Ả váy đỏ sẽ không buông tha họ dễ dàng vậy đâu.
Lâm Dị thì đoán được kiểu gì ả váy đỏ cũng sẽ đưa trò chơi này trở về với chủ đề "ma quỷ", nên cậu không thấy bất ngờ cho lắm.
Trình Dương ngồi bên cạnh xoa xoa nhân trung đang bị sưng tấy, đau đớn nhắm mắt lại nói: "Anh nhân trung ơi, anh đừng đau nữa, để em ngất đi mà, xin anh đấy."
Nhưng nhân trung của cậu ta vẫn không cho phép Trình Dương ngất xỉu, cậu ta chỉ có thể đáng thương ngồi xích gần lại bên cạnh Lâm Dị mà thôi.
"Lách cách"
"Lách cách"
Những con xúc xắc đang quay trên bàn, vẻ mặt u ám của ả váy đỏ trở nên tốt hơn sau khi nhìn thấy số điểm trên đó. Nhưng mọi chuyện cũng không khá hơn là bao, đôi mắt ả dán chặt vào con xúc xắc, giọng nói sắc bén: "Ồ, có đáp án rồi."
Trong lần chơi An Khoa đầu tiên, mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra nên điều duy nhất khiến người ta cảm thấy sợ hãi là giọng nói của ả váy đỏ.
Sau khi trải qua một đêm, những người bị kéo vào Thế giới Quy tắc 2-6 mới thực sự được thức tỉnh, giọng nói của ả váy đỏ lúc tuyên bố lựa chọn của mình cũng chính là một lời nguyền rủa chuẩn bị cướp đi mạng sống của họ.
"Thì ra người chết sẽ biến thành quỷ." Ả váy đỏ vừa nói vừa tung xúc xắc. "Họ sẽ làm gì khi quay lại? Nói lời từ biệt, âm hồn bất tán hay giết bạn để trả thù?"
Trình Dương lập tức chắp tay, cầu xin ông bà, vái lạy Quan Âm, thỉnh cầu Như Lai: "Ông trời phù hộ, mẹ Xúc Xắc phù hộ, nói lời từ biệt là được, từ biệt là được rồi, oan có đầu nợ có chủ, xin đừng bắt bọn em đi".
Tiếng "cách" dừng lại, ả váy đỏ nhìn chằm chằm vào con xúc xắc một lúc lâu.
Trong bóng tối bỗng có người thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ả váy đỏ tung ra con số mình muốn, giọng điệu của ả sẽ rất phấn khích, ả sẽ ngay lập tức thông báo câu trả lời đã chọn được từ số điểm trên xúc xắc. Nếu số điểm trên xúc xắc không như ả mong đợi, vẻ mặt của ả sẽ trở nên u ám.
Lúc này, vẻ mặt của ả váy đỏ dần dần trở nên u ám, mặc dù người tham gia quy tắc 2-6 không thể nhìn thấy xúc xắc chứ đừng nói đến số điểm của xúc xắc, nhưng nhìn vẻ mặt ả ta thì có thể hiểu, ả không vui thì bọn họ mới vui được.
Trình Dương lại vui mừng rơi nước mắt: "Xem ra tôi được nữ thần duck sủng ái rồi, tôi là duckboy!"
Lâm Dị sửa lại cho Trình Dương: "Là luck, không phải duck. Nữ thần may mắn nghe được lời này chắc phát khóc đấy."
Trình Dương nói: "Giống nhau, giống nhau cả..."
Cậu ta còn chưa nói xong, "lách cách", "lách cách".
Trình Dương cắn lưỡi: "Mẹ kiếp..."
Vẻ mặt Âu Oánh càng trở nên khó coi hơn.
Ả váy đỏ giả vờ bất cẩn đánh rơi con xúc xắc xuống đất, con xúc xắc quay trên mặt đất, số điểm ban đầu đã thay đổi.
Lúc ả ta cúi xuống nhặt viên xúc xắc, ả không khỏi bật cười.
