Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Lâm Dị vốn đang cứng đờ, nhưng tiếng meo thê lương này như khiến máu trong người cậu một lần nữa dâng trào.

Dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng.

Lúc đầu Lâm Dị còn tưởng con mèo đại diện cho quy tắc tử vong của Tôn Tịnh Văn tìm tới cửa, cũng đã ở chỗ này ôm cây đợi thỏ sẵn.

Khoảnh khắc chạm vào lông mèo, Lâm Dị sớm đã chuẩn bị sẵn di chúc rồi.

Trong ngăn tủ có một con mèo.

Nhưng còn sống.

Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm, vậy là cậu không cần lập di chúc nữa, tuy lúc sinh thời cậu cũng chẳng có tài sản gì sất, mà tấm thẻ không giới hạn kia bản chất thì vẫn thuộc về Tần Châu mà thôi.

Mèo còn sống, có nghĩa là con mèo trong tủ lúc này không phải con mèo được Tôn Tịnh Văn dùng để hiến tế. Hơn nữa, tiếng mèo kêu thê lương này khiến con người ta dựng tóc gáy nhưng nhờ đó mà Lâm Dị có thể đánh giá được tình trạng của con mèo.

Một con mèo thoi thóp từng hơi thở không thể nào lại kêu lớn như vậy được. Đây là một con mèo rất khỏe mạnh.

Có điều Lâm Dị không dám mất cảnh giác. Một con mèo khỏe mạnh xuất hiện ở đầu tường hoặc lười biếng ngủ trưa dưới ánh nắng ban mai, dù toàn thân nó đen nhánh thì cũng không có vấn đề gì cả.

Vấn đề là con mèo đen này lại xuất hiện vào lúc này, ở trong cái tủ này.

Ngay lúc Lâm Dị đang định thu tay lại thì con mèo đột nhiên lao về phía cậu.

Lâm Dị vội vàng dùng tay ngăn nó, nhưng quần áo che đầu cậu khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, mèo lại là động vật linh hoạt, nên cậu đã bị nó tấn công. Hơn nữa còn khá thê thảm. Trên tay, trên eo, ở bụng dưới đều bị mèo cào tới chảy máu. Lúc cậu cố gắng dùng tay dể chắn lại thì phần thịt dưới ngón tay út bị nó cắn một phát, hàm răng đâm thủng da thịt ở lòng bàn tay cậu.

Thậm chí Lâm Dị còn có thể cảm nhận được tiếng da thịt bị cắn rách, cũng có thể cảm nhận rất rõ hàm răng nằm ngang xé mở miệng vết thương, sau khi vết răng rời đi, máu trong miệng vết thương cũng theo đó mà trào ra.

Có điều cậu không rảnh để ý tới cơn đau. Con mèo đen tấn công trước thì dừng tấn công trước cũng sẽ là nó. Nó nhảy đến bên cửa sổ lớp học, lúc này Lâm Dị mới để ý cửa sổ lớp đã bị vỡ kính.

Hẳn là con mèo đen đi vào từ chỗ này, nhưng hiện tại nó không rời đi ngay mà lại quay đầu, kêu thê lương một tiếng.

Sau khi tiếng kêu im bặt, con mèo đen quay thẳng đi, lách ra ngoài cửa sổ.

Lâm Dị nhìn nó.

Rũ cánh tay, máu tươi theo đó uốn lượn chảy xuống kẽ ngón tay, nhỏ giọt trên mặt đất.

Đợi đến khi con mèo rời đi, Lâm Dị đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy con mèo nhảy xuống lầu rồi nhanh chóng biến mất.

Thế nhưng, Lâm Dị không rời mắt mà tập trung vào bóng dáng của con mèo này.

Lâm Dị chú ý tới ánh mắt con mèo lúc nó quay đầu lại, cậu rất chắc chắn con mèo không nhìn mình, nương theo ánh trăng mờ ảo chiếu vào từ cửa sổ, Lâm Dị tin chắc vị trí con mèo nhìn là chiếc tủ nó vừa ở đó.

Nhìn một hồi, ánh mắt Lâm Dị rơi vào cửa sổ kính vỡ.

Cửa sổ vỡ trông giống như dùng cục đá từ bên ngoài ném vào. Lâm Dị lần mò trên mặt đất, quả nhiên tìm thấy một viên đá có kích thước bằng nửa nắm tay.

Cậu cầm viên đá này lên, rồi lại quan sát cửa sổ.

Cuối cùng, cậu nhét đá vào túi quần, lùi lại vài bước về phía bảng đen, tiếp tục dùng tay sờ sờ tủ.

Lần này tủ trống không, chẳng có gì cả.

Lâm Dị thu tay, mím môi tự hỏi.

Mèo khoẻ mạnh, vẫn còn sống, cũng vẫn có mắt.

Mặc dù nó đã tấn công cậu nhưng trông giống một con mèo bị doạ nên tấn công hơn.

Có điều là, thứ khiến con mèo xuất hiện ở đây, xuất hiện trong chiếc tủ, rồi lại rời đi hẳn là đều ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt.

Nhưng ý nghĩa gì thì Lâm Dị định quay lại hỏi Trình Dương.

Cậu chưa nuôi mèo bao giờ, nhưng Trình Dương từng nói, nhà cậu ta có một con mèo.

Xem xem liệu dựa vào một số đặc tính của mèo, có thể gỡ bỏ được lớp sương mù này hay không.

Lâm Dị dọn dẹp đơn giản dấu vết cậu để lại trong phòng học, rồi rời đi.

Sau khi khóa cửa lại, cậu bước nhanh về phía phòng ngủ.

Trời vẫn còn tối, Lâm Dị ước chừng thời gian khoảng bốn giờ sáng.

Thời tiết ở thế giới Quy Tắc 8-4 đang là giữa hè, tuy ngày dài đêm ngắn nhưng lúc này trời vẫn tối mịt. Cậu không dám lưu lại trên con đường nối liền toà dạy học và ký túc xá quá lâu, nhanh chóng kết thúc đoạn đường đó rồi bước lên bậc thang vào toà ký túc xá.

Cậu đi quá vội vàng.

Đèn trong phòng bưu điện vẫn tắt, nhưng có một khe hở.

Lúc Lâm Dị đi đến hành lang, khe cửa đó mới đóng lại.

Trời sắp sáng, đám mèo được thư nguyền rủa triệu hồi trong ký túc xá đã biến mất. Toàn bộ khu ký túc xá dường như chìm trong giấc ngủ say, Lâm Dị gõ cửa phòng 204.

Ký túc xá yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả hô hấp cũng như có tiếng động, nhưng Lâm Dị lại không hề lo lắng, sau khi Hạ Huy chết, trên tầng hai của ký túc xá cũng không còn ai cả. Gõ xong, Lâm Dị đợi Trình Dương mở cửa. Tuy lúc này là thời điểm buồn ngủ nhất, nhưng Lâm Dị đoán chừng Trình Dương sẽ không ngủ được. Hai giây sau, giọng nói của Trình Dương từ phòng 204 truyền ra: "...Anh Lâm Dị?"

Lâm Dị: "Ừ."

Sau đó là tiếng bước chân của Trình Dương nhanh chóng đến gần cửa phòng ngủ, vì cửa phòng ngủ mở ra bên ngoài nên Lâm Dị lùi lại. Lúc chờ Trình Dương mở cửa, ánh mắt cậu tự nhiên rơi vào dòng chữ được viết bằng sơn trên cửa. Hạ Huy.

Trình Dương mở cửa, nhìn thấy bàn tay đầy máu của Lâm Dị thì sửng sốt: "Mẹ kiếp, anh bị thương?!"

Lâm Dị tiến vào trước, đứng ở cửa nói chuyện là hành vi ngu xuẩn nhất.

Lâm Dị đang muốn xoay người đóng cửa, Trình Dương nhìn xuống tay Lâm Dị thì tranh: "Để tôi, để tôi."

Lâm Dị cũng chẳng thèm tranh giành với Trình Dương, đợi Trình Dương đóng cửa, mùi hôi thối ập vào xoang mũi, Lâm Dị mới thở phào nhẹ nhõm.

An toàn rồi.

"Chuyện gì xảy ra?" Trình Dương quay đầu nhìn vết thương của Lâm Dị, tức khắc căng thẳng: "Anh bị con mèo kia cắn?"

"Không phải con ở ngoài cửa sổ." Lâm Dị ngước mắt nhìn rèm cửa: "Con mèo bên ngoài còn ở đó không?"

Trình Dương nói: "Không còn."

Cậu ta ở trong phòng đợi Lâm Dị vẫn chưa trở về đã rất lâu, bản thân vừa sợ hãi vừa lo lắng, bèn nghĩ đến việc ngó ra ngoài cửa sổ xem Lâm Dị đã trở về hay chưa. Lúc cậu ta cẩn thận mở rèm lên, vừa vặn nhìn thấy con mèo có mắt phát sáng quay người nhảy đi.

Khi đó cậu ta cho rằng con mèo đã phát hiện Lâm Dị không còn trong phòng 204 nữa nên rời đi tìm Lâm Dị.

Trình Dương sợ đến mức đi kiếm vũ khí trong phòng 204, chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ tìm Lâm Dị.

Có điều vũ khí còn chưa tìm được thì Lâm Dị đã quay trở lại.

"Hẳn là do trời sắp sáng."

Lâm Dị giải thích lý do vì sao con mèo lại rời đi, cậu biết rằng Trình Dương rất quan tâm đến kết quả của chuyến mạo hiểm lần này, vì vậy cậu chủ động kể lại quá trình cho Trình Dương nghe. Nói xong, Lâm Dị hỏi Trình Dương về những điểm mà mình nghi ngờ.

"Mèo trời sinh đã thích ở trong tủ rồi hả?" Lâm Dị hỏi.

"Anh xử lý cái tay này trước đã, mẹ kiếp." Trình Dương kéo tay Lâm Dị lên, nhìn thấy vết thương gớm ghiếc trên tay cậu thì kinh hãi: "Vết thương sâu như vậy? Cắn cả vào thịt rồi, có cắn luôn vào dây thần kinh không đấy?" "Không sao, vẫn cử động được."

Lâm Dị rút tay lại. Mặc dù Trình Dương là trai thẳng, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, nhưng Lâm Dị vẫn không quen với việc tiếp xúc kiểu này với người khác.

"Sao lại không sao?" Trình Dương không để ý tới việc Lâm Dị rút tay đi, khẩn trương nói: "Anh phải chích ngừa uốn ván, hơn nữa phải khâu ít nhất hai mũi."

"Nơi này không có phòng y tế." Lâm Dị nói: "Ngoại trừ tử vong, bị thương trong thế giới Quy tắc lúc rời khỏi sẽ không có việc gì hết."

Hồi cậu bị Bình hoa Cô nương trong thế giới Quy Tắc 7-7 chọt mông, lúc rời khỏi thế giới Quy tắc thì khỏi hẳn.

"Anh Trình Dương, mèo trời sinh thích ở trong mấy không gian khép kín như tủ hả?" Lâm Dị hỏi.

Cậu hỏi như vậy chủ yếu là vì từng nghe người khác nói, mèo trốn trong tủ quần áo nên chủ nhân còn nghĩ rằng mèo mất tích nên đi khắp nơi tìm nó, trong khi nó thì ở trong tủ quần áo nhìn chủ nhân tìm mình.

Hơn nữa, mèo còn đặc biệt có hứng thú với mấy cái hộp, ở một khía cạnh nào đó, tủ với hộp cũng không khác biệt lắm.

Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không hẳn là trời sinh. Con mẹ tôi nuôi không như vậy, chỉ có lúc bị tôi đánh thì mới trốn trong tủ thôi. Đặc biệt là lúc mẹ tôi không có nhà nhưng tôi thì lại ở nhà, nó cứ trốn mãi trong phòng để quần áo."

Trình Dương vừa nói vừa nhớ lại: "Lông nó rụng nhiều lắm, mỗi lần trốn trong tủ quần áo là quần áo của mẹ tôi lại không mặc được. Mẹ lại tới làm phiền tôi đòi tôi bắt đền, mà lại còn không cần tiền, chỉ cần quần áo thôi chứ. Nhưng quần áo của mẹ tôi thì toàn bản giới hạn, tôi biết chạy đi đâu tìm cho bà bộ khác bây giờ? Tôi nghĩ chắc là mẹ tôi dùng lý do này để đánh tôi. Anh Lâm Dị, anh đừng nói gì cả, có một số con mèo như kiểu thành tinh ấy. Chứng kiến mẹ tôi tẩn tôi mấy lần, sau này có việc hay không có việc thì nó cũng toàn trốn trong tủ quần áo, ánh mắt còn rất là hung ác cơ. Nó sẽ không chạm vào bộ nào trị giá dưới sáu con số đâu, toàn đặc biệt chọn mấy bộ đắt tiền thôi."

Lâm Dị sửng sốt.

Trình Dương: "Sao thế? Có câu nào của tôi cho anh linh cảm gì à?"

Lâm Dị nói: "Không có."

Đáy lòng cậu thầm tính toán, quần áo sáu con số, một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn.

(*): Mười vạn = 100.000 nhân dân tệ ~ 352 triệu vnd

Ồ.

Mấy đứa giàu đáng ghét.

Trình Dương vẫn đang hồi tưởng, kể cho Lâm Dị nghe một số chuyện về con mèo ở nhà.

Để làm rõ việc vì sao con mèo đen lại xuất hiện trong phòng học không phải là chuyện có thể giải quyết ngay trong thời gian ngắn, hơn nữa chính Lâm Dị là người kích động Trình Dương, nên cậu im lặng nghe.

Trình Dương nói cậu ta không bằng mèo, trong nhà con mèo mới là chủ.

Cậu ta cũng kể về việc mèo ăn thịt nhập khẩu từ New Zealand, và việc mẹ cậu ta đối xử tốt với nó như thế nào. Cũng đề cập đến việc mèo nhà cậu ta bị trầm cảm một thời gian, mẹ cậu ta khi ấy lo lắng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.

"Không biết mẹ tôi nghe ở đâu nói là mèo đẻ xong rồi thiến sẽ tốt cho sức khoẻ. Kết quả là mấy bé mèo con được mèo nhà tôi sinh ra đã chết yểu. Đáng thương lắm luôn. Cả ngày nó cứ kêu lớn, âm thanh buồn bã thê lương, tôi nghe mà tim đau như cắt."

Lâm Dị dừng một chút: "Kêu lớn?"

Trình Dương nói: "Không chỉ kêu thôi đâu, còn đi khắp nơi tìm nữa cơ."

Lâm Dị đột nhiên hỏi: "Con mèo bên ngoài kia to tầm chừng nào?"

Trình Dương cũng đã quen với tư duy nhảy nhót của Lâm Dị, cậu ta dừng lại, sau đó ra hiệu: "Chính là tầm này, nhìn qua thì có lẽ được hai tháng."

Vì mèo nhỏ nên hai mắt màu xanh lục phát sáng giống như những chiếc chuông đồng, trông không ăn nhập với cơ thể chút nào, bởi vậy mà đôi mắt trông cực kỳ to và doạ người.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào kích thước con mèo đen mà Trình Dương khoa tay múa chân, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh Trình Dương, anh có nghĩ con mèo đen mà tôi nhìn thấy trong lớp đêm nay có khả năng cũng đang đi tìm mèo con không?"

Trình Dương cho Lâm Dị ý tưởng, khiến Lâm Dị nảy ra suy nghĩ này.

Nhưng cậu cảm thấy ý nghĩ này của mình quá đơn giản, chỉ bằng tiếng mèo kêu ở phòng học mà đã phán đoán nó đang đi tìm mèo con.

Lâm Dị có chút không tự tin, bởi sự xuất hiện của mèo và gói hàng dường như chẳng có chút liên hệ gì hết.

Trình Dương gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, lúc anh kể lại tình hình cho tôi, tôi đã lập tức nghĩ rằng nó đang đi tìm mèo con."

Nhìn thấy Lâm Dị lộ ra vẻ mặt suy tư, Trình Dương nói: "Với chỉ số IQ cao như anh, búng tay một cái là có thể giải quyết một vấn đề khó nhưng cũng rất dễ biến mấy vấn đề đơn giản thành phức tạp hoá lên."

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Anh Trình Dương, tôi có một số vấn đề đang hơi bối rối, anh có thể dùng suy nghĩ của mình nói cho tôi nghe được không?"

Trình Dương nói: "Khách sáo với tôi cái gì, cứ việc nói đi."

Lâm Dị nói: "Anh có cảm thấy mấy con mèo do thư nguyền rủa hấp dẫn tới khả năng cũng là mèo đen không?"

Trình Dương nói: "Không biết."

Lâm Dị: "..."

Trình Dương nói: "Không phải là tôi không muốn nói, tôi chưa từng thấy mấy con mèo kia ngửi mùi tôi, tôi không biết thật."

Lâm Dị chỉ vào kích thước: "Mấy con mèo đó cũng có kích thước tương đương."

Kích thước này chính là kích thước của con mèo ngoài cửa sổ mà Trình Dương vừa mới khoa tay múa chân cho cậu.

"Ồ." Trình Dương gật đầu: "Vậy thì có khả năng."

Có khả năng là một câu trả lời khá mơ hồ.

Lâm Dị không hỏi về mèo nữa, cậu hỏi về Tôn Tịnh Văn: "Anh Trình Dương, anh nghĩ Tôn Tịnh Văn biết tới miêu trớ từ đâu?"

Cậu đoán Trình Dương có thể đáp internet nên nói thêm: "Trường trung học ở thị trấn này không có phòng máy tính."

Chỉ có một tòa nhà giảng dạy. Trường trung học Báo Hương không có phòng máy tính, nhìn vào chiếc tủ treo trên tấm bảng đen, nếu có một chiếc TV trong tủ thì đó sẽ là một chiếc TV kiểu cũ vừa dày vừa nặng.

Điều này đủ chứng minh trang thiết bị giảng dạy của trường trung học Báo Hương không cao. Việc ngôi trường như thế này cũng có thể xác minh được rằng phát triển ở thị trấn này chẳng ra sao cả.

Lâm Dị giải quyết vấn đề xong, liền nhìn chằm chằm Trình Dương, chờ Trình Dương nói.

Câu hỏi này đối với Trình Dương thực sự rất đơn giản. Trình Dương không cần suy nghĩ cũng buột miệng nói: "Trong nhà có người làm nghề này."

Lâm Dị trầm mặc.

Câu trả lời này quá hoang đường, vô căn cứ.

Trình Dương thấy Lâm Dị hoài nghi, đáp: "Là thế này, anh Lâm Dị, anh nghĩ xem, tôi - một cao thủ internet như này còn không biết đến miêu trớ. Tôn Tịnh Văn lại là một nữ sinh cấp ba ở một trường trung học hẻo lánh như này, vậy thì cô ấy biết đến nhờ đâu, hẳn là trong nhà có người hành nghề. Càng là nơi lạc hậu, càng ngu muội, thì không phải thường sẽ ít cập nhật tin tức sao? Trong nhà Tôn Tịnh Văn chắc chắn có bà cốt, không thì sao một cô nữ sinh lại có thể biết đến miêu trớ được, sao cô lại dám hạ thủ được? Một phát hạ thủ luôn năm con mèo, chắc chắn là do mưa to thấm đất, bằng không thì sao lại có thể ác độc dùng biện pháp này nguyền rủa người khác chứ?"

