Trong ba giả thuyết, Lâm Dị thực sự không ngờ rằng giả thuyết thứ ba cậu thêm vào cho đủ số lượng lại là sự thật.
Sau khi giả thuyết thứ ba được xác minh, một vài nghi vấn cấp bách cần được trả lời đương nhiên cũng đã có đáp án.
Tại sao phòng thuốc lại có nhiều thuốc an thần đến vậy?
Bởi vì nơi này căn bản không phải viện điều dưỡng, mà là bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần có số lượng lớn thuốc an thần là chuyện cực kỳ bình thường.
Tại sao lại có nhiều thi thể của nhân viên y tế trong hòm lạnh ở nhà xác đến vậy?
Bởi vì họ là nhân viên y tế ban đầu của bệnh viện tâm thần, sau đó bị giết hại rồi được giấu trong hòm lạnh.
Tại sao mọi người đều nhìn thấy một bản thân khác trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 16-8?
Tâm thần phân liệt.
Hoặc chứng hoang tưởng.
Còn lưới điện cao áp chập chờn giăng ở sườn núi đúng thật là để ngăn cản bệnh nhân tâm thần bỏ trốn. Điện áp xung sẽ không gây hại cho những người trèo qua hàng rào, nếu hộ lý muốn trốn thoát thì họ có thể phá hủy điện trở xung hoặc sử dụng vật cách điện để ngăn cơ thể tiếp xúc với hàng rào lưới điện, thậm chí là hợp tác với nhau để cắt nguồn cung cấp điện của hàng rào.
Nhưng hầu hết bệnh nhân tâm thần không có tư duy như người bình thường, thậm chí còn không có ý nghĩ trốn thoát, cho nên sự tồn tại của hàng rào xung điện, thay vì nói là để ngăn cản bọn họ bỏ trốn, đúng hơn là phòng ngừa bọn họ bị lạc.
Những manh mối hỏi đáp này khiến Lâm Dị càng thêm khẳng định về giả thuyết thứ ba.
"Sự sống vĩnh cửu" chỉ là trí tưởng tượng của viện trưởng Chu, biểu cảm chân thành của gã cũng đã chứng minh danh tính thực sự của viện trưởng Chu là một bệnh nhân tại bệnh viện tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên.
Làm thế nào mà gã lại trở thành viện trưởng của viện điều dưỡng, thi thể trong hòm lạnh có thể cho thấy toàn bộ quá trình. Viện trưởng Chu giết nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần, sau đó cướp lấy chiếc áo blouse trắng rồi chiếm cứ văn phòng.
Sau khi thay đổi danh tính, gã bắt đầu một thí nghiệm trường sinh bất tử đáng sợ, đầu tiên là thu hút bệnh nhân, sau đó tuyển dụng hộ lý phù hợp cho bọn họ.
Đây mới là bản phác thảo chính xác về Thế giới Quy tắc 16-8.
Thu hoạch ngoài ý muốn khiến Lâm Dị có chút sợ hãi, kiểu như tiền từ trên trời rơi xuống vậy, vừa vui mừng nhưng cũng vô cùng bất an.
Đặc biệt là khi viện trưởng Chu ngừng rối rắm, thâm trầm ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Tôi không nhớ."
Lâm Dị tuy căng thẳng nhưng vẫn yên lặng nhìn gã, suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần khác với người bình thường, trong tình hình như vậy, sau khi xác nhận viện trưởng Chu là bệnh nhân tâm thần, Lâm Dị chỉ có thể cẩn thận lời nói của mình hơn, cậu không chắc câu từ nào của mình sẽ khiến viện trưởng Chu tức giận.
Nhìn nhau hồi lâu, có tiếng bước chân từ hành lang tầng hai của tòa nhà ba tầng truyền đến, hẳn là bệnh nhân 203 phát hiện cửa phòng mở, sợ Lâm Dị trốn thoát nên hắn vội vàng chạy tới.
Sau khi bệnh nhân 203 xuất hiện, viện trưởng Chu đứng dậy nói: "Tôi quay về xem lại."
Nói xong gã xoay người rời đi, bệnh nhân 203 cũng chào hỏi gã, nhưng Viện trưởng Chu lại không thèm để ý đến hắn.
