩ đến khoai tây chiên hay hamburger. Y đang nghĩ đến món rau xanh mà mình ghét ăn nhất.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên vang lên một tiếng.
"Tôi...tôi cấp một."
Những lời này không phải y, cũng không phải của Hề Hề nói, mà là một người nào đó ở giường bên cạnh.
Ánh mắt mọi người dõi theo âm thanh, A Hào cũng đưa ánh mắt nhìn về phía đó.
Y nhìn thấy hai người nằm ở chiếc giường gần cửa đang ngồi dậy. Họ là một cặp tình nhân đặc biệt. Trong đó có một người, A Hào biết, tất cả mọi người đều biết, tên Tần Châu.
Tần Châu liếc cậu ta một cái, hỏi: "Trên người có..."
Hắn vốn đang định hỏi nam sinh đói cấp một có màn thầu trong người không, nhưng chàng trai có vẻ ngoài ôn hoà bên cạnh Tần Châu lại lấy ra một miếng màn thầu giấu trong túi, vì thế Tần Châu im lặng.
Vốn cậu định tự mình đưa màn thầu tới, nhưng Tần Châu không cho đối tượng của hắn đi, mà hắn tự cầm lấy miếng màn thầu đi tới.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tần Châu, A Hào nhìn thấy Tần Châu đưa màn thầu cho nam sinh đói cấp một này.
Nam sinh ăn ngấu nghiến màn thầu, cũng không nghe thấy tiếng nhai, chỉ thấy tiếng nuốt.
Có vẻ cậu ta đói tới hoảng rồi.
Sau đó A Hào nghe Tần Châu nói: "Đừng ngại, đói cứ nói ra."
Nam sinh đói cấp một gật đầu: "...Cảm ơn...cảm ơn."
Tần Châu đi về, nam sinh đói bụng lại nằm xuống.
Ký túc xá khôi phục lại âm thanh "òng ọc" tứ phía.
Ah Hào tiếp tục chịu đựng, dù rất thèm màn thầu nhưng y vẫn có thể chịu đựng được, màn thầu chỉ có như vậy, nếu ăn hết, ngộ nhỡ thực sự xuất hiện người đói cấp ba. Vậy thì toang lắm.
A Hào đang chuẩn bị tiếp tục mơ mộng về đồ ăn.
"Òng ọc".
Bên cạnh vang lên một tiếng.
Theo sau là giọng nói của Hề Hề: "Xin lỗi...tôi...tôi đói cấp một."
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn vào họ. A Hào nghe thấy Tần Châu lại hỏi: "Trên người có không?"
Hề Hề lắc đầu.
Tần Châu hỏi: "Anh thì sao?"
A Hào cảm thấy lời này của Tần Châu là đang nói với mình, vội vàng ngồi dậy: "Tôi có, có..."
Tần Châu "ừm": "Cho cô ấy một miếng."
A Hào: "Được, được."
Sợ lúc ngủ đè nát chiếc màn thầu quý giá, A Hào cất màn thầu vào túi áo khoác rồi mặc áo khoác lên người. Vì thế y chuẩn bị ngồi dậy lục túi áo khoác.
Nhưng y quá béo, lúc ngồi dậy sẽ đẩy Hề Hề xuống dưới giường, nên y chỉ có thể đứng lên.
Bởi vì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình nên A Hào có chút sốt ruột, nhưng càng sốt ruột, động tác kéo túi khoá áo càng trở nên luống cuống hơn.
"Có liền, có liền..." A Hào xấu hổ nói.
Y tiếp tục lục lọi, cuối cùng cũng mở được khóa kéo ra.
Đột nhiên vang lên một tiếng "lạch cạch", kèm theo lời Tần Châu hét lớn: "Mau quay về!"
A Hào không biết chuyện gì xảy ra, âm thanh bất thình lình vang lên không rõ ràng khiến y hoảng sợ, sau đó tay y run lên, áo rơi xuống đất. Màn thầu trong túi rơi ra, không ngừng lăn về phía trước.
Mặt đất ẩm ướt, nếu màn thầu rơi xuống đất, khó tránh khỏi bị dính đầy bụi bẩn trên sàn.
A Hào cảm thấy tiếc màn thầu nên y ngồi xổm xuống để nhặt.
Chiếc màn thầu liên tục lăn về phía trước, cho đến khi chạm tới cánh cửa thì bị A Hào bắt lấy.
Lúc đứng dậy, y nhìn thấy vẻ mặt của Tần Châu và chàng trai ôn hoà kia có gì đó không ổn.
A Hào hơi sửng sốt. Y xoay người sang chỗ khác, phát hiện trong tầm nhìn, biểu cảm của bọn họ có gì đó sai sai.
Tái nhợt, run rẩy.
Nhưng ánh mắt của họ không nhìn vào A Hào mà nhìn qua A Hào và dừng lại trên cánh cửa sắt ký túc xá.
A Hào sửng sốt, lại lần nữa xoay người.
Sau đó y mới phát hiện trên cửa sắt có một tấm sắt kéo, lúc này tấm sắt đã được mở ra.
Phía sau tấm sắt, một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm y.
Đầu óc A Hào ngơ ngẩn, cơ thể theo bản năng mềm nhũn vì sợ hãi.
Y khuỵu xuống đất, mà đôi mắt sau cánh cửa nhìn xuống, nhìn thấy chiếc màn thầu trong tay y.