Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ khi là trường hợp đặc biệt, thành viên của đội tuần tra hoàn thành xong một Thế giới Quy tắc thường sẽ được nghỉ ngơi một tháng.

Các thành viên của đội tuần tra sẽ không được phân công nhiệm vụ trong thời gian nghỉ nghỉ ngơi.

Lại một ngày kín tiết.

Lâm Dị tìm thấy tài liệu giảng dạy được sử dụng trong giờ học trên bàn của mình, như thường lệ, cậu gõ cửa phòng Trình Dương, gọi cậu ta dậy.

Ăn uống xong ở căng tin, cả hai theo dòng người tiến vào khu giảng đường.

Suốt dọc đường Trình Dương không nói câu nào, chỉ ôm sách đọc, vì không nhìn đường nên bị vấp phải phân chó, ngã chổng vó chảy cả máu răng.

"Ai da má nó." Trình Dương cắn răng, quay đầu nhìn Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, sao anh không kéo tôi..."

Phía sau, Lâm Dị vẫn đang duy trì động tác kéo cậu ta lại, nhưng có vẻ là chưa kịp kéo.

Trình Dương sửa lại: "Sao anh không nhắc tôi..."

Khẩu hình miệng Lâm Dị cũng đang mở, nhìn dáng vẻ hình như cũng nhắc rồi.

Trình Dương: "..."

Xung quanh có sinh viên nhìn về phía bọn họ, tuy rằng người ngã thảm thê rồi bị đám đông nhìn vào không phải bản thân, nhưng Lâm Dị lại xấu hổ thay Trình Dương, vội vàng kéo Trình Dương đứng dậy.

Trình Dương che miệng, máu từ giữa kẽ ngón tay tràn ra, nhìn dáng vẻ trông như ngã nặng lắm, Lâm Dị nói: "Tới phòng y tế đi."

Trình Dương nhìn vết máu trên tay mình, do dự một chút rồi lắc đầu.

Nhổ máu răng ra xong, Trình Dương mới phát hiện mình bị gãy một chiếc răng, nhìn chiếc răng gãy trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy tức giận: "Không đi, sắp vào học rồi."

Lâm Dị lấy điện thoại ra, dơ máy về phía Trình Dương rồi chụp ảnh.

Rồi cậu đưa cho Trình Dương xem.

Trình Dương nhìn thấy gương mặt dính đầy máu của mình, nếu cứ để bộ dạng này đi vào phòng học thì sẽ doạ mấy bạn học cùng lớp sợ chết khiếp mà xem.

Lâm Dị mở màn hình điện thoại để nhìn đồng hồ, còn bảy phút nữa là bắt đầu giờ học, rõ ràng đã không kịp để đến phòng y tế nữa rồi. Cậu cũng biết Trình Dương lo lắng điều gì, sắp đến kỳ thi giữa kỳ, sau khi thi xong, điểm số toàn trường sẽ được tổng hợp và xếp hạng, những sinh viên xếp cuối bảng sẽ bị đưa vào Thế giới Quy tắc.

Trình Dương cũng ý thức được thành tích của chính mình, hiện tại chỉ có thể dựa vào điểm chuyên cần để gánh lên, cho nên cậu ta không dám đến muộn, đến muộn sẽ bị trừ điểm mất.

Lâm Dị suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Trình Dương, anh đến phòng y tế trước đi. Tôi sẽ liên hệ với cố vấn để xin nghỉ cho anh."

Nghỉ có phép sẽ không bị trừ điểm, nhưng Trình Dương vẫn lắc đầu, buồn bã nói: "Quên đi."

Bởi kỳ thi giữa kỳ đang đến gần nên các giảng viên đều dừng nội dung bài học mới lại, các tiết học của ngày hôm nay đều là ôn tập lại những nội dung đã học trước đó, không những vậy còn tập trung nêu lại những điểm mấu chốt, Trình Dương không dám bỏ sót bất kì điều gì.

Lâm Dị sốt ruột: "Mau đi đi."

Cậu đẩy Trình Dương về phía phòng y tế: "Tôi xin nghỉ cho anh, chả nhẽ tôi không thể nói lại những điểm mấu chốt mà giảng viên nhấn mạnh lại cho anh hả? Mấy kiến thức bị hổng, tôi bổ sung cho anh."

"Anh em tốt!" Trình Dương cảm động, sau đó che miệng đi đến phòng y tế.

Lâm Dị cầm hộ sách vở cho Trình Dương, vừa đi vào lớp học vừa dùng điện thoại để liên lạc với cố vấn.

Xin nghỉ với cố vấn thực sự rất dễ, Lâm Dị viết ra một loạt lý do tại sao Trình Dương xin nghỉ phép, cố vấn Tưởng Thao chỉ trả lời: "Được."

Tiếng chuông vào lớp vang lên trong khuôn viên trường khép kín đầy yên tĩnh, Lâm Dị nhanh chóng bước vào phòng học, tìm một chỗ ngồi xuống.

Chuyên ngành tổng cộng có 14 người, 12 sinh viên còn lại đều đã đến lớp từ sớm, trước khi giảng viên vào, bọn họ đều đang đọc sách ôn tập.

Lâm Dị cũng mở sách ra, Thế giới Quy tắc 16-8 và Thế giới Quy tắc 4-4 đã khiến cho việc học của cậu trì trệ mất mấy ngày liền. Cậu mở sách của Trình Dương ra, chuẩn bị xem qua một số ghi chép trên lớp, lật qua một lúc, cậu lặng lẽ gập sách của Trình Dương lại.

Cậu không khỏi thở dài, bắt đầu lo lắng cho Trình Dương.

Trong sách giáo khoa của Trình Dương, quả thật là đã có ghi chép, nhưng chúng đều bị ghi sai vị trí.

Chỉ sau chốc lát, giảng viên cũng đã tới, chuyên ngành này chỉ có 14 người, dù sao cũng đã học được hai tháng rồi, chẳng cần phải hỏi, nhìn thoáng qua là có thể biết được ai học ai vắng.

Lâm Dị nhanh chóng giơ tay, nói với giảng viên về việc nghỉ phép của Trình Dương.

Thầy Tôn "ừm" một tiếng, nói: "Ôn tập bài học của tiết trước."

Tiết đầu tiên của lớp, thầy Tôn cho sinh viên cùng nhau ôn tập, hơn nữa còn nêu lại những vấn đề trọng tâm, giữa buổi có 15 phút nghỉ giải lao, tiết hai, thầy Tôn cho sinh viên tự ôn tập.

"Sau giờ học hội sinh viên sẽ đến đây, các bạn hãy giữ trật tự, ai làm việc nấy." Thầy Tôn chào trước: "Nếu không hiểu nội dung nào, sau giờ học có thể liên hệ với tôi. Tôi đã bảo cố vấn cấp quyền liên lạc cho các bạn rồi."

Lâm Dị tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gửi tin nhắn cho Trình Dương.

[Lâm Dị]: Anh Trình Dương, sao anh vẫn chưa về? Nghiêm trọng lắm à?

[Trình Dương]: Tôi choáng quá...

Mười lăm phút nghỉ giải lao nhanh chóng kết thúc, tất cả sinh viên đi vệ sinh đều quay trở lại lớp học trước khi chuông reo, rồi lại tiếp tục ôm sách học bài. Phòng học khá rộng, lại có rất ít sinh viên, cả phòng học nhìn có vẻ vô cùng trống trải nhưng lúc này lại có thêm bầu không khí học tập bao trùm.

Mọi người trong lớp đều đang học bài, Lâm Dị xấu hổ không dám mượn vở vì sợ làm phiền họ nên cậu mở sách để đọc lại những nội dung mình đã bỏ lỡ.

Vừa đọc, cậu vừa tự mình ghi chép tổng kết lại, sau khi tổng kết xong, Lâm Dị sẽ dừng một chút, suy nghĩ xem làm thế nào để nội dung tổng kết của mình trở nên dễ hiểu hơn, dựa vào sự hiểu biết của cậu về Trình Dương, cậu cảm thấy Trình Dương có lẽ sẽ không thể hiểu được nó đâu.

Cậu hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đơn giản hóa đống kiến ​​thức này.

Khó thật.

Còn khó hơn cả việc tìm được tuyến chính trong Thế giới Quy tắc ấy.

Lâm Dị đặt sách xuống, dụi dụi mắt, cậu đành nghỉ ngơi một chút để đầu óc thư giãn.

Cậu cứ như vậy nghỉ ngơi một lúc, Lâm Dị tùy ý ngẩng đầu, vừa ngẩng lên thì nhìn thấy Tần Châu.

Thành viên của hội sinh viên đến, không chỉ có Tần Châu mà còn có cả Âu Oánh cùng một số gương mặt quen thuộc mà Lâm Dị thường thấy trong các buổi họp phục bàn, cơ bản thì thành viên cốt cán của hội sinh viên đều có mặt ở đây.

Có lẽ là về việc thi giữa kỳ sắp tới, thầy Tôn đưa cho Âu Oánh một bản đề thi minh hoạ, Âu Oánh cũng đưa cho thầy Tôn một bản đề thi minh hoạ do hội sinh viên chuẩn bị.

Kỳ thi giữa kỳ liên quan đến mạng sống của sinh viên, cần phải đảm bảo tính công bằng.