Sau khi viện trưởng Chu rời đi, Lâm Dị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói với bệnh nhân 203: "Cảm ơn anh 203, vất vả cho anh rồi."
Bệnh nhân 203 vẫn mang bữa sáng về cho Lâm Dị.
Nhìn thấy bệnh nhân 203 cứ dõi theo bóng lưng của viện trưởng Chu rời đi, Lâm Dị chủ động nói: "Tôi và viện trưởng Chu đang trò chuyện về lịch sử, có tranh cãi một số vấn đề, nên viện trưởng Chu quay về để xem xét lại một số thông tin."
Bệnh nhân 203 nghe Lâm Dị nói xong mới rời ánh mắt, hắn bắt đầu nhìn qua nhìn lại Lâm Dị, như đang thắc mắc tại sao Lâm Dị không bỏ trốn, rõ ràng hắn cảm thấy Lâm Dị có gì đó sai sai mà nhỉ.
Đúng lúc này, phòng 303 vang lên tiếng đóng mở cửa nặng nề.
Lâm Dị đoán Tần Châu không nhìn thấy cậu ở bữa sáng, cho nên bây giờ muốn xác nhận tình hình của cậu.
Lâm Dị cũng đóng cửa lại, cậu không dám gây ra tiếng động như Tần Châu, nhưng động tác cũng không hề nhẹ, phòng 303 có thể nghe được phản hồi của cậu.
Sau khi đóng cửa lại, cậu quay lại nhận bữa sáng từ bệnh nhân 203, ngượng ngùng nói: "Anh 203, thực sự xin lỗi. Lẽ ra tôi mới là người phải chăm sóc cho anh, vậy mà tôi lại yêu cầu anh mang bữa sáng cho tôi."
Bệnh nhân 203 nhìn cậu, đợi đến lúc Lâm Dị ăn được nửa bữa, hắn mới mở miệng hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi phòng bệnh à?"
Lâm Dị ngừng ăn, hỏi: "Sao phải rời khỏi đây? Anh 203, anh... không muốn tôi chăm sóc anh nữa sao? Có phải tôi đã làm gì khiến anh không hài lòng không?"
Bệnh nhân 203 vẫn đang quan sát biểu hiện của Lâm Dị, vì không thể đoán được điều gì, cho nên hắn vẫn đang trầm tư suy nghĩ. Bởi Lâm Dị không rời khỏi phòng 203 lúc cửa mở, bệnh nhân 203 tin rằng Lâm Dị chưa phát hiện ra bí mật của viện điều dưỡng. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi mình ngủ thiếp đi kiểu gì và còn trang giấy khuyết thiếu trong nhật ký của Lâm Dị nữa, điểm này khiến bệnh nhân 203 nghĩ rằng Lâm Dị có vấn đề.
Hai vấn đề này quá mâu thuẫn, bệnh nhân 203 không nói gì, quay lại giường bệnh, lấy một cuốn sách từ ngăn kéo thứ ba ở tủ đầu giường ra rồi bắt đầu đọc.
Đọc sách là một trong số ít cách để bệnh nhân giết thời gian ở viện điều dưỡng, bệnh nhân 203 mở cuốn sách đến trang mà hắn đang đọc dở, tiếp tục đọc.
Hắn không để ý tới Lâm Dị nữa, Lâm Dị cũng chẳng nói gì thêm, thân là người sợ xã hội, cậu không giỏi làm việc mặt nóng dán mông lạnh.
Lâm Dị rót cốc nước ấm cho bệnh nhân 203.
Sau khi nước nguội, cậu lại đổ đi rồi thay thành ly nước ấm khác.
Gần như cả một ngày, Lâm Dị không ngừng lặp lại động tác này, dường như muốn dùng hành động này để gây đả động với bệnh nhân 203, để bệnh nhân 203 đừng ngó lơ mình nữa.
Cuối cùng, bệnh nhân 203 như cảm động trước sự kiên trì của Lâm Dị, nhấp một ngụm nước ấm.
Không lâu sau, hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không chịu nổi cơn buồn ngủ đột ngột ập tới nên nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sau khi nghe thấy tiếng sách trong tay Bệnh nhân 203 rơi xuống đất, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bệnh nhân 203 mà không chịu uống, số thuốc Zopiclone trên tay cậu sẽ hết sạch luôn mất.
Sợ viên thuốc hòa tan trong nước sẽ bị giảm hiệu quả, Lâm Dị lấy thêm hai viên thuốc, mở miệng bệnh nhân 203 rồi nhét vào không chút do dự.
Làm xong việc này, Lâm Dị bước ra khỏi phòng 203.
Sắc trời dần ảm đảm, cũng đã đến giờ ăn tối của mọi người.
Lâm Dị không đến phòng ăn, cậu tranh thủ lúc hộ lý và bệnh nhân đi ăn để tới toà nhà của viện trưởng Chu, như vậy những bệnh nhân khác sẽ không nhìn thấy cậu qua cửa sổ.
Lâm Dị nhanh chóng tiến vào tòa nhà, đi qua đại sảnh của bệnh viện tâm thần, rồi dừng lại trước cửa văn phòng của viện trưởng Chu.
Cửa phòng không đóng, Lâm Dị dựa người vào vách tường lén nhìn vào bên trong.
Chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của viện trưởng Chu thôi, Lâm Dị đã có thể cảm nhận được sự nôn nóng của gã.
Lúc này, viện trưởng Chu đang đem hết số sách trong văn phòng ra khỏi kệ, chốc thì lật quyển này, lát thì coi quyển kia.
Lâm Dị nhìn lướt qua các cuốn sách, "Tư trị thông giám", "Tam Quốc chí", "Năm ngàn năm thăng trầm"...
Hầu như tất cả đều là sách liên quan đến lịch sử.
Lâm Dị đoán cuốn sách mà bệnh nhân 203 đọc cả ngày cũng là của viện trưởng Chu, bởi vì nó cũng là một tuyển tập lịch sử.
"Đỗ thị... Đỗ thị..."
Viện trưởng Chu luôn miệng lẩm bẩm, gã lật sách rất mạnh, đến nỗi vô tình xé rách cả trang giấy.
Lâm Dị rời mắt, lặng lẽ đi lên tầng hai, định lẻn vào căn phòng bị viện trưởng Chu khóa lại.
Cửa phòng bị khóa, Lâm Dị cúi người nhìn ổ khóa. Chắc hồi nơi đây còn là bệnh viện tâm thần, căn phòng này không phải là khu vực cấm nên khóa cửa cũng là loại khóa cấp A dễ mở, khóa cấp A có kết cấu đơn giản, chốt xoay ít, đường sinh nông, thích hợp cho người mới như Lâm Dị.
Lâm Dị đi đến phòng thuốc để tìm bìa cứng, sau đó mài nhẹ phần đầu thành hình chữ thập.
Nhét bìa cứng vào lỗ khóa, Lâm Dị nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.
Một tiếng cách vang lên, cậu đẩy cửa mở ra.
Một mùi tanh nồng từ trong phòng xộc vào khoang mũi, Lâm Dị nhìn thấy những chiếc bình thủy tinh mà Tần Châu từng nhắc đến, nhưng hiện tại chỉ có chín chiếc, chiếc còn lại đã bị Tần Châu đập vỡ, Lâm Dị cũng có thể nhìn thấy những mảnh thủy tinh trên sàn nhà.
Cậu không chút do dự, đẩy tất cả bình thủy tinh xuống đất, bất kể trong đó có chứa động vật tái sinh hay không, chín chiếc còn lại đều không thoát khỏi bàn tay hung ác của Lâm Dị.
Tiếng động và mùi hôi nhanh chóng thu hút viện trưởng Chu, sau khi phá xong, Lâm Dị lợi dụng lúc viện trưởng Chu giận dữ bước vào phòng để kiểm tra, lao vào văn phòng của gã nhanh như một cơn gió.
Lâm Dị nhớ rõ, trong văn phòng của viện trưởng Chu có một chiếc máy tính.
Cậu cho rằng, vì tiền thân của viện điều dưỡng là bệnh viện tâm thần, còn viện trưởng Chu lại chiếm giữ văn phòng từ người khác nên khả năng cao máy tính trong văn phòng thuộc về bệnh viện tâm thần.
Nếu đúng như vậy, máy tính hẳn có lưu trữ thông tin về mọi người trong bệnh viện, bao gồm cả nhân viên y tế và bệnh nhân tâm thần.
Lâm Dị nhấn nút nguồn.
Máy tính đã rất lỗi thời, thậm chí còn không có màn hình LCD. Sau khi Lâm Dị nhấn nút nguồn, chiếc quạt tản nhiệt trong khung máy dày đặc phát ra âm thanh còn lớn hơn cả tạp âm.
Cậu nhìn ngón trỏ của mình, đầu ngón tay dính đầy bụi, chính là lớp bụi đã tích tụ trên nút nguồn của máy tính.
Lâm Dị càng thêm chắc chắn, chiếc máy tính này thuộc về bệnh viện tâm thần, mặc dù cậu không chắc trong máy tính còn dữ liệu hay không, nhưng so với vấn đề đó, cậu lo lắng việc máy tính có mở được hay không hơn.
Như một trò đùa, màn hình hiển thị vốn đang sáng đèn đột nhiên tắt ngúm.
Lâm Dị ngồi xổm xuống, dùng tay lau đi bụi bẩn phía sau thùng máy, bụi nhiều sẽ khiến máy tính vận hành gặp nhiều khó khăn.
Cậu phải tìm được gì đó, nếu không đống phá hoại ban nãy của cậu sẽ trở nên vô ích.
Sau khi lau sạch bụi, Lâm Dị nhìn ra ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng hét cuồng loạn của viện trưởng Chu ở tầng hai.
Sợ viện trưởng Chu sẽ đột ngột xuống đây, Lâm Dị tranh thủ thời gian thử ấn thử nút khởi động thêm lần nữa.
Màn hình máy tính lại sáng lên, Lâm Dị bắt chước Trình Dương niệm: "Phật Tổ phù hộ, Bồ tát phù hộ", cuối cùng máy tính cũng kết thúc thời gian khởi động dài dằng dặc kéo dài hơn năm phút.
Sau khi khởi động, hiện lên một trình bảo vệ màn hình có dòng chữ - Bệnh viện Tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên.
Quả nhiên.
Lâm Dị lập tức di chuyển chuột, vì quá nóng lòng nên cậu nhấn chuột nhiều lần lần, phải mãi lúc lâu sau, máy tính mới có phản hồi.
"Vui lòng nhập mật khẩu người dùng"
Lâm Dị khựng lại, viện trưởng Chu hẳn là chưa bao giờ sử dụng máy tính này, nếu không gã sẽ chẳng để màn hình hiển thị tên bệnh viện tâm thần, thứ hạn chế hành động của viện trưởng Chu có lẽ là mật khẩu máy tính.
Nhưng đây không phải tin tốt, ngay cả viện trưởng Chu còn không biết mật khẩu máy tính, thì làm sao cậu biết được?
Lâm Dị cố gắng gõ đại rồi nhấn luôn phím Enter.
"Sai mật khẩu".
Lâm Dị gõ thử sáu số 1, sai mật khẩu.
Tám số 1, sai mật khẩu.
Sáu số 6, sai mật khẩu.
Tám số 6, sai mật khẩu.
Lâm Dị đã thử gần như tất cả các loại mật khẩu dễ đoán nhất, nhưng màn hình vẫn hiển thị rằng sai mật khẩu.
Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, không có giới hạn về ký tự và số lượng mật khẩu, các ký tự và số trên bàn phím khiến khả năng đoán được mật khẩu trở nên mơ hồ.
Còn khó hơn cả trúng giải độc đắc trong xổ số nữa.
Không đợi Lâm Dị tính toán có bao nhiêu hoán vị và tổ hợp có thể xảy ra, tình hình đột nhiên trở nên tồi tệ hơn.
Tiếng cuồng loạn trên tầng hai dừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân dồn dập, viện trưởng Chu đang đi xuống.
Để chọc tức viện trưởng Chu và cho bản thân có thêm thời gian, Lâm Dị đã phá hủy tất cả bình thủy tinh trong phòng. Nếu lần này không thành công, chưa kể đến việc dùng kế điệu hổ ly sơn để dụ viện trưởng Chu, việc cậu có thể thuận lợi rời khỏi phòng 203 là một điều cực khó nhằn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, như sắp đến nơi rồi.
Lâm Dị chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, quan sát dòng chữ "Bệnh viện tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên", đầu óc cậu bắt đầu nảy số, cuối cùng cậu thử gõ vài con số trên bàn phím.
Ting--
Máy tính phát ra một tiếng, cho biết mật khẩu chính xác.