Một linh cảm xấu lan tràn trong bóng tối, kèm theo nỗi hoảng sợ kéo dài, như một đôi bàn tay vô hình đẩy họ xuống vực thẳm không đáy.
Tiếng cười khúc khích của ả váy đỏ khiến Trình Dương dựng tóc gáy, ngay cả tiếng trách mắng cũng nén lại trong bụng, hồi lâu sau, cậu ta mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Anh Lâm Dị, cô ta, cô ta... mẹ nó còn có thể làm vậy à?"
Lâm Dị trầm mặc một lát: "Nữ Thần Duck nổi giận rồi."
Trình Dương: "..."
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào ả áo đỏ, theo góc nhìn của cậu, nơi xúc xắc rơi xuống là điểm mù, cậu vẫn không thể nhìn thấy số điểm cụ thể mà xúc xắc tung ra.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của ả váy đỏ mấp máy, như thể ả đang đọc một con số nào đó, sau đó ả nhặt con xúc xắc lên rồi đặt nó lên cái bàn trước mặt.
Theo chuyển động của ả váy đỏ, ánh mắt Lâm Dị cũng rơi xuống chiếc bàn trước mặt ả.
Vách ngăn của chiếc bàn đã che mất con xúc xắc, Lâm Dị không biết con xúc xắc đó trông như thế nào. Hôm qua, lúc ả váy đỏ đưa con xúc xắc ra cho mọi người xem, Lâm Dị mới chỉ biết được nó không phải một viên xúc xắc hình lục giác thông thường mà đã được cắt thành nhiều mặt. Nhưng Lâm Dị lại không biết chính xác nó có bao nhiêu mặt, điều duy nhất có thể chắc chắn xúc xắc là một khối đa diện đều.
"Ồ, hóa ra đêm nay người chết sẽ quay trở lại." Ả váy đỏ hưng phấn nói: "Giết người trả thù."
Đôi bàn tay vô hình đó trong chốc lát đã đẩy mọi người xuống vực sâu không đáy.
Ả váy đỏ thu xúc xắc lại: "Tôi rất muốn biết bọn họ sẽ giết người như thế nào, nhưng đấy là ván chơi của ngày mai rồi, thời gian chơi ngày hôm nay đã kết thúc. Cuộc vui nào rồi cũng trôi qua nhanh chóng thôi, hiện tại mọi người có thể tự do di chuyển, tôi sẽ đi làm bữa trưa cho các bạn."
Cũng giống ngày hôm qua, sau khi ả váy đỏ đỏ rời khỏi phòng khách, chiếc bàn đã biến mất.
Nhưng lần này ánh mắt Lâm Dị lại dán chặt vào chiếc bàn, cậu phát hiện cái bàn đã được thu vào trong sàn nhà giống như một cái bệ nâng.
Âu Oánh hỏi ý kiến của Lâm Dị: "Lâm Dị, chị có thể nói cho mọi người biết quy tắc tử vong không?"
Những người đã chết sẽ quay trở lại, có thể không chỉ là bốn người đã chết đêm qua, mà là tất cả những ai từng bỏ mạng trong Thế giới Quy tắc 2-6 suốt mười năm qua, hay những người đã chết trong căn biệt thự này. Đây là điều không ai dám chắc chắn cả.
Có thể thấy được mức độ nguy hiểm của đêm nay.
Mặc dù Âu Oánh không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng dù sao người tìm ra quy tắc tử vong cũng là Lâm Dị, dù cô có muốn mượn hoa dâng Phật (*) thì cũng cần phải hỏi ý kiến của Lâm Dị.
(*): dùng thứ của người khác để đem tặng
Lâm Dị không trả lời ngay, Âu Oánh im lặng một hồi. Khi một quy tắc tử vong không giết được người, quy tắc thứ hai sẽ xuất hiện, không phải ai cũng có lòng tốt muốn chia sẻ quy tắc tử vong cho người khác.