Để tránh việc giảng viên thương xót học sinh mà để lộ đề hoặc hội sinh viên để lộ đề ra ngoài, cho nên cả giảng viên và hội sinh viên đều sẽ làm đề, sau đó thảo luận rồi kết hợp cả hai lại.

Âu Oánh đưa đề thi của thầy Tôn cho một chuyên gia, còn thầy Tôn thì xem đề thi của hội sinh viên, tốc độ của giảng viên hẳn là nhanh hơn bọn họ, sau khi xem qua vài lần, thầy Tôn đã trả lại đề thi cho họ.

Âu Oánh nói: "Thầy Tôn, nếu có vấn đề cứ trực tiếp nói thằng."

Thầy Tôn nói: "Không có."

Âu Oánh hỏi: "Có khó không?"

Thầy Tôn nói: "Vừa phải."

"Vừa phải thì không được." Âu Oánh đưa đề thi cho thầy Tôn, thấp giọng nói: "Sinh viên năm nhất lần đầu tiên đi thi chắc chắn sẽ lo lắng, đề thi phải dễ, dưới mức vừa phải. Thầy xem thử đề thi này khó chỗ nào để bọn em về sửa lại."

Thầy Tôn nhìn lại bài thi: "Vừa phải cũng được mà. Tân sinh viên là con người, sinh viên cuối cấp cũng là con người."

Ý là giảm độ khó thì không công bằng với các sinh viên khoá trên.

Âu Oánh nói: "Tân sinh viên năm nào cũng vậy, khóa trên thì cũng từng là tân sinh viên."

Thầy Tôn thở dài, dùng bút khoanh tròn vài câu hỏi trên tờ đề thi: "Câu thứ hai..."

Âu Oánh chăm chú lắng nghe, bên cạnh có người đang ghi chép lại.

"Tự làm việc của mình đi."

Tần Châu bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

Mấy sinh viên trong lớp đang nhìn bọn họ vội vàng cúi đầu, Lâm Dị cũng nhanh chóng cúi đầu xuống.

Mỗi tội, nội dung trong sách thì cậu đọc không vào, mà chỉ để ý khuôn mặt Tần Châu có chút mệt mỏi.

Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tần Châu là buổi tối của vài ngày trước, Tần Châu đến phòng cậu để xác nhận xem cơ thể cậu có bị nhân cách phụ chiếm hữu hay không. Từ đó đến nay cậu không liên lạc gì với Tần Châu hết, cũng không tham gia họp phục bàn của quy tắc 4-4, cậu không biết quy tắc 4-4 sẽ được xử lý như thế nào.

Chắc là xử lý không tốt lắm nên đến giờ hội sinh viên vẫn chưa cập nhật biện pháp đối phó của quy tắc 4-4 trong Nội Quy Trường.

Ngoài ra, bọn họ cũng chỉ mới xác định được hai quy tắc tử vong trong 4-4, còn một số quy tắc tử vong khác xuất hiện nhưng vẫn chưa tìm được nên hẳn là điều này đã gây khó khăn cho hội sinh viên trong việc phân tích biện pháp đối phó.

Trong một cuộc họp nhỏ định kỳ của đội tuần tra, Lâm Dị cũng nghe nói Tần Châu giao lại toàn bộ công việc cho Âu Oánh, còn hắn ở trong phòng lưu trữ của trường.

Nhưng bây giờ Tần Châu lại xuất hiện ở đây...

Có phải Tần Châu đã có phát hiện về 0-1 rồi không?

Trong lòng Lâm Dị lập tức căng thẳng.

Trên bục giảng, hội sinh viên và thầy Tôn đã trao đổi về đề thi xong, Âu Oánh hỏi thầy Tôn về điểm chuyên cần của 14 sinh viên trong chuyên ngành.

Tần Châu ngước mắt nhìn Lâm Dị, sau khi rời khỏi Thế giới Quy tắc 4-4, hắn tập trung đi tìm tư liệu về Viên Viện.

Giấy tờ hay hồ sơ điện tử, hắn đều không bỏ qua bất kì thứ gì.

Trong tư liệu không còn manh mối gì nữa, nhưng Tần Châu lại phát hiện, số lần xem thông tin của Viên Viện trên diễn đàn là "0".

Không hợp lý chút nào.

Nếu đàn anh Lục đã chú ý đến thông tin Viên Viện trong tài liệu giấy, thì không thể nào lại bỏ qua thông tin trên diễn đàn, cho nên tuyệt đối không có khả năng lịch sử xem hồ sơ của Viên Viện bằng 0 được.

Trừ khi là cố tình xoá lịch sử.