Lâm Dị vừa nói vừa suy nghĩ: "Mưa dầm thấm đất."

Trình Dương "hầy" một tiếng nói: "Anh hiểu là được, mưa to mưa dầm thấm đất gì thì cũng không khác mấy."

Lâm Dị suy tư.

Cậu đáng chết lại cảm thấy Trình Dương thế mà nói rất có lý.

Cậu không tìm được lý do gì để phản bác.

Vì vậy cậu lại hỏi: "Anh Trình Dương, anh nghĩ năm người kia đã làm gì chọc giận Tôn Tịnh Văn, khiến cô ấy phải dùng tới việc độc ác như vậy để nguyền rủa họ?"

Thấy Lâm Dị có vẻ đồng ý với lời nói của mình, Trình Dương đột nhiên cảm thấy tự tin nói: "Đây là trường học, chắc chắn là bạo lực học đường rồi. Lời nguyền thì thực thi ở đâu chả được, nhưng tại sao thế giới Quy Tắc 8-4 lại được thiết lập là trường học chứ?"

Lâm Dị kinh ngạc há miệng.

Trình Dương hỏi: "Anh Lâm Dị, anh cảm thấy thế nào?"

Lâm Dị nói: "Đúng thật là..."

Một đáp án quá đơn giản luôn.

Trình Dương nói: "Nhưng dựa trên câu trả lời tôi vừa đưa ra và bối cảnh, tôi nghĩ vụ bạo lực học đường mà Tôn Tịnh Văn phải gánh chịu là do cô ấy bị chế giễu và bị tẩy chay, năm người đó hẳn là năm đứa đầu xỏ."

Lâm Dị vội vàng hỏi: "Là sao?"

Người đặt câu hỏi và người trả lời câu hỏi đổi chỗ cho nhau, Trình Dương không hiểu vì sao lại cảm thấy kiêu ngạo.

Cậu ta hắng giọng nói: "Trường học là nơi để học tập. Điều chủ trương là yêu khoa học, cự tuyệt sự mê tín của chế độ phong kiến. Tôi đoán năm người này chắc hẳn là người cùng thôn với Tôn Tịnh Văn, hoặc thậm chí không phải cùng thôn, mà đến từ thôn bên cạnh. Năm người này biết rõ về Tôn Tịnh Văn, vậy thì không phải quá trùng hợp rồi sao. Năm người này với Tôn Tịnh Văn, cùng trường không nói, lại còn cùng lớp nữa. Sau khi bọn họ học ở trường trung học Báo Hương, hiểu được khoa học là gì, mê tín là gì. Bắt đầu lan truyền trong nhà Tôn Tịnh Văn có bà cốt, khiến Tôn Tịnh Văn bị bạn bè cười nhạo, xa lánh. Nhưng Tôn Tịnh Văn tất nhiên không hiểu được rồi, như tôi đã nói trước đó, từ nhỏ mấy thứ này đã ăn sâu vào đầu cô ấy rồi, làm sao có thể dễ dàng thay đổi tam quan đã được thiết lập từ bé chứ? Cho nên cô ấy quyết định dạy những người này một bài học, đương nhiên là lần dạy dỗ này không phải một phát mạnh như vậy, mà cô ấy chỉ viết "trong trường có quỷ, mau chạy" trong nhật ký để doạ các bạn học xung quanh, nhưng kết quả lại không đau không ngứa gì. Tôn Tịnh Văn đã hoàn toàn nổi giận."

Bản thân Trình Dương cũng không ngờ rằng mình có thể kết nối được những manh mối này lại với nhau, càng nói càng cảm thấy mình nói có lý, là tuyến chính của thế giới Quy Tắc 8-4, hưng phấn nói: "Tôn Tịnh Văn dùng tới lời nguyền ác độc nhất là miêu trớ, thứ nhất là để trả thù việc mình đã chịu bạo lực học đường, thứ hai là để cho những người này biết bản thân "lợi hại" cỡ nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK