Nếu Trình Dương không áp sát tai vào cửa thì cũng khó mà có thể phát hiện ra được.
Nhưng Trình Dương không dám mở cửa, cậu ta sợ tiếng động mà mình nghe được không phải đến từ Hạ Huy mà là từ thứ khác.
"Để tôi."
Lâm Dị mở miệng, đợi Trình Dương nhường cậu vị trí ở cửa, Lâm Dị bắt chước động tác của Trình Dương, áp tai trái vào cửa.
Trình Dương căng thẳng chờ đợi, gần hai phút sau, Lâm Dị đứng thẳng lên nói: "Là anh ta."
Tiếng động ngoài hành lang quả thực rất bé, như thể hắn cố ý bước đi nhẹ hơn, nhưng Lâm Dị lại nghe thấy tiếng chìa khóa xoay cửa, sau đó lại là một tiếng đóng cửa rất khẽ. Nếu là thứ gì khác ngoài hành lang, sau khi vặn khoá cửa đi vào sẽ không có hành động đóng cửa lại không cần thiết như vậy.
Cho nên, người tạo ra tiếng động ngoài cửa kia chỉ có thể là Hạ Huy.
Sau khi thấy Lâm Dị xác nhận thân phận bên ngoài, Trình Dương sốt ruột: "Thế đi thôi?"
Lâm Dị quan sát sắc trời ngoài cửa sổ: "Chờ chút đã."
Nhìn thấy vẻ mặt Trình Dương khó hiểu, Lâm Dị nhẹ giọng nói: "Hạ Huy trở về muộn như vậy, lại còn cố ý bước nhẹ, có nghĩa..."
Trình Dương hận bản thân không theo kịp tư duy của Lâm Dị, hồi hộp chờ Lâm Dị nói tiếp.
"Điều đó cho thấy Hạ Huy rất trân trọng mạng sống của mình. Anh ta đã đứng canh ở tủ chuyển phát nhanh đến tận những giây phút cuối cùng để đảm bảo gói hàng sẽ không bị quay trở lại tủ của mình rồi mới rời đi." Lâm Dị nói: "Kiểu người như vậy, sẽ không mất cảnh giác một cách dễ dàng đâu."
Cho nên Hạ Huy có lẽ cũng giống bọn họ, dựa sát vào cửa để nghe tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài.
Trừ khi chắc chắn rằng ngoài kia không còn tiếng động nào khác ngoài gió và cỏ, Hạ Huy sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Nếu giờ bọn họ mà gây ra tiếng động trước khi Hạ Huy buông lỏng, nói không chừng chờ bọn họ đổi lại gói hàng, Hạ Huy sẽ ra ngoài đổi vị trí gói hàng lần nữa.
Đối với Hạ Huy, trời tối cũng chẳng phải điều gì ngăn cản hắn ra ngoài, bởi vì gói hàng đã xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh của hắn, việc quan trọng nhất là di chuyển gói hàng.
Trình Dương giơ ngón cái lên với Lâm Dị.
Cậu ta nói: "Anh Lâm Dị, đợi lúc rời khỏi Thế giới Quy tắc 8-4, tôi nhất định sẽ viết cho anh một lá thư khen ngợi, tặng anh thêm lá cờ thi đua nữa."
Lâm Dị: "Cảm ơn nhá, tôi không thèm."
Hai người đợi thêm một lúc nữa, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, Trình Dương nôn nóng: "Giờ thì được chưa?"
Lâm Dị lại dựa vào cửa lắng nghe tiếng động, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra, thận trọng thò đầu ra ngoài nhìn về hướng phòng 204, nơi Hạ Huy ở.
Trong phòng không tắt đèn, nhưng ánh sáng từ khe hở dưới cửa truyền đến vẫn đầy đủ, không có bóng của Hạ Huy dán vào cửa chặn lại.
"Đi thôi." Lâm Dị nói với Trình Dương, cậu dẫn đầu, tay chân nhẹ nhàng đi trước, Trình Dương theo sau.
Hai người lặng lẽ bước ra khỏi phòng đi đến hành lang, đèn cảm ứng ở hành lang không kích hoạt. Sau khi đi từ tầng hai xuống, đèn trong sảnh ký túc xá sớm đã tắt, nhưng cũng không phải là không còn ánh sáng, phía trên tủ chuyển phát nhanh có một dãy đèn nhỏ, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào chiếc tủ chuyển phát nhanh, làm cho chiếc tủ màu xanh lá cây có chút quỷ dị.
Thấy cửa phòng bưu điện đã đóng, đèn đã tắt, hai người không chút do dự bước nhanh về phía tủ chuyển phát nhanh.