Thấy Lâm Dị không trả lời, Âu Oánh nói: "Không sao hết, chị biết em đang nghĩ gì, em yên tâm, chị sẽ không tiết lộ cho ai nếu không có sự cho phép của em đâu..."
Lâm Dị đột nhiên nói: "Xúc xắc là một khối đa diện đều."
Âu Oánh dừng một chút: "Cái gì?"
Cơ thể Trình Dương run lên vì lời nói đột ngột của Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, đừng... đừng dọa người thế chứ."
Lâm Dị nhớ lại: "Một, hai, ba..."
Âu Oánh: "Lâm Dị?"
Trình Dương sửng sốt: "Anh Lâm Dị."
"Hình đa diện đều." Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Hình ngũ giác đều."
Chỉ có năm hình dạng của khối đa diện đều, tứ diện đều, lục giác đều, bát diện đều, khối mười hai mặt đều và khối hai mươi mặt đều.
Xúc xắc thông thường là các khối lục giác đều, tức là sáu mặt đều, là một khối lập phương thông thường.
Lâm Dị nhớ lại con xúc xắc trong tay ả váy đỏ, lúc ả váy đỏ cho họ xem con xúc xắc, Lâm Dị nhìn thấy một mặt, có một, hai, ba, bốn, năm cạnh.
Hình ngũ giác đều.
"Xúc xắc có 12 mặt." Lâm Dị nói: "12 điểm."
Khối đa diện đều gồm các hình ngũ giác đều chỉ có thể là khối mười hai mặt đều. Nếu mỗi mặt là một số thì xúc xắc mười hai mặt của ả váy đỏ đỏ có 12 điểm.
Lâm Dị: "Đàn chị, cô ta vừa..."
Vừa nói được nửa câu, Lâm Dị nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Âu Oánh và Trình Dương, sau đó mới ý thức bản thân vừa tư duy quá đà rồi.
Cậu gãi gãi trán giải thích: "Vừa rồi em mải suy nghĩ quá, hơi đắm chìm một xíu, có chút mất phong độ, có phải em vừa làm gì rồi không ạ? Ngại quá."
Trình Dương nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng anh bị..."
Cảm thấy lời mình định nói xui xẻo quá, Trình Dương nhanh chóng im lặng, lẩm bẩm mấy tiếng "Úm ba la", xua tan từ ngữ "bị ma ám" ra khỏi đầu.
"Không sao đâu." Âu Oánh nói: "12 mặt và 12 chấm trên xúc xắc là sao vậy?"
Lâm Dị không kiểm soát âm lượng lúc bản thân tự độc thoại, vậy nên Trần Tiến Nam và những người khác đều bị giọng nói của Lâm Dị thu hút đang nhìn về phía cậu.
Lâm Dị cũng để ý thấy Tần Châu cũng đang nhìn cậu.
Ngoài ánh mắt của những người này, ở những nơi khác trong bóng tối, Hà Duệ và Tăng Tĩnh đã chết cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dị, còn Cao Húc bay đầu thì đang chạy lung tung trong bóng tối.
Mà ba con quỷ cậu nhìn thấy ngày hôm qua cũng nằm trong số đó, Lâm Dị bắt đầu cảm thấy sống lưng tự dưng lành lạnh.
Lâm Dị hít sâu một hơi, đi tới bên vách TV. Công tắc điện mà cậu bật lên hôm qua bị gạt xuống, cậu lại đưa tay ra để ấn mở công tắc.
Sau tiếng điện "rẹt rẹt", đèn trong biệt thự lại được bật sáng.
Lâm Dị có thể nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Tiến Nam và bốn người kia, còn Tần Châu nhận ra cậu sắp nói manh mối gì đó bèn xoay người rời đi.
Lâm Dị nhìn bóng lưng Tần Châu, sau đó thu ánh mắt về. Giống như ngày hôm qua, những thứ kia đã biến mất ngay sau khi đèn được bật sáng.
Lúc này cậu mới bắt gặp ánh mắt của mọi người, mặc dù bị nhiều người nhìn như vậy khiến Lâm Dị có chút xấu hổ, nhưng cậu vẫn cắn răng nói: "Lúc đi nhặt xúc xắc, cô ta có lẩm bẩm đọc ra một con số."
"7." Tô Thiên Lạc nói, Tô Thiên Lạc là người ngồi gần ả váy đỏ nhất, tai hắn rất thính nên có thể nghe được: "Là "7" phải không?"
Lý Đãng nói: "Anh nói tôi mới nhớ, hình như tôi cũng nghe thấy, cứ tưởng mình gặp ảo giác cơ."
"Đàn em, sao vậy?" Chu Càn hỏi.
"Em nghe được cũng là "7"." Thực ra Lâm Dị nhìn thấy cơ, nhưng vì Trần Tiến Nam cùng những người khác cũng tham gia thảo luận, cậu cần phải giải thích tình hình rõ ràng hơn một chút, cậu nói: "Ngoại trừ vấn đề về số lượng thì cơ bản là xúc xắc sẽ có ba lựa chọn, thứ tự của ba lựa chọn trong mỗi vòng gồm "tốt, "xấu" và "ác"."
Ba lựa chọn được đưa ra lần đầu tiên là: lỡ hẹn (tốt), lạc đường (xấu) và xảy ra chuyện kỳ lạ (ác).
Lần lựa chọn thứ hai gồm: bị bệnh (tốt), chết (xấu), và xuất hiện thêm thứ gì đó (ác).
Lần thứ ba là: động vật (tốt), tâm thần phân liệt (xấu), ma quỷ (ác).
"Dựa vào số lượng quỷ được ném ra và phản ứng của cô ta, có thể thấy cô ta rất ghét số chấm nhỏ."
Lúc đầu, ả váy đỏ tung xúc xắc ra một con quỷ, sau đó lại tung xúc xắc ra hai con quỷ, sắc mặt của ả váy đỏ trông rất ảm đạm.
"Cho nên đối với điểm từ 1 đến 12, số nhỏ đại diện là "tốt" trong ba lựa chọn, chẳng hạn như số 1 và số 2." Lâm Dị nói: "Nhưng số "7" đại diện cho lựa chọn "ác"..."
Trần Tiến Nam và những người khác nghe xong có hơi bối rối, Âu Oánh là người đầu tiên phản ứng: "Số 1 và 2 tượng trưng cho "sự lựa chọn tốt", số 7 tượng trưng cho "lựa chọn ác", số cao hơn "7" có điểm 8, 9, 10, 11, 12, những số này đều là "lựa chọn ác". Các điểm 3, 4, 5 và 6 còn lại hẳn là "lựa chọn xấu"."
"Nói cách khác, chỉ có hai số là "lựa chọn tốt", bốn số là "lựa chọn xấu", và... sáu số còn lại là "lựa chọn ác"."
Lâm Dị gật đầu: "Đây là trường hợp tốt nhất rồi."
Bởi vì số chấm mà ả váy đỏ ném xúc xắc lần cuối là "7" nên chỉ có thể chứng minh các số sau "7" là "lựa chọn ác" chứ không thể chứng minh được các số 3, 4, 5, 6 không phải là "sự lựa chọn ác".
Trong trường hợp tệ nhất, số 1 đại diện cho "lựa chọn tốt", số 2 đại diện cho "lựa chọn xấu" và các số còn lại đại diện cho "lựa chọn ác".
Dưới tình trạng không công bằng như vậy, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Giống như đêm nay sẽ xuất hiện thêm nhiều con quỷ nữa.
Sắc mặt của đám người Trần Tiến Nam lập tức thay đổi, Lâm Dị nói cho bọn họ quy tắc tử vong: "Chỉ cần mọi người tin trên đời này không có quỷ thì không sao hết. Nếu mọi người nhìn thấy và cảm nhận được thì hãy nói rằng trên đời này không có quỷ."
"Được... được không thế?" Lý Đãng hỏi.
"Được." Lâm Dị nói: "Tối hôm qua em đã thử cách này với đàn chị, Trình Dương với anh Diệp Quỳnh cũng đã thử phương pháp này."
Bản thân Trình Dương còn chẳng biết cậu ta đã thử nó từ khi nào.
Lâm Dị nói: "Đàn chị ngủ say, còn Trình Dương cùng anh Diệp Quỳnh ngất xỉu. Bọn họ không cảm nhận được cũng không nhìn thấy chúng. Nếu không biết sự tồn tại của chúng, thì hiển nhiên sẽ không tin vào sự tồn tại của ma quỷ."
"Cho nên tối nay mọi người cứ đi ngủ đi. Nếu không ngủ được thì tự làm mình ngất xỉu cũng được."
Nghe Lâm Dị phân tích một hồi, nhóm người Trần Tiến Nam đều thở phào nhẹ nhõm.
Âu Oánh nói: "Trước bữa trưa chúng ta đi tìm manh mối đi, biết được quy tắc tử vong cũng chẳng an toàn được bao lâu đâu, phải rời khỏi đây mới tính là an toàn."
Tô Thiên Lạc hỏi: "Chị Âu Oánh, chị đang tìm kiếm manh mối để thoát khỏi đây sao?"
Âu Oánh trầm mặc một hồi, vẫn không nói cho bọn họ biết về sự tồn tại của quái vật 2-6, cô nói: "Nếu mọi người đoán được tuyến chính của Thế giới Quy tắc 2-6 thì có thể rời đi."
La Diệc không còn nữa, cũng không có ai sắp xếp việc tìm kiếm manh mối.
Trần Tiến Nam cùng bốn người còn lại đang thảo luận với nhau để tìm ra manh mối.
Sau khi bọn họ rời đi, Âu Oánh hỏi Lâm Dị: "Lâm Dị, em vẫn còn chuyện gì chưa nói sao?"
Lâm Dị: "Vâng."
Việc cậu giải thích mười hai mặt của viên xúc xắc sẽ hoàn toàn vô nghĩa nếu chúng chỉ đơn giản là để chứng minh sự rủi ro của nó, bởi mọi người đều biết rằng Thế giới Quy tắc 2-6 là rất nguy hiểm.
"Bởi vì quy tắc tử vong vẫn chưa tăng thêm..." Lâm Dị nói: "Đêm nay em sẽ đi trộm xúc xắc."
Âu Oánh sửng sốt: "Trộm xúc xắc á?"
Trình Dương: "Đệt mẹ, anh trộm xúc xắc làm gì? Để trò chơi của An Khoa không tiếp tục nữa à?"
Âu Oánh nghĩ đến điều gì đó: "Em... không phải là muốn làm gì đó với viên xúc xắc chứ?"
"Phải." Lâm Dị nói: "Dù thế nào thì số "1" chắc chắn là "lựa chọn tốt", vậy thì cứ để cô ta tung ra số "1" mãi đi."
Trình Dương: "Đờ mờ."
"Chưa nói đến việc trộm xúc xắc đã khó rồi." Âu Oánh nói: "Cho dù em trộm được xúc xắc, thì em định làm gì với con xúc xắc chứ? Ả váy đỏ mới là người tung xúc xắc, chứ không phải em."
"Biết có biết tại sao con lật đật luôn đứng không?" Lâm Dị hỏi.
Trình Dương: "Không biết."
Âu Oánh: "Trọng lực."
"Chuẩn." Lâm Dị nói: "Tăng trọng lực cho xúc xắc, để số 1 giống như một con lật đật, cứ duy trì như vậy là được."
Âu Oánh hỏi: "Làm sao tăng trọng lực cho nó được?"
"Khối lượng càng lớn thì trọng lực càng lớn, khối lượng càng nhỏ thì trọng lực càng nhỏ." Lâm Dị nói: "Mà khối lượng = mật độ × thể tích, vậy nên ta sẽ làm gia tăng mật độ xúc xắc ở mặt đối diện với mặt số "1"."
Trình Dương, một tên ngốc, hoàn toàn không hiểu gì luôn.
Không đợi Âu Oánh hỏi làm thế nào để tăng mật độ, Lâm Dị đã chủ động nói: "Mật độ thủy ngân là 13,59 gram trên centimet khối, cho nên có một phương pháp để gian lận, đó là rót thủy ngân vào xúc xắc, sử dụng đặc điểm có tính đặc hiệu cao của thủy ngân. Chỉ cần trọng tâm cố định thì sẽ luôn có một mặt hướng lên trên."
Âu Oánh nói: "Đúng là không sai, nhưng phải tìm thủy ngân ở đâu?"
Lâm Dị nói: "Nhiệt kế."
Âu Oánh kinh ngạc nhìn Lâm Dị: "Em..."
Lâm Dị nói: "Đàn chị, thủy ngân bay hơi vào cơ thể con người sẽ bị nhiễm độc. Hàm lượng thủy ngân trong mỗi nhiệt kế thủy ngân là khoảng 0,5 - 1,0 gram tùy theo thông số kỹ thuật. Lượng này không lớn, nhiệt độ của thủy ngân càng cao sẽ bay hơi càng nhanh, nhiệt độ bay hơi của nó là khoảng 8° đến 357°, nhưng nhiệt độ đêm qua chắc phải dưới 0°, chị đừng lo lắng, em biết độc tính của thủy ngân trong hóa học, em sẽ cố gắng cẩn thận, không tự đầu độc mình bằng thủy ngân đâu."
Âu Oánh bất ngờ trước sự thông minh của Lâm Dị, thấy Lâm Dị giải thích một đống chuyện như vậy bởi vì sự hiểu nhầm của mình, cô rút lại sự kinh ngạc, nói: "Nhưng Lâm Dị, ngộ nhỡ cô ta cứ ném 1 điểm như vậy thì sao? Nếu vậy nhỡ đâu cô ta sẽ thay đổi nội dung của các lựa chọn tương ứng với số điểm?"
"Em nghĩ sẽ không." Lâm Dị nói: "Nếu có thể thay đổi, cô ta đã không cần ném xúc xắc xuống mặt đất, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy, cô ta có thể tùy ý nói dối hoặc cũng có thể lặng lẽ lật con xúc xắc lại mà. Nhưng cô ta không làm vậy. Đây là trong Thế giới Quy tắc, đàn anh từng nói, quái vật đặt ra quy tắc và cũng tôn hưởng quy tắc."
Sau khi không còn thắc mắc gì nữa, Âu Oánh lập tức nói: "Vậy chị sẽ đi với em."
Tuy Trình Dương không hiểu gì hết nhưng cũng xung phong nói: "Anh Lâm Dị, tôi cũng đi với anh nữa." Cậu ta không ngừng nói giá trị IQ mình là Đồng V chỉ thiên về vũ lực, cậu ta đã chứng minh IQ Đồng V rồi, giờ chính là lúc để cậu ta thể hiện sức mạnh của bản thân.
Lâm Dị do dự, đây không phải chuyện tốt lành gì.
Quái vật 2-6 đã đọc được ký ức của Tần Châu, chắc chắn cậu là người bị quái vật 2-6 nhắm tới. Nếu Âu Oánh và Lâm Dị đi theo cậu, có thể sẽ khiến họ gặp nguy hiểm.
Vì thế Lâm Dị lắc đầu: "Không cần đâu, em tự làm được."
