Lâm Dị nghĩ, dù sao cậu đã như thế này rồi, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3, có chuộc lại được hay không cũng không quan trọng bằng việc giúp Tần Châu an toàn rời khỏi nơi này.
Lâm Dị mở miệng nói: "Đàn anh, lỗ tai hoàng tử có nhét thứ gì đó, hắn không bị nhân ngư ngâm xướng ảnh hưởng."
Tần Châu nhìn đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cậu.
Lâm Dị cúi đầu né ánh nhìn của Tần Châu, nhớ lại thứ mà mình đã thấy.
Lúc cậu xếp hàng ở Nhân Ngư Thính có thử bịt tai lại nhưng cũng chẳng có hiệu quả. Hơn nữa tiếng nhân ngư ngâm xướng có lúc còn có thể xuyên qua các tầng của tòa nhà. Lúc bọn họ ở phòng dưới tầng ba mà vẫn có thể nghe thấy tiếng ngâm xướng, chứng tỏ việc bịt tai cũng không thể cưỡng lại tiếng nhân ngư ngâm xướng được.
Bất Dạ Thành có nhiều người như vậy, Lâm Dị không tin lại có người cầm đồ là thính giác của mình. Mất đi thính giác là không nghe thấy tiếng nhân ngư ngâm xướng nữa? Lâm Dị không cảm thấy Bất Dạ Thành sẽ xuất hiện loại bug này.
Tần Châu nhìn cậu một hồi, biết Lâm Dị không muốn nhắc đến việc cầm đồ nữa, liền thấp giọng nói: "Là đổi được ở phòng giao dịch."
Lâm Dị gật đầu.
Nút bịt tai của hoàng tử chắc hẳn rất đắt tiền, dù sao tiếng nhân ngư ngâm xướng cũng là vũ khí chiến thắng ở Bất Dạ Thành, không thể nào lại dùng mấy miếng vàng là có thể đổi lấy. Cái giá để khiến nhân ngư câm miệng là mười triệu vàng, tính chất cũng giống với việc dùng nút bịt để che hai lỗ tai lại, cùng là để bản thân không bị ảnh hưởng bởi tiếng nhân ngư ngâm xướng, nút bịt tai không thể nào lại có giá rẻ hơn việc làm nhân ngư câm miệng được.
Thậm chí bọn họ còn chẳng cần tốn 200 vàng phí dịch vụ để đi hỏi giá của nút bịt tai.
"Đàn anh." Lâm Dị nhìn Tần Châu: "Chúng ta phải ra ngoài một lần nữa."
Với tính cách phông bạt của hoàng tử, không thể nào lại mua nút bịt tai có thời gian hạn định giống bọn họ được. Nút bịt tai của hoàng tử chắc chắn là vĩnh viễn, bọn họ không mua nổi, vậy thì phải đi trộm thôi.
Đối với bọn họ, nút bịt tai rất hữu dụng, nếu có nút bịt tai thì ít nhất một trong số họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi tiếng nhân ngư ngâm xướng, có thể khôi phục năng lực tư duy giống như thường ngày, như vậy đối với toàn bộ thế giới Quy Tắc 1-3 nói không chừng sẽ có thêm phát hiện.
Hiện tại tuy rằng bọn họ cũng có thể tư duy, nhưng lại giống như có một tảng đá khổng lồ chặn đứng suy nghĩ trong đầu bọn họ. Bọn họ không thể nhấc tảng đá lên, cũng không biết làm cách nào để vượt qua tảng đá chắn đường này.
Tần Châu còn lại 100 vạn vàng, không thể chuộc lại thứ mà hắn đã cầm cố, nhưng vẫn dư dả để giao dịch trong Bất Dạ Thành.
Sau khi tìm hiểu hoàng tử đã rời khỏi Bất Dạ Thành, hai người cũng rời Bất Dạ Thành.
Lần này bọn họ tiến về phía lâu đài có mục đích, đứng ở nơi các binh lính đổi ca để đợi đến giờ chuyển giao tiếp theo.
Lâm Dị trong đầu tính toán thời gian: "Còn hai phút ạ."
Tần Châu nín thở chờ đợi: "Được."
Nói xong, hai người nhìn chằm chằm vào cổng thành. Như đợt chuyển giao lần trước, binh lính lẽ ra phải nên làm công tác chuẩn bị, nhưng bây giờ bọn họ vẫn đứng thẳng lưng như tượng, không nhúc nhích mà thủ vệ lâu đài, cũng chẳng có ý định rời khỏi cổng thành.
Quả nhiên, hai phút sau, bọn họ vẫn đứng ở đấy.
Lâm Dị mím môi. Cậu tính toán thời gian chưa bao giờ sai cả. Nhưng lúc này Lâm Dị không thể bảo đảm, cậu không biết sau khi trở thành nô lệ, cậu có bị ảnh hưởng gì không nữa.
Tần Châu phát hiện suy nghĩ của cậu, nói: "Chờ thêm một tiếng."
Lâm Dị gật đầu: "Vâng."
Hai người lại đợi thêm một tiếng nữa, lúc này lính canh vẫn đóng đinh như cũ ở cổng thành.
Có vấn đề.
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn Tần Châu, nói: "Ra bờ biển."
Lâm Dị gật đầu.
Lần trước bọn họ giả làm người cá ở bờ biển, nhận được tin lính canh sẽ thay phiên giờ, giờ xem xem lần này có phát hiện được thêm manh mối gì không.
Lúc tới bờ biển, Lâm Dị chuẩn bị đi về phía căn nhà nhỏ.
Bả vai bị Tần Châu nắm, Tần Châu giữ chặt cậu: "Lần này để tôi."
Lính canh ngừng đổi ca, có thể ngư dân trong nhà đã tiết lộ điều gì đó khiến manh mối ban đầu trở nên vô giá trị. Lúc này cải trang thành người cá sẽ khá nguy hiểm.
Lâm Dị không đồng ý: "Đàn anh, để em ạ, dù sao em cũng như này rồi."
Cậu không dám nhìn biểu cảm của Tần Châu, cũng biết những lời này nhất định sẽ làm cho Tần Châu đau lòng. Lâm Dị tách khỏi Tần Châu, chạy nhanh về phía căn nhà nhỏ.
Thực ra trở thành nô lệ cũng có cái lợi, đó là cậu làm việc không sợ tay sợ chân như trước nữa, dù sao đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc, dù sao cũng đã như vậy, còn có thể tệ hơn được cỡ nào nữa chứ?
Lâm Dị cẩn thận cởi lưới đánh cá được ngư dân bỏ lại, giống như lần trước, cậu quấn vào quanh thân dưới, cúi xuống vuốt thẳng lưới đánh cá dưới chân, chỉnh lại thành một hình dạng, khiến cho bóng của cậu hiện ra trông giống cái đuôi cá.
Nói xong, Lâm Dị nói với Tần Châu: "Đàn anh, xong rồi ạ."
Tần Châu bật chiếc đèn nhỏ treo trên đầu Lâm Dị lên, dưới ánh sáng, bóng người cá xuất hiện trên mặt đất.
Tần Châu còn chưa kịp mở miệng gọi người, Lâm Dị đã đưa hai tay lên môi làm loa, hét lớn: "Người cá tới! Người cá lại tới rồi!"
Một hơi hô ba lần.
Căn nhà nhỏ lập tức trở nên hỗn loạn.
Mở ra một chút khe cửa, ngư dân lại nhìn thấy cái bóng đen đáng sợ, sợ đến mức suýt ngất đi.
Lần trước không phải người cá đã đáp ứng sẽ không giết hắn à? Sao lại tới nữa rồi!
Lâm Dị bóp giọng, hỏi: "Nói cho ta biết đường đến lâu đài."
Ngư dân run rẩy đáp: "Lính canh sẽ đổi ca mỗi giờ. Lúc đó quản lý lỏng lẻo, ngài có thể vào lâu đài tìm hoàng tử."
Lâm Dị mắng: "Gạt người... cá!"
Ngư dân "bịch" một tiếng, quỳ xuống: "Tôi nào dám lừa ngài? Đây là sự thật. Tôi thề tôi không..."
Lời xin tha bỗng tạm dừng, ngư dân chợt nhớ ra: "Hoàng tử và công chúa sắp kết hôn cho nên cổng thành được canh gác nghiêm ngặt. Ngài có thể đợi đến khi hoàng tử và công chúa đại hôn rồi tiến vào lâu đài, lúc đó chắc chắn ngài sẽ vào được."
Lâm Dị nhìn mắt Tần Châu, sau đó hỏi: "Khi nào đại hôn?"
Ngư dân liền nói: "Ngày mai, chỉ ngày mai thôi!"
Lâm Dị tính toán, dựa vào thời gian ở Bất Dạ Thành, còn lại gần tám giờ.
Lúc Lâm Dị đang tính thời gian, Tần Châu đột nhiên ôm ngang người bế cậu lên, Lâm Dị giật mình, sợ bị ngã xuống, theo bản năng ôm lấy cổ Tần Châu.
Cánh cửa "cạch" một tiếng đẩy ra, ngư dân thấy người cá không mở miệng nói gì nữa, lấy hết can đảm mở cửa xem người cá đã rời đi chưa.
Tần Châu ôm Lâm Dị áp sát bên vách tường ở điểm mù trong tầm mắt của ngư dân. Ngư dân liếc qua một vòng xác nhận người cá đã rời đi, lúc này mới thở phào một hơi thật dài, tràn ngập niềm vui vì đã sống sót sau thảm họa.
Lâm Dị nói: "Đàn anh, cho em xuống đi ạ."
Tần Châu không thả cậu ra, ôm cậu rời khỏi căn nhà nhỏ.
Đến một bãi biển tương đối sạch sẽ, Tần Châu đặt Lâm Dị xuống, cúi đầu cởi bỏ lưới đánh cá quấn quanh eo cho cậu.
Lâm Dị chăm chú nhìn gương mặt Tần Châu, động tác cởi lưới đánh cá cho cậu khiến hai người ở rất gần nhau. Lâm Dị có thể cảm nhận được hô hấp của Tần Châu, mang theo rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Thực ra cũng không phải Lâm Dị phát hiện ra manh mối dựa vào hô hấp của Tần Châu hay những gì bộc lộ trên gương mặt hắn.
Lâm Dị tự đặt mình vào Tần Châu, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Cậu không giỏi an ủi người khác nhưng lại rất giỏi an ủi chính mình.
Ví dụ như sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, cậu tự nghĩ, liệu có phải mình gánh trên vai vận mệnh cứu vớt chúng sinh hay không. Trong phim điện ảnh đều như vậy, nam chính Long Ngạo Thiên mở đầu gặp phải biến cố, trải qua chính chín tám mốt kiến nạn, đạt được thành công, cứu trợ người dân, đương nhiên cha mẹ cũng được cứu.
Ví dụ như cậu hiện tại, thua cược rồi trở thành nô lệ, nhưng thực ra cũng không phải là không tốt, cho dù tình cảm của cậu với Tần Châu bị cầm cố, cũng không thể nói là tồi tệ được. Hy vọng rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 của cậu rất mong manh, đợi đến khi Tần Châu rời đi, rất có thể cậu sẽ ở lại Bất Dạ Thành giống như Lục Tiến, tình yêu không còn, cũng tránh phải chịu nỗi khổ tương tư.
Tốt biết bao mà.
Lâm Dị nặng nề thở ra một hơi, tốt cái rắm.
Thực sự rất tiếc luôn, ai mà thèm thích cái tên tiểu nhị đầu trọc đó chứ? Cậu thích những người như Tần Châu, đẹp trai, dáng chuẩn nữa.
Ánh mắt của cậu chậm rãi trượt xuống, rơi trên người Tần Châu.
Nhìn vào tay Tần Châu, cậu thấy những đường gân xanh trên tay mạnh mẽ kéo dài.
Lâm Dị đột nhiên duỗi tay bắt lấy cánh tay Tần Châu, Tần Châu dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu, dùng ánh mắt để hỏi cậu có chuyện gì.
Lâm Dị không nói gì, cậu kéo khóa áo khoác của Tần Châu xuống, cởi ra.
Tần Châu chỉ mặc một chiếc áo lót đen, rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức Lâm Dị chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn xuyên qua, dưới lớp vải ấy là những đường cơ bắp cuồn cuộn.
Lâm Dị đưa tay ra, cảm nhận nhịp tim và những thứ khác của Tần Châu xuyên qua lớp áo này.
Cảm thấy vẫn chưa hưởng thụ đủ, Lâm Dị thành thạo cởi ra.
Quần áo tuỳ tay ném xuống, rơi dưới chân bọn họ.
Gió biển thỉnh thoảng thổi vào bờ, Lâm Dị cũng lười chú ý đến mùi hương có trong gió biển. Cậu tập trung lắng nghe hô hấp của Tần Châu, tiếng thở nặng nề của hắn là động lực khiến cho cậu tiếp tục, phản ứng của hắn lại càng khuyến khích Lâm Dị hơn.
Ngồi trên Tần Châu, Lâm Dị cởi quần áo mình.
Nhưng cổ tay đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị giữ lại, Lâm Dị thấy giọng Tần Châu khàn khàn đến nỗi không nghe được âm thanh: "Nhóc thiên tài."
"Hôn lễ của hoàng tử và công chúa diễn ra vào ngày mai." Lâm Dị nói: "Còn tám tiếng nữa."
Tần Châu nhìn cậu.
Lâm Dị nhìn thẳng hắn, trong giọng nói tràn đầy sự cám dỗ: "Đàn anh, mình có tám tiếng."
Khả năng tìm được 300 vạn vàng trong bảy ngày để chuộc lại tình cảm của cậu rất thấp, thấp đến mức Lâm Dị không còn chút hy vọng nào nữa.
Nếu cậu quay đầu đi yêu người khác, lúc này không làm thì mới là một điều tiếc nuối.
Hiện tại, khả năng họ có thể bù đắp tiếc nuối lên tới 100%.
"Đàn anh." Lâm Dị mời: "Bù đắp tiếc nuối không ạ?"
"Tần Châu." Lâm Dị lại hỏi: "Làm không?"
Giữa hô hấp nặng nề.
Đột nhiên trời đất quay cuồng, cậu bị Tần Châu dùng sức ép chặt.
Sóng biển cuồn cuộn, tiếng thủy triều không lấn át được tình yêu nồng nàn lưu luyến bên bờ.
Gió biển mặn mòi cũng chẳng thể che giấu được thất tình lục dục dâng trào.