Nhưng đàn anh Lục kiên trì với giả thuyết "quy tắc 0-1" của bản thân, anh ta muốn có nhiều người công nhận hơn, vì thế việc xóa lịch sử sau khi xem hồ sơ của Viên Viện xong là điều không thể.

Người xoá lịch sử chỉ có thể là người khác.

Toàn bộ hội sinh viên không có mấy người có quyền hạn xóa lịch sử, chỉ có hắn và một vài người trong hội sinh viên.

Hắn đã kiểm tra qua mấy người trong hội sinh viên, cả phó chủ tịch, Tần Châu khẳng định không phải bọn họ, bọn họ thậm chí còn không biết Viên Viện là ai, với năng lực của Tần Châu, hắn biết bọn họ không hề nói dối.

Khả năng duy nhất còn lại chính là Lâm Dị.

Tài khoản của hắn được cấp cho Lâm Dị.

Cho nên hôm nay Âu Oánh báo cáo với hắn về đề thi, Tần Châu cũng đi theo cô, hắn muốn hỏi xem có phải Lâm Dị đã dùng tài khoản của hắn mà thao tác nhầm cái gì hay không.

"Lâm Dị." Tần Châu gọi: "Ra ngoài với tôi."

Nói xong, Tần Châu dẫn đầu rời khỏi phòng học trước, đứng ở cửa chờ Lâm Dị.

Một lúc sau Lâm Dị cũng ra khỏi phòng học.

"Đàn anh?"

Tần Châu nói: "Thành viên của đội tuần tra không cần thi."

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm: "Em thi cũng được, dù sao cũng không có chuyện gì."

"Ừ." Tần Châu hỏi: "Ôn tập thế nào rồi?"

Lâm Dị khiêm tốn nói: "Tạm thôi ạ."

Tần Châu: "Cái tên to xác ngốc nghếch kia đâu?"

Lâm Dị gãi đầu: "Ý đàn anh là anh Trình Dương ạ?"

Tần Châu: "Ừ."

Lâm Dị ăn ngay nói thật: "Em thấy anh ấy có chút khó chịu." Dừng một chút, Lâm Dị lại hỏi: "Đàn anh, nếu anh Trình Dương chẳng may bị điểm kém, rồi bị đưa vào Thế giới quy tắc, em có thể đảm nhiệm nhiệm vụ theo anh Trình Dương vào Thế giới Quy tắc được không ạ?"

Tần Châu nói: "Tôi sẽ nói cho lại với Vương Phi Hàng."

Lâm Dị cảm kích: "Cảm ơn đàn anh ạ."

Cậu cho rằng đây là nguyên nhân Tần Châu gọi cậu ra ngoài: "Đàn anh, vậy em quay về nha."

Tần Châu nhìn Lâm Dị: "Đợi đã."

Lâm Dị nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Tần Châu: "Đợt trước Âu Oánh có đưa tài khoản tôi cho em, em..."

Hắn cố gắng nói nghe dễ nghe hơn, giảm bớt ý trách móc trong lời nói: "Em đã từng dùng nó chưa?"

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết rồi, trở về đi."

Lâm Dị nghĩ, mặc dù cậu đã xóa toàn bộ lịch sử rồi, nhưng không biết có thể tra được nhật ký đăng nhập hay không nên không dám phủ nhận.

Cậu biết rất rõ Tần Châu hỏi cậu như vậy, hẳn là đã phát hiện ra gì đó rồi, Lâm Dị nói: "Em nhập nhầm tài khoản, sau khi nhận ra là tài khoản của đàn anh, em nhanh chóng đăng xuất rồi."

Ngày cậu đăng nhập bằng tài khoản của Tần Châu, cũng là ngày cậu dùng tài khoản của mình, cho nên lý do này là có căn cứ.

Điều này cũng ám chỉ với Tần Châu rằng cậu đã đăng nhập sai tài khoản, sau khi nhận ra thì nhanh chóng đổi tài khoản, cho nên thời gian đăng nhập rất ngắn, nếu Tần Châu phát hiện ra điều gì, cậu có thể thoát khỏi việc bị dính líu.

Thực ra lúc Tần Châu hỏi về tài khoản, trong lòng Lâm Dị cũng đã có dự đoán rồi, nhưng trên mặt cậu không hề biểu hiện ra: "Đàn anh, sao vậy ạ?"

Tần Châu nhìn cậu.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Không có gì, tài khoản bị hack thôi."

Lâm Dị sửng sốt một chút: "Dạ?"

Tần Châu nói: "Em không đụng vào thứ gì, hay đổi mật khẩu đúng không?"

Lâm Dị vội vàng nói: "Không có, em phát hiện là tài khoản của đàn anh, nên đã nhanh chóng đổi tài khoản, không đụng gì hết á."

Tần Châu: "Được, tôi hiểu rồi."

a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK