Cậu không chỉ vuốt ve con mèo mà còn bế hẳn nó lên giường ngủ chung.
Cho nên, trong ba người ở nhà Sầm Tiềm vào đêm hôm qua, chỉ có Lâm Dị trải qua quá trình thời gian hồi tưởng.
Như vậy, trong số bảy người tham gia ở lại phòng họp qua đêm, có một mình Chu Kỳ là trải qua quá trình thời gian hồi tưởng, chỉ cần tìm ra việc cậu ta làm mà người khác thì không, tức khắc sẽ biết được chân tướng.
Tần Châu và Nhậm Lê lập tức hiểu ý Lâm Dị.
Cả ba người đều đăm đăm nhìn tờ thông cáo báo chí trên bàn họp.
Đêm qua trong khi những người khác đang nghỉ ngơi, chỉ có Chu Kỳ ngồi viết thông cáo báo chí.
Tần Châu cầm tờ thông cáo báo chí lên, nội dung trong đó liên quan đến "Thuấn Tức", không đề cập nửa chữ đến "Sầm Tiềm".
Hắn quét qua một lượt nội dung trong tờ thông cáo, đang định nói gì đó, giọng nói cáu kỉnh của chủ biên bỗng truyền đến từ bên ngoài phòng họp.
Một lúc sau, cửa phòng họp bị gã chủ biên đẩy ra.
Theo sau gã là sáu người tham gia còn lại, gã chủ biên bắt gặp bọn họ đang ngơ ngác dưới Toà soạn báo Kỳ Điểm, hỏi đến bài phỏng vấn thì ai cũng nghệt mặt ra làm gã tức muốn hộc máu.
Tần Châu nhanh chóng cất bản thông cáo báo chí đi, gã chủ biên đi vào phòng họp, tức giận ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn: "Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mở họp!"
Bọ họ không dám bước vào, thi thể của Chu Kỳ vẫn còn ở trong phòng họp.
Gã chủ biên cũng nhìn thấy thi thể của Chu Kỳ, sau đó gọi điện thoại cho bảo vệ, xả một trận: "Còn để lại trong phòng họp làm gì, đợi tôi tới dọn à?"
"Đừng lý do lý trấu với tôi. Nếu tôi là mấy người, thay vì ở đấy giải thích thì đến dọn cho xong chuyện rồi."
Cúp điện thoại, gã chủ biên tiếp tục nói: "Mở họp!"
Những người tham gia không dám ngồi gần thi thể của Chu Kỳ, Tần Châu và Nhậm Lê ngồi ở hai bên thi thể, Lâm Dị suy nghĩ một chút, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Châu.
Lúc chờ bảo vệ đến xử lý thi thể, trong không một ai nói gì phòng họp.
Một lúc sau, thi thể được thu dọn, trước khi rời đi, đám bảo vệ giận dữ nhìn về phía nhóm người Lâm Dị, đặc biệt là Tần Châu.
Tất cả là tại Tần Châu, tại hắn làm chậm trễ công việc của bọn họ.
"Mấy cậu thì sao?" Chủ biên nghiêng đầu nhìn ba người: "Công việc hoàn thành đến đâu rồi?"
Lâm Dị cúi đầu, tựa như một đứa trẻ chưa làm bài tập về nhà mà giáo viên giao.
Cậu cảm thấy chột dạ, bản thân cậu vốn là một học sinh ngoan, luôn nộp bài tập đúng hạn.
Nhưng Tần Châu và Nhậm Lê thì khác.
Nhậm Lê: "Chưa làm."
Tần Châu: "Chẳng ra sao."
Mặc dù Tần Châu trả lời chủ biên, nhưng Lâm Dị vẫn có thể nghe được trong giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh.
"..." Gã chủ biên hơi khó tin: "Chưa có chút tiến triển gì luôn?"
Tần Châu gật đầu: "Kiểu vậy."
Lâm Dị: "..."
Gã chủ biên cười khẩy: "Không hiểu sao phòng nhân sự lại tuyển một đám rác rưởi như mấy người nữa, cầm tiền rồi mà không thèm làm việc."
Khiển trách xong, gã chủ biên đe dọa: "Tôi không quan tâm việc phỏng vấn Thuấn Tức khó cỡ nào. Nếu ngày mai họp mà các cậu vẫn đến đây tay trắng thì lập tức cút xéo cho tôi!"
Nói xong, gã chủ biên hung tợn trừng mắt nhìn chàng trai bên cạnh Phong Uyển: "Đặc biệt là cậu đấy."
Lời nói của gã khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía chàng trai, cậu ta ngơ ngác, không hiểu vì sao bản thân lại bị gã chủ biên nhắc tên, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt. Cậu ta nhìn về phía Tần Châu theo bản năng, cần xin hắn giúp đỡ.
Nhưng Tần Châu chẳng thèm để mắt đến cậu ta, chàng trai cúi đầu, cả người run rẩy.
Lâm Dị quan sát chàng trai, cậu vẫn nhớ rõ người này tên Tưởng Vọng.
"Vẫn còn mặt dày ngồi đây à?" Gã chủ biên mở miệng đuổi họ đi: "Hay muốn tôi mời mấy người cà phê nữa?"
Dứt lời, gã chủ biên hung hăng đóng sầm máy tính lại rồi giận dữ rời khỏi phòng.
Thế nhưng nhóm người trong phòng họp vẫn chưa giải tán, Phong Uyển cẩn thận hỏi Tần Châu: "Chủ tịch, bây giờ... bây giờ phải làm gì?"
Tất cả đều đã nghe thấy gã chủ biên đưa ra tối hậu thư rồi, không ai có thể dám chắc việc bị đuổi khỏi toà soạn báo có phải quy tắc tử vong hay không.
Tần Châu vẫn ngồi yên tại chỗ, Lâm Dị và Nhậm Lê chỉ có thể đợi hắn, những người khác cũng không rời đi, bọn họ đều biết Tần Châu, ai nấy cũng mong chờ Tần Châu sẽ chỉ cho mình biện pháp để sống sót.
Tần Châu vẫn không nói gì, mọi người trong phòng cũng im lặng theo hắn, bầu không khí chìm trong nỗi sợ hãi, đầy lạnh lẽo quỷ quyệt bao trùm như loài rắn đang trườn bò qua từng ngóc ngách.
Khoảng chừng ba phút sau, Tần Châu trầm giọng hỏi Phong Uyển: "Nói cho tôi biết ngày hôm qua mấy người đã làm những gì."
"Vâng." Phong Uyển hít sâu một hơi: "Thành phố này may mà chỉ có một đồn cảnh sát và một trại giam. Sau khi cuộc họp ngày hôm qua kết thúc, bọn em chia thành hai nhóm. Một nhóm đến đồn cảnh sát và một nhóm đến trại giam, bởi bọn em không rõ "Thuấn Tức" vẫn đang bị tạm giữ ở đồn cảnh sát hay đã trực tiếp bị đưa đến trại giam rồi."
Nhậm Lê hỏi: "Thế hắn ở đâu?"
"Không biết." Phong Uyển thở dài bất lực: "Bọn em bị đẩy qua đẩy lại miết. Người ở đồn cảnh sát thì bảo "Thuất Tức" ở trại giam, mà người ở trại giam lại nói "Thuấn Tức" vẫn còn ở đồn cảnh sát."
Lâm Dị lặng lẽ lắng nghe Phong Uyển tường thuật, nghiêng đầu nhìn Tần Châu.
Tần Châu nghe những lời mà Phong Uyển nói, cau mày nhăn nhó.
Phong Uyển nói: "Bọn họ có ý gì thì quá rõ rồi, không muốn cho bọn em vào phỏng vấn, mà bọn em thì không dám chọc vào bọn họ. Dù sao... dù sao bọn họ cũng là NPC mà."
Cả nhóm biết rõ điều này, cho nên khi bị gã chủ biên uy hiếp bèn tìm tới Tần Châu cầu xin giúp đỡ. Thậm chí bọn họ còn không biết "Thuấn Tức" ở đâu thì phỏng vấn hắn kiểu gì chứ? Nhưng gã chủ biên đã đưa ra tối hậu thư cho bọn họ như vậy rồi.
Bọn họ không biết phải làm sao nữa.
"Từ giờ đến tối vẫn còn sớm." Tần Châu ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ phía sau phòng họp, trầm giọng nói: "Dựa vào phân công ngày hôm qua của các cậu, đi nằm vùng đi, nhớ kỹ cho tôi, đừng chạm lung tung vào bất cứ vật gì."
Phong Uyển gật đầu: "Vâng..."
Sau khi bọn họ rời đi, Nhậm Lê hỏi Tần Châu: "Chủ tịch, giờ chúng ta đi đâu?"
Là đi hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn "Thuấn Tức" của gã chủ biên, hay đi tìm quy tắc tử vong.
Tần Châu không trả lời ngay, hắn quay đầu nhìn sang Lâm Dị.
Trong tầm nhìn ngoại vi, Tần Châu nhận ra Lâm Dị đang muốn nói gì đó.
"Nhóc thiên tài." Tần Châu hỏi cậu: "Nghĩ gì thế?"
"Đàn anh." Lâm Dị đang đợi Tần Châu hỏi mình, cậu vội vàng nói: "Em đang xác định nhân vật chính của Thế giới Quy tắc 4-4."
Tần Châu "ừm" một tiếng, bắt đầu nghịch nghịch hai cây bút Lâm Dị vừa dùng làm ví dụ.
Lâm Dị có cùng suy nghĩ với hắn.
Thế giới Quy tắc 4-4 có quá nhiều NPC, ngoại trừ người tham gia, ngay cả người đi đường cũng là NPC.
Và trong cả đống NPC đó, chỉ có một NPC là quái vật 4-4.
Tựa như Bình hoa Cô nương trong Thế giới Quy tắc 7-7, Ả váy đỏ trong Thế giới Quy tắc 2-6, và gã viện trưởng trong Thế giới Quy tắc 16-8.
Tuy bọn họ đều là NPC, nhưng tuyến chính của Thế giới Quy tắc chủ yếu diễn ra xoay quanh bọn họ, chỉ khi biết được nhân vật chính trong Thế giới Quy tắc 4-4 là ai, bọn họ mới có thể xác định phương hướng thăm dò tiếp theo được.
Cho đến nay, các NPC đã xuất hiện bao gồm gã chủ biên, Thuấn Tức, Sầm Tiềm.
Lâm Dị hỏi Nhậm Lê: "Anh Nhậm Lê nghĩ là ai?"
Nhậm Lê: "Thuấn Tức."
Lâm Dị hỏi Tần Châu: "Đàn anh thì sao?"
Tần Châu nói: "Sầm Tiềm."
Mặc dù gã chủ biên liên tục nhắc đến "Thuấn Tức", ngay cả Sầm Tiềm cũng xem kênh đưa tin về "Thuấn Tức", nhưng nếu suy nghĩ một chút sẽ có thể chứng minh được Sầm Tiềm là nhân vật chính.
Bản thân "Thuấn Tức" đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Sự tồn tại của "Thuấn Tức" gây khó khăn cho người tham gia không phải là làm cách nào tránh được sự truy sát của hắn, mà là tìm ra hắn rồi phỏng vấn hắn.
Ngộ nhỡ người tham gia không tìm thấy "Thuấn Tức" thì như nào? Rồi lỡ "Thuấn Tức" không bao giờ xuất hiện thì phải làm sao? Nếu "Thuấn Tức" là quái vật 4-4 thật thì việc thiết lập tuyến chính của Thế giới Quy tắc 4-4 sẽ không hợp lý.
"Em cũng thiên về Sầm Tiềm là nhân vật chính." Lâm Dị phân tích: "Cốt truyện do một tên sát nhân hàng loạt tạo ra không thể nào diễn ra yên bình như hiện tại được. Nói một cách thông thường, quay ngược thời gian phải gắn liền với một ý nghĩa nào đó."
Tần Châu nói: "Chấp niệm."
Quay ngược thời gian là chi tiết thường chỉ xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, cũng như các thí nghiệm tái sinh, nó căn bản không thể tồn tại trong thực tế.
Chấp niệm về sự sống vĩnh cửu của viện trưởng Chu đã khiến gã tạo ra Thế giới Quy tắc 16-8. Đổi thành nơi đây, quái vật 4-4 có chấp niệm sâu đậm với quá khứ, cho nên nó đã sáng lập ra Thế giới Quy tắc 4-4 này.
Chấp niệm nghĩa là khó có thể buông bỏ hay quên đi một điều gì đó, cho nên mới tồn tại thời gian hồi tưởng.
Một giả thuyết thường gặp đó là nếu có thể quay trở về một ngày trong quá khứ, bạn muốn quay lại thời điểm nào?
Người trả lời sẽ đưa ra một ngày mà họ có ấn tượng sâu đậm nhất.
Bởi vậy, con mèo đã kích hoạt quá trình quay ngược thời gian, khiến Lâm Dị trở lại ngày mùng 7 tháng 3 vào mười năm trước, là ngày Sầm Tiềm bị mất một chân vì cứu mèo.
"Vậy tờ giấy kia thì giải thích thế nào?"
Nhậm Lê lên tiếng.
Trong tờ thông cáo báo chí chỉ xuất hiện thông tin về "Thuấn Tức" mà không hề có bóng dáng của Sầm Tiềm.
Lâm Dị: "Cho nên đêm nay phải đi xem thử."
Trong khoảng thời gian hồi tưởng này, không chỉ có quy tắc tử vong mà còn có câu trả lời về việc Sầm Tiềm có phải là nhân vật chính hay không.
Nhậm Lê suy nghĩ một chút, nhìn tờ thông cáo: "Đi kiểu gì?"
Lâm Dị gãi đầu: "Tối hôm qua em ôm mèo đi ngủ, đêm nay ba chúng ta cùng cầm tờ giấy kia ngủ với nhau, hẳn là đi được thôi."
Nhậm Lê: "Được."
Tần Châu: "Được cái rắm."
Nhậm Lê: "?"
Lâm Dị: "Éc."
Lâm Dị im lặng cúi đầu đọc bản thông cáo báo chí trong tay, Tần Châu nhìn Lâm Dị, im lặng một lát rồi nói: "Nhóc thiên tài, cầm ngược rồi."
"Dạ? À." Lâm Dị xấu hổ điều chỉnh lại tờ giấy.
"Quy tắc tử vong vẫn chưa được xác định, nếu cả ba người đều đi, ngộ nhỡ không cẩn thận thì cả lũ sẽ bị tận diệt." Tần Châu nói: "Phải có người ở lại."
Lâm Dị chợt hiểu, hoá ra là do cậu nghĩ nhiều.
Sau đó Lâm Dị nghe Tần Châu nói: "Tôi sẽ đi, hai người..."
Lâm Dị nghe vậy, vội vàng buông tờ thông cáo báo chí xuống: "Đàn anh, em muốn đi với anh."
Cậu vẫn luôn cảm thấy quy tắc 4-4 có liên quan gì đó đến mình, cho nên cậu không muốn bỏ lỡ bất kì khoảng thời gian hồi tưởng nào cả.
Tần Châu dừng lại, vẻ mặt có chút suy tư chăm chú nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị vốn tưởng Tần Châu sẽ không cho cậu đi cùng, ngay lúc cậu đang định nói: "Hai người đi chung có thể chăm sóc lẫn nhau", thì nghe thấy Tần Châu lên tiếng: "Em chắc chắn?"
Lâm Dị vội vàng gật đầu: "Chắc, chắc, chắc."
Tần Châu: "Vậy được."
Cơ hội chiếm tiện nghi đã đến với hắn như vậy rồi, giờ mà bỏ qua thì quả là đáng tiếc.
Thời gian còn lại vào ban ngày, bọn họ lang thang quanh khu vực đã toả định ngày hôm qua, khi trời chuẩn bị tối, cả ba không mời mà đến nhà Sầm Tiềm.
Lâm Dị đứng ở cửa chào hỏi y: "Chào buổi tối, đêm nay tôi có thể ở lại chỗ anh không?"
Sầm Tiềm di chuyển bánh xe, nhường chỗ cho bọn họ vào trong.
Hôm qua lúc Sầm Tiềm chia phòng là Lâm Dị một phòng, còn Tần Châu và Nhậm Lê thì chung một phòng khác. Dù sao cũng là nhà của người ta, Lâm Dị không thể bảo cậu muốn chọn ngủ với Tần Châu được.
Cậu đợi Sầm Tiềm quay về phòng, đoán y đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng mở cửa, lén lút gọi Tần Châu lúc này đang nằm nghỉ trên ghế sô pha: "Đàn anh, đàn anh... "
"Mau tới đây nào."
- --
Huhu nay bận sấp mặt với viện D lun, may chương này tui làm từ bữa trước rồi nên nay vẫn có để đăng áa