Mục tiêu đầu tiên của Lâm Dị và Trình Dương là Tủ chuyển phát nhanh số 203.
Tủ chuyển phát nhanh số 203 nằm ngay cạnh Tủ số 204 của Hạ Huy. Chủ nhân của Tủ số 203 là Trình Dương, người đã xảy ra mâu thuẫn với Hạ Huy.
Tủ 203 không có gói hàng nào cả.
Trình Dương thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó thì khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt trịnh trọng của Lâm Dị, lời muốn nói liền nghẹn lại trong cổ họng.
Sau đó Lâm Dị mở Tủ chuyển phát nhanh số 205 của Tằng Nam Nam ở bên phải tủ số 204.
Không có.
Tủ chuyển phát nhanh phía trên tủ 204, tủ 304.
Không có.
Bên dưới tủ chuyển phát nhanh số 204, tủ số 104.
Cũng không có.
Vẻ mặt Lâm Dị ngưng trọng càng ngày càng thâm trầm, Trình Dương bị Lâm Dị dọa sợ: "Anh Lâm... anh Lâm Dị, có... có chuyện gì vậy?"
Lâm Dị nói: "Quá nhiều tủ."
Rất có thể, trong tủ chuyển phát nhanh không có gói hàng nào cả, vậy thì Hạ Huy đã để gói hàng đó ở đâu? Tổng cộng có mười lăm chiếc tủ, hầu như đều có vết rỉ sét, không được bảo trì thường xuyên, dù chỉ mở nhẹ cũng sẽ phát ra âm thanh.
Trời đã tối, âm thanh này mà xuất hiện vào ban đêm không phải điều tốt lành gì.
Trong lòng của Trình Dương nhảy dựng lên, cậu ta biết trời đã tối, ở lại lâu nữa cũng không an toàn, cho nên hiện tại cậu ta không thể quan tâm đến người khác được, cậu ta chỉ có thể kiểm tra xem trong tủ chuyển phát nhanh của Lâm Dị có gói hàng nào không, phải chắc chắn rằng tính mạng của Lâm Dị vẫn an toàn.
Lạch cạch.
Vì quá nóng vội, lúc Trình Dương mở tủ chuyển phát nhanh số 202, lại có một âm thanh khác vang lên.
Lâm Dị nghe thấy âm thanh, trong lòng chợt giật mình, cậu và Trình Dương đồng thời nhìn về phía tủ số 202.
Trống không.
Nhưng Lâm Dị và Trình Dương đều nín thở, không những vẫn chưa rõ gói hàng đang ở đâu, mà còn có——
Trình Dương mấp máy môi: "Anh có... có nghe thấy gì không?"
Lâm Dị hít sâu một hơi: "Ừm."
Một tiếng "vù" vang lên.
Luồng khí lạnh bay qua họ.
Trình Dương cúi đầu nhìn xem dưới chân bọn họ có bóng người hay không, còn Lâm Dị dùng tầm nhìn ngoại vi để quét phía sau hai bên.
Hai giây sau.
Trình Dương: "Không có."
Lâm Dị: "Không có."
Nhưng vừa rồi cơn gió lạnh vội vàng lướt qua ấy không thể nào bỏ qua được, bọn họ đều có thể cảm nhận, cho nên đây căn bản không phải do cảm giác xuất hiện sai sót, chỉ có sự tồn tại chân thật mới có thể khiến nhiều người đều có chung cảm nhận như vậy.
Hàm răng Trình Dương run lên: "Trở về... trước nhá?"
Lâm Dị: "Ừm, đừng quay đầu lại."
Hai người đứng ở trước tủ chuyển phát nhanh một hồi lâu, dồn hết sự chú ý vào tủ chuyển phát nhanh, không biết thứ kia đã xuất hiện bao lâu.
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn có thể đứng cạnh nhau nói chuyện, hẳn là nếu không quay đầu lại thì sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Đương nhiên, điều này chỉ là Lâm Dị tự an ủi mà thôi.
Trình Dương nặng nề gật đầu.
Bọn họ không xác định được Hạ Huy để gói hàng ở đâu, cũng không thể làm gì được, bọn họ cần phải quay về trước.
Hai người không dám quay đầu lại, trực tiếp đi đến hành lang, Trình Dương vừa bước được mấy bậc thang thì cổ áo bị Lâm Dị túm chặt, Lâm Dị sốt ruột: "Không thể đi."
Cậu kéo Trình Dương lại, bởi vì đang gặp nguy hiểm nên sức lực bộc phát mạnh hơn bình thường, nếu không cậu làm sao mà kéo Trình Dương cường tráng hơn mình được cơ chứ.
Lâm Dị có thể cảm nhận được cơ bắp Trình Dương căng cứng vì căng thẳng, cậu cũng vậy, cả người rất căng thẳng.
Vốn dĩ ban đêm lẻn ra ngoài, còn đứng ở trước tủ chuyển phát nhanh thì chẳng khác gì nhảy múa trên lưỡi dao cả, bây giờ gặp phải một thứ khó có thể nắm bắt bằng mắt thường, giờ Lâm Dị mà bảo không lo lắng thì là xạo đó.
Cậu kéo Trình Dương đến nhà vệ sinh công cộng ở tầng một, lúc Lâm Dị đi đến phòng 202, cậu có chú ý đến địa hình của nơi này, hành lang nằm ở phía bên trái của ký túc xá, còn nhà vệ sinh công cộng thì ở bên phải. Cậu cũng đã nhìn thấy tấm bảng được đóng đinh trên vách trường ghi "WC".
Cửa phòng ngủ ở tầng một đều bị khoá chặt, nơi duy nhất có thể trốn là nhà vệ sinh công cộng.
Ký túc xá này thực ra không lớn, một tầng chỉ có năm phòng, nhưng hai người bây giờ đi từ hành lang bên trái đến nhà vệ sinh công cộng ở bên phải, tựa như đang băng qua sông Hoàng Hà vậy.
Bị Lâm Dị kéo đi mấy bước, cuối cùng Trình Dương cũng lấy lại tinh thần, hiểu ra vì sao Lâm Dị đột nhiên đổi ý không quay về phòng nữa, sắc mặt Trình Dương tái nhợt, trán lập tức lấm tấm mồ hôi, quần áo trên lưng ướt đẫm, mồ hôi lạnh bám chặt vào da.
Lúc họ đến hành lang, đèn cảm ứng ở hành lang bỗng sáng lên sau đó lại vụt tắt.
Nhưng hai người chỉ vừa mới đến hành lang mà thôi.
Kể cả dù do bọn họ vội vàng nên bước chân trở nên nặng nề thì đáng lẽ đèn cảm ứng bật lên cũng không tắt nhanh như vậy.
Trừ khi có thứ gì đó kích hoạt đèn cảm ứng trước khi bọn họ đi tới hành lang.
Trình Dương lại nhìn hành lang tầng một, rồi nhìn tủ chuyển phát nhanh từ đầu này sang đầu kia, cậu ta cảm thấy hành lang này dường như dài vô tận, tất cả những gì cậu ta có thể làm là điên cuồng đọc thuộc lòng giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội trong lòng.
Đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng cũng đến được nhà vệ sinh công cộng.
Hai người xông vào, còn chưa nhìn thấy biển nam nữ trong nhà vệ sinh, Lâm Dị lập tức đóng sầm cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa, Trình Dương nhìn thấy thế cũng nhanh chóng chặn cửa lại.
Hơi thở của hai người trở nên dồn dập trong không gian ngột ngạt.
Lâm Dị và Trình Dương dừng lại một lúc, sau đó nhanh chóng điều chỉnh hơi thở. Bây giờ hai người hận không thể không cần hô hấp, tiếng thở như sấm sét vang bên tai họ.
Điều chỉnh lại một lát, xung quanh rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn nghe được sự im lặng hoàn toàn.
Đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh công cộng cũng lặng lẽ tắt phụt.
Lâm Dị không nói, Trình Dương cũng không dám lên tiếng.
Hai người vểnh tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, dưới sự im lặng chỉ có sự im lặng, như thể tất thảy mọi thứ chỉ là họ đang tự hù dọa bản thân.
"...Nó không theo nữa hả?" Trình Dương gần như dựa vào luồng khí đập vào dây chằng, khiến dây chằng rung lên, phát ra chút âm thanh.
Lâm Dị lắc đầu.
Nhưng không có nghĩa là "không", cậu không biết.
Tốc độ của thứ đó quá nhanh, lúc họ đứng ở tủ chuyển phát nhanh, thứ đó rõ ràng ở phía sau họ, nhưng nó lại lao nhanh hơn họ và kích hoạt đèn cảm ứng.
Lâm Dị tính toán tốc độ, bọn họ đi từ hành lang đến nhà vệ sinh công cộng hết 13 giây, đã là rất nhanh, nhưng trên thực tế, 13 giây so với tốc độ của vật kia không đủ, Lâm Dị không biết hai người đã thoát khỏi thứ kia hay chưa.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Lâm Dị bất chợt ngẩng đầu.
Thứ đó đến và đi không để lại một chút dấu vết, với tốc độ đáng kinh ngạc.
Lý do đến giờ họ vẫn chưa bị đuổi theo có lẽ là... thứ đó đã đến nhà vệ sinh công cộng trước bọn họ rồi.