Âu Oánh nói: "Chúng ta đều đã biết quy tắc tử vong là gì. Anh Châu thì không cần phải nói nữa, có lẽ đến quy tắc tử vong trong đêm đầu tiên là gì anh ấy còn chưa đoán ra được. Cho nên ngày mai nhất định sẽ xuất hiện thêm quy tắc tử vong thứ hai. Với hai quy tắc tử vong như vậy, nếu đêm nay em không thành công thì có khi sau này sẽ còn khó khăn hơn. Kể cả cứ coi như em trộm được xúc xắc, nhưng lỡ như em bị con quỷ nào đó làm vướng chân thì sao? Rồi hành động một mình như vậy sẽ dễ khiến cho con quái vật 2-6 chú ý tới. Càng có nhiều người, tỷ lệ thành công sẽ càng cao hơn, có đúng không?"
Lâm Dị suy nghĩ một chút, cảm thấy Âu Oánh nói khá có lý.
Cuối cùng cậu cũng đành gật đầu: "Vâng."
Sau bữa trưa, ba người bắt đầu tìm kiếm phòng của ả váy đỏ, cuối cùng kết luận được rằng phòng của ả váy đỏ là căn phòng trong cùng trên tầng ba của biệt thự.
Ăn tối xong, mọi người vẫn chia nhau chọn phòng cho mình, Trần Tiến Nam ở với Chu Càn, Lý Đãng chung với Tô Thiên Lạc, Diệp Quỳnh bị Trình Dương đánh ngất, ném cho Trần Tiến Nam với Chu Càn.
Tần Châu không ở cùng ai, hắn chọn căn phòng mà hắn và La Diệc đã ở tối qua.
Còn Âu Oánh ở chung cùng Lâm Dị và Trình Dương.
Sau khi mọi người về phòng, Lâm Dị lấy nhiệt kế thủy ngân ra khỏi móc áo, Trình Dương xé ga trải giường, còn Âu Oánh xé hai lỗ nhỏ trên ga để đeo vào tai thành một chiếc mặt nạ đơn giản.
Thủy ngân rất độc, cho dù nhiệt độ ban đêm hạ thấp thì họ vẫn cần tự bảo vệ mình.
Âu Oánh bảo Trình Dương xé tấm ga trải giường rộng hơn một chút, thủy ngân bình thường không bị quần áo hấp thụ, cô muốn làm cho Lâm Dị một chiếc găng tay đơn giản.
Lâm Dị nói: "Em đi xuống phòng bếp trước, đàn chị, chị với Trình Dương ở trong phòng chờ em nhé."
Cậu vốn định rót thủy ngân từ nhiệt kế vào trong xúc xắc, ở đây không có thiết bị gì đặc biệt nên cậu phải vào bếp xem thử xem có thể dùng được gì.
Ban ngày, ả váy đỏ sẽ ra vào bếp thường xuyên, lúc này Lâm Dị chỉ vào bếp để tìm dụng cụ.
Âu Oánh nói: "Được rồi, em cẩn thận nhé."
Lâm Dị gật đầu: "Em biết rồi, sẽ quay lại sớm thôi."
Nói xong, Lâm Dị mở cửa.
Vẻ mặt bọn họ ngay lập tức đông cứng lại, Âu Oánh nhanh chóng bịt miệng Trình Dương.
Cao Húc, người đã mất đầu, đang đứng trước cửa phòng bọn họ.
Lâm Dị giả vờ không nhìn thấy gì, bình tĩnh rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Mọi thứ ở hành lang tầng hai căn biệt thự đều nhìn về phía Lâm Dị, Lâm Dị vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì, cậu nhanh chóng đi xuống lầu hai biệt thự đến phòng ăn, đang định đi qua phòng ăn để tới phòng bếp.
Lâm Dị dừng bước.
"Soạt soạt"
"Soạt soạt"
"Soạt soạt"
Trong bếp phát ra một âm thanh kỳ lạ, nghe như tiếng đũa đang mài trên đá.
Tiếng cọ xát rất nhanh nhưng đột nhiên dừng lại.
Dưới chân Lâm Dị đột nhiên xuất hiện một bóng đen.