Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dị ở Phòng 203, còn Phòng 303 của Tần Châu vừa vặn nằm ngay phía trên cậu. Lâm Dị nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng đóng cửa sầm lại rất to, sau đó cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc giường nhỏ hẹp rồi gọi bệnh nhân 203 tỉnh dậy.

Qua tình hình của bữa sáng ngày hôm qua, bệnh nhân 203 thuộc kiểu người dậy sớm, còn bệnh nhân 303 thì không. Ở bữa sáng ngày hôm qua, trông bệnh nhân 303 có vẻ ngủ không được ngon giấc, chắc là do Tần Châu muốn chuyển lời nhắn tới Lâm Dị nên đã gọi bệnh nhân 303 dậy.

Hôm nay Tần Châu còn dậy sớm hơn cả hôm qua, cộng thêm tiếng đóng cửa ầm ĩ như vậy, Lâm Dị đoán Tần Châu có manh mối cho mình, cũng đang nhắc nhở cậu đi theo, vậy nên cậu bèn mau chóng đánh thức bệnh nhân 203 dậy.

"Anh 203." Lâm Dị ôm bụng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi vì đã gọi anh dậy sớm như này, tôi đói quá, chúng ta có thể xuống phòng ăn dùng bữa luôn có được không?"

Bệnh nhân 203 nhìn Lâm Dị bằng ánh mắt ảm đạm, còn Lâm Dị thì lại căng thẳng nhìn hắn, cậu thấp giọng lặp lại lần nữa: "Anh 203, có được không?"

Nghe vậy, bệnh nhân 203 khựng lại, tựa như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mỉm cười hòa nhã: "Được, không vấn đề gì."

Có điều, những vết sẹo trên mặt của hắn đã khiến biểu cảm dịu dàng kia trông vô cùng dữ tợn.

Lâm Dị đợi bệnh nhân 203 đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống phòng ăn.

Lúc đi qua Phòng 102 và Phòng 101, Lâm Dị lặng lẽ ngó thử vào. Phòng 101 nồng nặc mùi đất, còn Phòng 102 nằm ngay bên cạnh cũng bị mùi tanh tưởi lan sang ám mùi. Có điều, lúc đi ngang qua Phòng 103, cậu có thể cảm nhận được mùi tanh của biển mà bản thân đã ngửi được tối hôm qua.

Không biết mùi tanh đó bốc ra cụ thể từ Phòng 102 hay Phòng 103.

Người chết đêm qua, chỉ có thể là Thời Toàn hoặc Trương Vân Nham.

Lâm Dị quay đầu về, đi ra phòng ăn cùng bệnh nhân 203.

Lúc Lâm Dị nghe được tiếng đóng cửa của Tần Châu thì vội vàng đánh thức bệnh nhân 203 dậy, tuy phải đợi bệnh nhân 203 vệ sinh cá nhân mất một lúc nhưng cũng xem như là theo sát bước chân Tần Châu.

Nhóm người đầu tiên đến phòng ăn trước Lâm Dị vẫn là Tần Châu cùng bệnh nhân 303 với vẻ mặt ngái ngủ.

Lâm Dị sắp xếp cho bệnh nhân 203 ngồi xuống trước, lý do cũng giống như ngày hôm qua, nếu bệnh nhân 203 đứng cạnh cậu thì cậu sẽ căng thẳng, mà căng thẳng thì sẽ bị run tay.

Mặc dù bệnh nhân 203 không biết Lâm Dị có tật xấu gì, nhưng vì làn da của Lâm Dị nên hắn ngoan ngoãn ngồi chờ.

Lâm Dị hỏi bệnh nhân 203 muốn ăn gì, sau đó đi đến quầy tự phục vụ, cầm chiếc muôi lớn múc cháo lên, vừa thêm cháo vào bát, vừa cẩn thận lấy tờ giấy mà Tần Châu đã nhét vào trong cán muôi.

Trước tình huống bị động như này, hôm nay Lâm Dị có hai kế hoạch phải làm, một là lấy tờ giấy Tần Châu để lại cho mình, hai là đưa tờ giấy do chính tay cậu viết cho Tần Châu.

Hiện tại cậu đã lấy được tờ giấy Tần Châu để lại rồi, việc còn lại là nghĩ cách đưa tờ giấy của cậu vào tay Tần Châu nữa thôi.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào cán muôi, nếu bắt chước Tần Châu nhét tờ giấy vào trong này, Lâm Dị không chắc Tần Châu có thể lấy được hay không.

Chủ yếu là do Tần Châu đã lấy bữa sáng rồi, nếu muốn ngăn cản bệnh nhân phát hiện ra manh mối, bọn họ chỉ có thể trao đổi lúc đi lấy thêm đồ ăn ở quầy tự phục vụ, nhưng trước đó Tần Châu phải đút cho bệnh nhân 303 ăn nữa, đợi bệnh nhân 303 ăn xong thì hắn mới được nhấc đũa ăn. Với cả, nếu cậu chờ Tần Châu dùng bữa xong rồi mới đi lấy thêm đồ thì không phải lộ liễu quá rồi sao.

Nhưng bệnh nhân 303 ăn rất chậm, đợi đến khi bệnh nhân 303 và Tần Châu ăn xong, nói không chừng manh mối đã bị người khác trong phòng ăn phát hiện mất rồi.

Bị người tham gia phát hiện thì không sao, nhưng nếu bị bệnh nhân phát hiện thì hỏng bét, hoặc tệ hơn là bị quái vật 16-8 phát hiện, lúc đó thì chấm hết luôn.

Lâm Dị không còn cách nào khác ngoài việc phủ quyết phương pháp đưa tin này.

Sau khi ăn uống xong, Lâm Dị ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân 203. Cậu lặng lẽ nhét tờ giấy Tần Châu đưa vào túi quần bên trái, còn tờ giấy của mình thì trong túi quần bên phải, như vậy sẽ dễ phân biệt hơn.

Lâm Dị thật sự rất đói, xem ra thời gian ở đây trôi qua không nhanh bằng Thế giới Quy tắc 7-7 và 2-6, ở hai Thế giới Quy tắc đó, cậu chẳng thấy đói bụng chút nào.

Lúc Lâm Dị đang ăn thì những người khác cũng lần lượt đến.

Lâm Dị vừa ăn vừa không quên ngẩng đầu lên nhìn. Hầu như mỗi lần có một cặp hộ lý và bệnh nhân nào bước vào phòng ăn, cậu đều phải liếc một cái.

Sau khi nhìn thấy Trịnh An Kiến, ánh mắt của Lâm Dị đều đổ dồn vào người cậu ta.

Sự xuất hiện của Trịnh An Kiến khiến sắc mặt của những người tham gia khác thay đổi, họ co rúm cả người, muốn tránh xa Trịnh An Kiến một chút.

Trịnh An Kiến chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, cậu ta vẫn cầm tách trà. Lâm Dị để ý, lúc cậu ta đi tới quầy tự phục vụ, bưng khay lên nhưng lại không có ý định múc đồ ăn, cuối cùng cầm chiếc khay trống rỗng đó đi về chỗ.

Cậu ta nhìn ra phía cửa phòng ăn, dường như đang chờ Thời Toàn hoặc bà lão 102 đến.

Trịnh An Kiến chỉ nhìn qua một cái rồi rời mắt luôn, như thể sợ ánh sáng, rồi nhấc nắp trà lên.

Từ chỗ ngồi của Lâm Dị, cậu có thể thấy rõ sau khi Trịnh An Kiến nhấp một ngụm trà, lập tức phun hết ra.

Sau khi phun xong, cậu ta há miệng thè lưỡi, đưa tay lấy lá trà dính trên đầu lưỡi ra, vốn định vứt đi, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cậu ta lại bỏ lá trà trở lại vào miệng, sau đó hất hết nước trà đi, rồi đổ toàn bộ lá trà trong chén vào miệng.

Hành vi kỳ lạ của Trịnh An Kiến khiến Giang Mạn – người ngồi gần cậu ta nhất sợ hãi, phải đưa bệnh nhân 201 ngồi tránh xa ra một chút.

Lâm Dị mím môi, thức ăn chủ yếu của giun đất là các loại thực vật hư thối như rễ, lá và rau. Lâm Dị vừa nhìn thấy lá trà trên lưỡi của Trịnh An Kiến rất sẫm màu, trông giống trà để qua đêm.

Mặc dù trà để qua đêm không hẳn là bị ôi thối nhưng đối với giun đất thì đây vẫn là một bữa ăn ngon so với thực phẩm tươi sống.

Lâm Dị nhìn Trịnh An Kiến, cậu không nhìn thấy miệng vết thương nào trên người cậu ta. Lâm Dị cũng chẳng kỳ vọng nhiều lắm vào việc tìm ra manh mối quy tắc tử vong trên người Trịnh An Kiến cho nên cũng không cảm thấy thất vọng.

Cậu rời mắt, tiếp tục ăn, chờ đợi Thời Toàn xuất hiện một mình hoặc Trương Vân Nham xuất hiện một mình.

Chẳng mấy chốc, câu trả lời đã được tiết lộ.

Trương Vân Nham đưa bệnh nhân 103 đến phòng ăn, tức là người chết đêm qua là Thời Toàn. Mùi tanh của nước biển bốc ra từ Phòng 102, chẳng qua do Phòng 102 nằm cạnh Phòng 101 nên bị mùi đất nồng lấn át mà thôi.

Trương Vân Nham vừa đến phòng ăn chưa được bao lâu thì Thời Toàn cũng đến. Cũng giống Trịnh An Kiến ngày hôm qua, bên cạnh cô không còn bệnh nhân nào, cô bước vào một mình, sau đó đưa mắt nhìn quanh một vòng như tìm kiếm gì đó rồi dừng lại trên người Trịnh An Kiến.

Sau đó cô bước nhanh tới, đánh một cái "chát" vào cánh tay cậu ta, lải nhải: "Mới sáng sớm đã uống trà, nhanh quên vậy rồi sao?"

Trịnh An Kiến bị đánh đến ngẩn người, Thời Toàn lại mắng cậu ta thêm vài câu, Trịnh An Kiến không dám hé răng nói một lời, tựa như đứa trẻ mắc lỗi, có lẽ là vì không muốn nghe Thời Toàn tụng kinh như Đường Tăng nữa, cho nên Trịnh An Kiến vội vàng đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Thời Toàn.

Lâm Dị nhìn hai người, bọn họ ngồi cạnh nhau trông rất quỷ dị.

Những người tham gia khác cũng cảm nhận được sự kỳ lạ ấy, sắc mặt họ tái nhợt không dám nói lời nào.

Lâm Dị vừa ngồi bóc vỏ trứng, vừa quan sát hai người họ, trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn còn một số điểm nghi hoặc.

Bữa sáng ngày hôm qua, mọi người đều nhìn thấy Thời Toàn làm bà lão 102 không vui, đêm hôm đó Thời Toàn chết vì vi phạm quy tắc tử vong. Điều này khiến người khác dễ dàng liên tưởng đến quy tắc tử vong có tương quan với tâm trạng của bệnh nhân.

Bao gồm Trịnh An Kiến, cậu ta đã đánh rơi chén trà lúc bị ông lão 101 lựa chọn, điều này có thể coi là khiến ông lão 101 mất vui.

Nhưng Lâm Dị lại cảm thấy có gì đó không ổn, nếu suy nghĩ sâu hơn một chút thì sẽ phát hiện, chén trà đó vốn là của viện trưởng Chu, sau khi Trịnh An Kiến đánh rơi chén trà, so với ông lão, sắc mặt của viện trưởng Chu trông còn tức giận hơn.

Sau cơn tức giận, viện trưởng Chu còn mang theo cảm giác tiếc nuối, tiếp đó gã còn kể lại ngắn gọn về nguồn gốc và ý nghĩa của chén trà kia.

Là bản nhái bát đất nung của Tấn Huệ Đế vào thời thịnh Đường, còn tiết lộ một bí mật không được ghi lại trong điển cố, sở dĩ vị cô thần dâng trà cho Tấn Huệ Đế là vì trong chén trà ấy có độc.

Gã nói một cách kiên định như thể chính gã đã tự mình trải qua chuyện đó.

Cho dù là viện trưởng Chu có tự mình trải qua hay không, thì chén trà kia vẫn thuộc về viện trưởng Chu. Trịnh An Kiến đánh rơi chén trà, gã là người tức giận nhất. Cả hai đêm vừa rồi, Lâm Dị đều nhìn thấy viện trưởng Chu cầm theo chiếc hộp đi tìm người tham gia. Chính viện trưởng Chu là người xử tử Thời Toàn và Trịnh An Kiến, tức là quy tắc tử vong có liên quan đến viện trưởng Chu.

Hiện tại, quy tắc tử vong mà Lâm Dị suy đoán là: khiến bệnh nhân tức giận. Viện trưởng Chu yêu cầu họ phải tận tâm chăm sóc bệnh nhân, thoạt nhìn thì nghe có vẻ khá liên quan nhưng Lâm Dị vẫn cảm thấy quá gò ép.

Hôm qua Lâm Dị đi leo núi với bệnh nhân 203, cậu không biết tình hình ở viện điều dưỡng như nào, cũng không biết Thời Toàn có làm gì khác ngoài việc khiến bà lão 102 không vui trong bữa sáng hay không. Nếu có, Lâm Dị tin tờ giấy Tần Châu đưa cho mình sẽ đề cập tới điều này.

Nhắc đến tờ giấy, Lâm Dị nhìn về phía Tần Châu và bệnh nhân 303. Lúc này, cậu thấy Tần Châu đang thu dọn khay đồ ăn, chuẩn bị đẩy bệnh nhân 303 ra khỏi phòng ăn.

Lâm Dị nhìn ly nước đầy trong tay, sau đó nói với bệnh nhân 203: "Anh 203, nước ấm nguội rồi, tôi đi lấy ly khác, anh có cần không?"

Sợ bệnh nhân 203 không đồng ý, Lâm Dị bồi thêm một câu: "Uống nhiều nước nóng sẽ tốt cho da."

Bệnh nhân 203 nghe Lâm Dị nói: "Tôi không uống nữa, cậu uống thêm một chút đi."

Lâm Dị gật đầu: "Được."

Sau đó cậu nhắm thẳng vào Tần Châu, lúc Tần Châu đẩy bệnh nhân 303 đi qua cậu, cậu cầm cốc nước đứng dậy, cố tình đụng vào Tần Châu.

Nước trong cốc đổ lên quần áo Tần Châu, Lâm Dị sửng sốt một chút rồi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh."

Nói xong, Lâm Dị móc túi quần ra, giả vờ lấy thứ gì đó để lau nước trên người Tần Châu, nhưng lại không tìm được thứ gì.

Bệnh nhân 203 nói: "Tiểu Lâm, tôi có khăn giấy này."

Lâm Dị cầm lấy khăn giấy bệnh nhân 203 đưa cho, đi tới lau nước đổ ra trên người Tần Châu. Tần Châu đưa tay đẩy cậu, lợi dụng thời cơ này, Lâm Dị đưa tờ giấy của mình giao cho hắn.

Tần Châu nói: "Đủ rồi."

Lâm Dị bị Tần Châu đẩy, lảo đảo lùi về sau vài bước, cảnh Lâm Dị suýt té ngã đã thu hút sự chú ý của bệnh nhân 303 và bệnh nhân 203, lúc này Tần Châu bình tĩnh giấu tờ giấy đi.

Bệnh nhân 203 giật mình: "Tiểu Lâm, cậu không sao chứ?"

Hỏi xong, hắn nhìn Tần Châu bằng ánh mắt nặng nề: "Tiểu Lâm chỉ vô tình đổ nước vào người cậu thôi, cũng đã xin lỗi rồi. Cậu còn động tay động chân cái gì?"

Tần Châu không đoái hoài tới bệnh nhân 203, đẩy bệnh nhân 303 ra ngoài.

Lâm Dị nhớ tới nội dung trong tờ giấy của mình, cũng chẳng để ý ánh mắt người khác chú ý tới cậu nữa, mắng Tần Châu: "Anh quá đáng lắm đó! Tôi đã xin lỗi rồi, sao anh còn đẩy tôi chứ. Nếu anh đã thích động tay động chân như vậy thì đánh nhau một trận đi."

Bước chân Tần Châu khựng lại, hắn tự hỏi lời này của Lâm Dị có ý gì, nhưng lời nói thẳng thừng quá sẽ dễ khiến người ta hiểu nhầm ẩn ý bên trong.

Hắn cố ý đi chậm lại, đoán rằng Lâm Dị sẽ cho hắn thêm gợi ý.

Sau đó Lâm Dị nói: "Anh có đồng ý không hả?"

Để tránh cho bệnh nhân và quái vật 16-8 ẩn nấp giữa người tham gia không phát hiện bản thân cố tình dừng lại, Tần Châu chỉnh lại tấm chăn đang đắp cho bệnh nhân 303 rồi bước ra ngoài.

Sau khi Tần Châu rời đi, Lâm Dị nói với bệnh nhân 203: "Anh 203, xin lỗi nhé, khiến anh chê cười rồi."

"Sao tôi lại chê cười cậu được? Hộ lý kia mới đáng bị chê cười!" Bệnh nhân 203 tức giận nói: "Với cái tính của tôi trước kia thì..."

Nói tới đây, bệnh nhân 203 dừng lại, sau đó bảo Lâm Dị: "Người cậu ướt hết rồi, quay về phòng thay đồ đi."

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

Trở về phòng 203, Lâm Dị vào trong buồng cầm lấy bộ đồ hộ lý. Bệnh nhân 203 vẫn đứng bên cạnh quan sát cậu, Lâm Dị đoán hắn định đứng xem toàn bộ quá trình thay đồ của cậu.

Trước tiên, Lâm Dị bình tĩnh vén áo lên, sau đó đột nhiên che bụng lại.

Bệnh nhân 203 giật mình: "Sao vậy?"

"Ờm, bụng tôi hơi đau." Lâm Dị cầm bộ đồ hộ lý lên, dưới ánh mắt lo lắng của bệnh nhân 203, cậu không chút do dự xông thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Cậu không cho bệnh nhân 203 có thời gian phản ứng, thầm nghĩ chắc bệnh nhân 203 chẳng đến mức đòi vào xem cậu đi vệ sinh đâu.

Nhưng đêm qua bệnh nhân 203 xuất hiện sau lưng cậu tận hai lần khiến bây giờ Lâm Dị vẫn còn sợ hãi, cậu cẩn thận mở tờ giấy Tần Châu đưa cho mình, nhanh chóng quét qua nội dung trong đó rồi ném thẳng vào bồn cầu.

Tần Châu không đề cập đến hành vi khác thường của Thời Toàn trong tờ giấy. Bởi vì tờ giấy được viết vào tối hôm qua, cho nên thông tin trong đó không đồng bộ với tiến triển mới nhất của họ. Giống việc Lâm Dị viết trong tờ giấy rằng: Em cũng nghi ngờ Thời Toàn. Trong tờ giấy của Tần Châu cũng là: Ngoại trừ Thời Toàn, những người khác tạm thời không có vấn đề.

Nội dung quan trọng tiếp theo là phân bố cụ thể và chính xác của viện điều dưỡng.

Hôm qua Lâm Dị và bệnh nhân 203 đi leo núi, còn Tần Châu đẩy bệnh nhân 303 đi hết mọi ngóc nghách trong viện điều dưỡng.

Tòa nhà ba tầng là nơi ở dành cho bệnh nhân và hộ lý, tòa nhà cạnh tòa ba tầng có một đại sảnh không lớn nằm ở tầng một. Lâm Dị biết chỗ này, hôm phỏng vấn, chín người bọn họ được viện trưởng Chu dẫn đi qua đây.

Lâm Dị nhớ ở ngay trung tâm đại sảnh có một bàn lễ tân, nhưng nó bị bám bụi, thoạt nhìn rất cũ kĩ.

Bên kia đại sảnh là phòng tiếp khách và phỏng vấn, sâu hơn vào bên trong là văn phòng của viện trưởng Chu. Trên tầng hai của tòa nhà là phòng tạp hóa và phòng thuốc, cửa của hai phòng này không khóa, phòng tạp hóa có chứa một số thiết bị y tế đã qua sử dụng, ngoài ra còn có một số ống tiêm, kim tiêm và vài chai thuốc rỗng. Trong phòng thuốc chứa những loại thuốc vẫn chưa qua sử dụng, phần lớn là thuốc gây mê, an thần.

Đáng chú ý nhất là căn phòng bị khóa, nguồn gốc của mùi hôi trong tòa nhà là từ đó mà ra.

Cuối cùng là tòa nhà có phòng ăn ở tầng 1, cạnh đó là phòng bếp.

Tầng hai là nhà xác.

Nhìn qua tấm cửa kính của khu nhà xác có hai hòm lạnh ướp xác sáu ngăn liền kề nhau, có thể chứa được 12 thi thể, tuy nhiên, thi thể của bệnh nhân 101 không được đặt trong hòm lạnh mà là trên bàn giải phẫu.

Câu cuối cùng của tờ giấy là: Nhóc thiên tài, tôi đã nói hết cho em những gì tôi phát hiện rồi, đừng tự đi tìm chết đấy.

Bởi khả năng di chuyển bệnh nhân 303 bị hạn chế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn nên Tần Châu nắm quyền chủ động, tình cảnh tốt hơn nhiều so với Lâm Dị ở thế bị động như này.

Sau khi chắc chắn tờ giấy đã cuốn vào cống thoát nước, Lâm Dị mới ra khỏi nhà vệ sinh. Bệnh nhân 203 đứng ngoài cửa lo lắng hỏi: "Tiểu Lâm, cậu không sao chứ?"

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi lần tôi tức giận đều bị đau bụng."

Bệnh nhân 203 hỏi: "Bây giờ còn giận không?"

"Giận." Lâm Dị nói: "Giận đến nỗi da thịt đau rát hết cả lên."

Bệnh nhân 203 nghe đến đây, ánh mắt càng lộ rõ vẻ lo lắng.

Dưới sự lo lắng của bệnh nhân 203, Lâm Dị đi đến đẩy cửa kính phòng bệnh, ngẩng đầu lên hét lên phòng 303 ngay trên tầng.

Quần áo của Tần Châu cũng bị Lâm Dị làm ướt, hắn quay về phòng bệnh thay quần áo, thì nghe thấy âm thanh của Lâm Dị từ dưới vang lên.

"Này! Tầng trên, hộ lý 303! Hộ lý 303, đúng rồi, gọi anh đấy!" Lâm Dị nhìn thấy cửa sổ phòng 303 cũng bị đẩy ra, cậu tiếp tục: "Thế có đồng ý đánh nhau không hả? Nếu từ chối thì không biết gõ cửa sổ một cái à?"

Tần Châu cau mày, cúi đầu nhìn Lâm Dị, một lát sau, hắn gõ cửa sổ.

Lâm Dị: "..."

Tờ giấy nhắn Lâm Dị gửi cho Tần Châu có hỏi "liệu có thể lẻn ra ngoài khi bệnh nhân đang ngủ không", và câu trả lời của Tần Châu là không thể.

Nhưng Lâm Dị lại cho rằng việc này có thể, suy đoán hiện tại của cậu về quy tắc tử vong là khiến bệnh nhân mình chăm sóc tức giận, nhưng nếu bệnh nhân đang trong trạng thái ngủ say, chỉ cần không phát hiện bọn họ lẻn ra ngoài thì sẽ không nổi đóa.

Mà lúc Tần Châu gõ cửa sổ lại có chút do dự, Lâm Dị cho rằng có vẻ Tần Châu không muốn tự mình mạo hiểm, dẫu sao hai ngày nay Lâm Dị đều tận mắt chứng kiến, chỉ cần viện trưởng Chu đi vào tòa nhà ba tầng, thì dù bệnh nhân 203 có ngủ như chết vẫn sẽ tỉnh dậy đến bên cửa sổ để xem.

Việc lẻn ra ngoài nhân lúc bệnh nhân 203 đang ngủ là vô cùng khó, chưa kể trong tòa nhà này còn có những bệnh nhân khác ngoài bệnh nhân 203. Cho dù Lâm Dị có để bệnh nhân 203 ngủ say thì cậu cũng không thể kiểm soát được những bệnh nhân khác, nếu bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện ra cậu, thì cậu sẽ gặp nguy hiểm không kém.

Nhưng Lâm Dị cảm thấy cứ ngồi yên rồi chờ Tần Châu cung cấp manh mối còn nguy hiểm hơn việc lẻn ra ngoài. Nếu làm bệnh nhân tức giận là quy tắc tử vong thì chắc chắn tối nay không có ai chết cả. Bởi vết xe đổ của Thời Toàn, những hộ lý khác đều sẽ chiều chuộng bệnh nhân mình, không dám chọc họ tức giận.

Lâm Dị suy đoán, khả năng cao đêm nay không có người chết, mà ban đêm không có người chết đồng nghĩa với việc sẽ có quy tắc tử vong mới được sinh ra khi bình minh lên.

Quy tắc tử vong thứ nhất đã khó đoán như vậy rồi, lại thêm quy tắc tử vong thứ hai nữa, vậy thì việc tìm kiếm manh mối về tuyến chính của họ sẽ càng thêm khó khăn hơn.

Hơn nữa, Lâm Dị vẫn chưa thực sự quá tự tin đối với suy đoán về quy tắc tử vong đầu tiên này.

Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói với Tần Châu: "Vậy đi tìm viện trưởng Chu phân xử đi!"

Tần Châu suy nghĩ hồi lâu rồi đồng ý: "Đi."

Lâm Dị đóng cửa sổ, quay đầu nhìn bệnh nhân 203: "Anh 203, tôi phải trút hết nỗi bực tức trong lòng ra, nếu không cứ nhịn mãi thì da dẻ tôi sẽ sạm đen đi. Anh thấy tôi làm vậy có đúng không?"

Hiện tại Lâm Dị biết bệnh nhân 203 quan tâm điều gì, chỉ cần Lâm Dị nhắc tới làn da của mình, thì hiệu quả luôn thành công.

Lần này cũng vậy, bệnh nhân 203 gật đầu đồng ý, dù sao Lâm Dị cũng chỉ tìm viện trưởng Chu phân xử chứ không phải đi đánh nhau, nếu đánh nhau thật thì hắn sẽ không đồng ý, bởi chuyện đó rất dễ gây tổn thương da thịt cậu.

Phòng 303, tầng trên.

Bệnh nhân 303 cũng đồng ý với Tần Châu cùng hộ lý tầng dưới đi tìm viện trưởng Chu phân xử, so với việc nhìn chằm chằm Tần Châu trong phòng, anh ta thích nhìn bộ dạng năng động của Tần Châu hơn, nhưng tiếc là bọn họ chỉ đi phân xử chứ không đánh nhau.

Bệnh nhân 303 muốn xem Tần Châu đánh người hơn cơ.

Lúc Lâm Dị và bệnh nhân 203 đi ra ngoài, Lâm Dị cố tình đóng cửa cái rầm lại để báo cho Tần Châu trên tầng biết cậu đã ra ngoài.

Sau đó cậu và bệnh nhân 203 đi đến văn phòng của viện trưởng Chu, dọc quãng đường, Lâm Dị nghĩ cách làm thế nào để vào được phòng thuốc. Trong tờ giấy Tần Châu có nhắc đến trong phòng thuốc có chứa chất gây tê, cho nên Lâm Dị muốn đi tìm ether.

Ether có thể được sử dụng lâm sàng như một loại thuốc gây mê qua đường hô hấp. Che miệng và mũi của một người bằng ether sẽ khiến người đó hôn mê. Hơi ether có nồng độ khoảng từ 4% đến 6%, cho nên việc khiến một người bất tỉnh chỉ mất khoảng 5-10 giây, thời gian hôn mê khoảng độ từ 10 đến 30 phút.

Mặc dù thời gian 30 phút căn bản không đủ, nhưng đối với Lâm Dị đang bị giám sát mà nói, có được 30 phút để đi tìm manh mối là cực kì tốt rồi.

Lâm Dị biết Tần Châu đã nhận ra ý định tìm ether của mình nên mới đồng ý đi phân xử để yểm trợ cho cậu. Nếu không, một mình cậu rất khó để đánh cắp ether dưới con mắt giám sát của viện trưởng Chu và bệnh nhân 203.

Khi đến văn phòng của viện trưởng Chu, Lâm Dị cũng đã nghĩ xong kịch bản gây rối.

Viện trưởng Chu thấy Lâm Dị đến, tưởng rằng cậu tới là để bàn chuyện lịch sử với gã. Bệnh nhân 203 kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng ở phòng ăn, hắn tràn đầy phẫn nộ: "Tiểu Lâm chỉ bất cẩn một chút thôi, hộ lý 303 quá đáng lắm rồi, ông nghĩ sao, viện trưởng Chu!"

Viện trưởng Chu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cũng có chút chút."

Vừa dứt lời, Tần Châu và bệnh nhân 303 cũng đã đến.

Viện trưởng Chu phân xử theo kiểu ba phải, nói với Lâm Dị và Tần Châu: "Đều là đồng nghiệp với nhau mà, hai bên xin lỗi rồi chuyện kết thúc ở đây nhé, các cậu thấy đề nghị của tôi thế nào?"

Lâm Dị từ chối: "Anh ta chọc giận tôi đến mức làm bụng tôi đau lắm."

"Tôi thì sao cũng được." Tần Châu nhìn Lâm Dị: "Xem cậu ta muốn gì ấy?"

Viện trưởng Chu nhìn Lâm Dị: "Tiểu Lâm, cậu muốn giải quyết chuyện này thế nào?"

"Bụng tôi đau quá." Lâm Dị ôm lấy phần phía dưới ngực khoảng hai tấc: "Đau không chịu nổi, do anh ta chọc giận đấy."

Viện trưởng Chu liếc nhìn bệnh nhân 203. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bệnh nhân 203, gã quan tâm hỏi Lâm Dị: "Có đau lắm không? Để tôi lấy thuốc cho cậu nhé."

Lâm Dị nói: "Được."

Viện trưởng Chu nói với mọi người trong văn phòng: "Mọi người ở đây đợi tôi một lát, tôi đi lấy thuốc cho Tiểu Lâm."

"Viện trưởng Chu." Lúc viện trưởng Chu vừa đi tới cửa, Lâm Dị đột nhiên gọi gã lại.

Chờ đến lúc viện trưởng Chu quay đầu, Lâm Dị chỉ vào Tần Châu, nói một cách vô lý: "Anh ta làm tôi đau bụng, để anh ta đi lấy thuốc đi. So với xin lỗi, thì làm điều này nghe chừng còn có tác dụng hơn đấy. Đúng không, anh 203."

Cậu kéo bệnh nhân 203 vào cuộc.

Bệnh nhân 203 không muốn khiến Lâm Dị tức giận nên gật đầu: "Tôi thấy Tiểu Lâm nói rất có lý."

Bệnh nhân 203 cũng đã nói vậy, viện trưởng Chu chỉ đành nhìn Tần Châu: "Tiểu Tần, cậu..."

"Được rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện." Tần Châu nói: "Lấy thuốc ở đâu?"

Viện trưởng Chu nói: "Phòng thứ nhất tầng hai bên trái, cửa mở. Cậu tìm ở khu nội khoa ấy, có thuốc điều trị dạ dày."

Tần Châu gật đầu, đẩy bệnh nhân 303 lên tầng hai.

Lâm Dị căng thẳng chờ đợi trong văn phòng, Tần Châu đẩy bệnh nhân 303 từ phía sau, như vậy sẽ có một điểm mù, anh ta không thể nhìn thấy một số động tác nhỏ của Tần Châu, cho nên tỷ lệ đánh cắp ether thành công của Tần Châu chắc chắn sẽ rất cao.

Có lẽ thấy Lâm Dị bồn chồn, mà phòng thuốc cũng không phải khu vực cấm, nên viện trưởng Chu chu đáo bảo Lâm Dị kiên nhẫn ngồi chờ, sau đó lại nói về chủ đề của buổi chiều hôm trước.

"Làm thế nào cận thần lại biết Tấn Huệ Đế khát nước, làm thế nào hắn có thể thuận lợi tiến vào cung mà không gặp trở ngại nào dưới sự giám sát chặt chẽ của Tư Mã Việt? Chỉ có thể là do cận thần được Tư Mã Việt chỉ thị hạ độc vào chén trà của Tấn Huệ Đế."

Lâm Dị gật đầu: "Viện trưởng Chu nói có lý, giống Võ Tắc Thiên bóp cổ con gái mình rồi giá họa cho Vương Hoàng Hậu. Nếu nhìn sâu hơn sẽ phát hiện có rất nhiều lỗ hổng. Hổ dữ còn không ăn thịt con..."

Không ngờ, sắc mặt của viện trưởng Chu đột nhiên tối sầm lại, gã nghiến răng nghiến lợi: "Đương nhiên bà ta có thể làm được, ngay đến con trai ruột của mình, bà ta còn có thể xuống tay. À, đúng rồi, lịch sử nói như thế nào về Lý Hoằng?"

Lâm Dị nói: "Qua đời vì bệnh."

"Qua đời vì bệnh, đơn giản vậy thôi? Viết cho có lệ à?" Viện trưởng Chu u ám nói: "Tôi biết bà ta có thù oán với Tiêu Thục phi, nhưng Nghĩa Dương và Tuyên Thành bị bà ta giam giữ ở Dịch Đình, đến tận 30 tuổi vẫn không được nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Cho hai người họ xuất giá cũng được mà? Lý Hoằng chỉ mới cầu xin cho Nghĩa Dương và Tuyên Thành thôi mà đã khiến bà ta nổi giận. Tôi thấy kể cả không có chuyện này, trong lòng bà ta sớm đã có bất mãn với Lý Hoằng rồi, bởi ngay từ đầu bà ta đã vô cùng chán ghét Lý thị nhất tộc."

Lâm Dị im lặng một lúc, mặc dù cậu chuyên về Khoa Học Tự Nhiên nhưng lịch sử cũng không tính là quá tệ, Lý Hoằng là con trai đầu lòng của Võ Tắc Thiên, chết vì bệnh lao, nhưng cũng có tin đồn rằng hắn bị Võ Tắc Thiên mưu sát.

Nhưng đây đều là lịch sử, chẳng mấy người có thể đặt cả tấm lòng thành để cảm nhận như viện trưởng Chu.

Viện trưởng Chu cho Lâm Dị cảm giác rằng gã chính là Tấn Huệ Đế bị Tư Mã Việt giam cầm, là Lý Hoằng bị Võ Tắc Thiên mưu sát.

Có vẻ điều này sẽ liên quan đến tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8, Lâm Dị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hiện tại có rất ít người như viện trưởng Chu, giới trẻ thời nay đều không thích lịch sử."

Viện trưởng Chu dừng lại, thở dài: "Đúng vậy, giới trẻ ngày nay không còn thích lịch sử nữa rồi. Nhưng cũng chẳng trách họ được, bởi rất nhiều lịch sử có sai lệch. Lịch sử không phải sự thật, nó chỉ là thành quả của những người sống sót ghi chép lại cho thế hệ sau biết tới thôi."

Lâm Dị còn muốn nói thêm gì đó thì Tần Châu đã mang thuốc quay trở về.

"Đây." Tần Châu đưa thuốc cho Lâm Dị.

Nhìn vẻ mặt của Tần Châu, Lâm Dị biết Tần Châu đã thành công, cậu cầm lấy thuốc rồi hỏi: "Vậy khi nào anh mới xin lỗi tôi?"

Tần Châu nói: "Như này rồi mà vẫn chưa tính là xin lỗi à? Vậy cậu cứ đợi đi, khi nào tâm trạng tôi tốt thì sẽ xin lỗi."

Bệnh nhân 203 tức giận thay Lâm Dị: "Thái độ gì thế?"

Lâm Dị kéo áo của bệnh nhân 203, nhỏ giọng nói: "Anh 203, thôi quên đi. Đừng chọc anh ta bực. Nhỡ anh ta muốn đánh nhau thật, tôi không chắc mình đánh lại được đâu."

Bệnh nhân 203 vốn không muốn Lâm Dị bị thương, lập tức im lặng.

Sau khi đưa thuốc cho Lâm Dị, Tần Châu đẩy bệnh nhân 303 rời khỏi phòng.

Viện trưởng đang định rót nước cho Lâm Dị để cậu uống thuốc thì cậu lắc đầu: "Tôi uống thuốc không cần nước."

Sau đó cậu lấy một viên thuốc, cho vào miệng rồi giấu dưới lưỡi, giả vờ nuốt xuống.

"Viện trưởng Chu, xin lỗi vì đã làm phiền ông, tôi dẫn anh 203 đi dạo một vòng đây."

Lâm Dị đứng dậy rời đi, viện trưởng Chu có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm."

Lâm Dị đưa bệnh nhân 203 đến khu vườn ở trung tâm viện điều dưỡng, nhân lúc bệnh nhân 203 không chú ý, cậu nhổ viên thuốc trong miệng ra.

Sau đó cậu trò chuyện với bệnh nhân 203, còn giả vờ thở dài với hắn: "Không so sánh sẽ không đau thương, tôi còn chẳng có nổi tiền mua một căn nhà. Vậy mà viện trưởng Chu đã có sự nghiệp riêng rồi, lại còn am hiểu về lịch sử nữa chứ."

Bệnh nhân 203 nói: "Viện trưởng Chu trông trẻ vậy à?"

Lâm Dị nói: "Trông viện trưởng Chu trẻ lắm luôn, cùng lắm là 30 tuổi thôi."

Bệnh nhân 203 cười thầm, Lâm Dị nói: "Viện trưởng Chu già thế sao? Hoàn toàn không nhìn ra luôn ấy. Anh 203, anh có biết viện trưởng Chu năm nay bao nhiêu tuổi không?"

Bệnh nhân 203 nói: "Ông ấy già hơn so với vẻ bề ngoài đấy, tôi không biết cụ thể lắm, mà tôi cũng chẳng thèm hỏi."

Lâm Dị đoán: "32 à? Hay 35? 40?"

Bệnh nhân 203 cười nhưng không trả lời.

Lâm Dị đùa đùa: "Chả lẽ là 400 tuổi, 4000 tuổi hả."

Bệnh nhân 203 vẫn không đáp lại, hắn nhìn về phía phòng ăn rồi nói: "Sắp tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi thôi."

Lâm Dị đành phải "Ừm" một tiếng: "Được."

Bữa trưa Lâm Dị ăn rất ít, có lẽ là vì biết phía trên phòng ăn là nhà xác nên mất cả ngon.

Sau bữa trưa, bệnh nhân 203 định đi ngủ, Lâm Dị trở lại phòng bệnh, nằm trên chiếc giường hẹp, hiện tại cậu phải ngủ một lát để đảm bảo có đủ năng lượng hoạt động vào ban đêm.

Vào buổi trò chuyện sáng nay ở văn phòng của viện trưởng Chu, Tần Châu nghe hiểu được ngụ ý của Lâm Dị, Lâm Dị cũng nghe hiểu được câu trả lời của Tần Châu.

Vậy khi nào anh mới xin lỗi tôi = Vậy khi nào anh đưa ether cho em?

Thế cậu cứ đợi đi, bao giờ tâm trạng tôi tốt thì sẽ xin lỗi = Cứ chờ đi, xử lý xong bệnh nhân 303 rồi tôi tới gặp em.

Lâm Dị hồi tưởng âm thanh trong MP4, ép mình vào giấc ngủ.

Cậu ngủ một mạch đến giờ ăn tối, lúc đi ăn với bệnh nhân 203, Lâm Dị nhìn bầu trời dần dần chuyển tối, bắt đầu cảm thấy có chút căng thẳng.

Mặc dù cậu và Tần Châu phối hợp khá ăn ý, nhưng mỗi một bước của kế hoạch này đều chứa rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến kế hoạch tối nay thất bại.

Chẳng mấy chốc, trời đã tối.

Lâm Dị lấy sổ bệnh án ra viết nhật ký, phòng bệnh bên ngoài truyền đến âm thanh bệnh nhân 203 nằm xuống giường. Nhật ký hôm nay cậu viết khá dài, chủ yếu là giết thời gian để đợi Tần Châu đến.

Đợi đến khi cậu viết xong nhật ký của ngày.

Cộc cộc cộc--

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đầu bút của Lâm Dị khựng lại, cậu hít một hơi thật sâu rồi đặt bút xuống, bước ra khỏi buồng.

Bệnh nhân 203 vẫn chưa ngủ, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lâm Dị nói: "Trễ thế này rồi mà ai còn đến vậy nhỉ? Có cần mở cửa không?"

Bệnh nhân 203 vui sướng nhìn về phía cửa phòng bệnh, sau đó ra sức hít lấy hít để như muốn ngửi mùi gì đó.

Lâm Dị biết hắn đang cố tìm kiếm mùi tanh tưởi kia, mỗi đêm viện trưởng Chu đều sẽ đến tòa nhà ba tầng, mang theo một mùi hôi thối khác nhau.

Nhưng hiện tại Bệnh nhân 203 lại không ngửi thấy mùi hôi nào cả, hắn đoán người gõ cửa không phải viện trưởng Chu.

"Ai biết là người nào chứ, khuya vậy rồi mà còn quấy rầy người ta nghỉ ngơi!" Bệnh nhân 203 cáu kỉnh nằm ngửa lại, lấy chăn che người, tức giận nói: "Không mở!"

Nếu không có sự cho phép của bệnh nhân 203, Lâm Dị không dám mở cửa bừa bãi, vì có thể sẽ khiến bệnh nhân 203 không vui, như vậy sẽ vi phạm quy tắc tử vong.

Lâm Dị cũng biết bệnh nhân 203 đang mong chờ viện trưởng Chu, nên cố ý lợi dụng điểm này: "Anh 203, hay là viện trưởng Chu? Nhỡ ông ấy đến để kiểm tra cơ thể anh thì sao, trước khi làm phẫu thuật bác sĩ đều kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân mà. Có phải viện trưởng Chu có phương pháp chữa bệnh mới nên bây giờ mới đến đây để khám sức khỏe cho anh không?"

Bệnh nhân 203 nghe Lâm Dị nói như vậy thì có chút lung lay, nhưng vẫn do dự: "Khám sức khỏe thì phải khám vào ban ngày chứ, nhỡ hộ lý 303 đến gây phiền toái cho cậu thì sao?"

"Vậy tôi sẽ mở he hé cửa, nếu là viện trưởng Chu, tôi sẽ cho ông ấy vào kiểm tra cơ thể cho anh." Lâm Dị thuyết phục: "Còn nếu là hộ lý 303, tôi sẽ lập tức đóng cửa lại."

Bệnh nhân 203 suy nghĩ một chút: "Được."

Lâm Dị đi tới mở cửa, cậu cẩn thận kéo ra từ từ. Quả nhiên là Tần Châu ở bên ngoài, Tần Châu nhanh chóng đưa cho Lâm Dị một chiếc khăn bọc trong túi bóng

Bệnh nhân 203 ở phía sau Lâm Dị gặng hỏi: "Tiểu Lâm, ai vậy?"

Lâm Dị đóng cửa lại, nói: "Không có ai hết."

Bệnh nhân 203 ngạc nhiên: "Không có ai à?"

"Ừm." Lâm Dị cũng tỏ ra khó hiểu: "Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa mà, anh 203, anh cũng nghe thấy phải không?"

Bệnh nhân 203 gật đầu: "Chắc chắn tôi có nghe thấy." Sau đó hắn tức giận nói: "Chả lẽ là hộ lý 303 chơi khăm mình à."

Lâm Dị nói: "Chẳng biết nữa."

Nỗi thất vọng trước đó càng khiến bệnh nhân 203 thêm tức giận, Lâm Dị nói: "Quá đáng thật, tôi phải đến phòng 303 hỏi cho ra lẽ mới được."

Bệnh nhân 203 suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đi với cậu."

Lâm Dị gật đầu: "Được."

Cậu đứng ở cửa đợi bệnh nhân 203 rời khỏi giường, cẩn thận lấy chiếc khăn được bọc trong túi ở phía sau lưng ra, chờ lúc bệnh nhân 203 đến trước mặt cậu, Lâm Dị nín thở, bịt kín mũi và miệng bệnh nhân 203 bằng khăn.

Một, hai, ba, bốn, năm.

Trong vòng năm giây, bệnh nhân 203 bất tỉnh.

Lâm Dị đặt bệnh nhân 203 lên giường bệnh, sau đó lập tức mở cửa ra ngoài.

Hai người đi xuống tầng.

Tần Châu nói: "Nồng độ khoảng 6%, hắn sẽ hôn mê trong 30 phút."

Lâm Dị gật đầu: "Vâng."

Tần Châu bổ sung: "Bên ngoài không có chỗ nấp, nên chúng ta chỉ có thể đi vào sát vách tường."

Cửa sổ và tường của tòa nhà ba tầng nằm trên một trục ngang, tạo thành điểm mù cho người đứng sau cửa sổ nhìn ra ngoài, trừ khi thò đầu ra, rất khó để phát hiện có người đang đi sát vào tường ở phía dưới cửa sổ

Lâm Dị gật đầu.

Tần Châu nói: "Em tới nhà xác, tôi qua tầng hai bên kia, 25 phút sau tập trung ở đó..." Tần Châu chỉ vào chỗ ngoặt của hai tòa nhà: "Tập hợp lại để trao đổi manh mối. Nếu 25 phút nữa một trong hai không quay lại, hết thời gian lập tức trở về phòng bệnh."

Lâm Dị nghe xong thì phản đối: "Đàn anh đến nhà xác đi, để em tới chỗ viện trưởng Chu cho."

Trong hai địa điểm này, tòa nhà bên viện trưởng Chu hiển nhiên là nguy hiểm hơn, toàn bộ viện điều dưỡng chỉ có căn phòng ở tầng hai của tòa đó bị khóa, lại còn là nơi viện trưởng Chu ở.

Lâm Dị nói: "Đàn anh hiểu rõ về thi thể hơn em."

"Nhóc thiên tài." Tần Châu kiên trì nói: "Em đến nhà xác đi, có vấn đề gì không biết thì lát nữa tập trung nói lại cho tôi."

Thấy Lâm Dị vẫn còn muốn phản bác, Tần Châu gõ nhẹ lên đầu cậu: "Em biết bẻ khóa không?"

Lâm Dị: "..."

Lâm Dị bị lời này đánh bại rồi, cậu không thể.

Nhưng Tần Châu thì có thể, nếu không thì lúc ở Thế giới Quy tắc 2-6, hắn đã chẳng thể mở được cửa phòng của ả váy đỏ rồi.

Tần Châu nói: "Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, 25 phút sau chúng ta sẽ tập trung ở đây, cùng lắm là thêm hai phút. Khi hết thời gian, bất kể đối phương có quay lại hay không, hãy lập tức rời đi. Tôi cũng thế mà em cũng vậy. Nhớ rõ chưa?"

Lâm Dị: "Dạ."

Cậu cảm thấy câu nói này đang đặc biệt nhấn mạnh vào mình, so với tầng hai, nhà xác gần như chẳng có nguy hiểm gì cả, xác suất cậu có thể thuận lợi quay lại cao hơn Tần Châu rất nhiều.

"Đàn anh."

Sau khi hai người đi sát vào vách tường, thành công rời khỏi tòa nhà ba tầng, Lâm Dị nói với Tần Châu đang chuẩn bị rời đi: "Anh nhớ cẩn thận nhé."

Tần Châu: "Tôi hiểu rồi."

Tần Châu tức khắc chạy vọt mất, Lâm Dị cũng không dám lãng phí thời gian, tiếp tục cúi thấp người, lợi dụng bãi cỏ để ẩn nấp, đi sát vách tường nhanh chóng di chuyển về phía phòng ăn.

Sau khi lẻn vào tòa nhà thành công, Lâm Dị không chút do dự đi thẳng lên tầng hai.

Cả tòa nhà rất yên tĩnh, Lâm Dị vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy nhà xác.

Cánh cửa nhà xác gồm hai cánh cửa trượt, trên tấm cửa có lắp kính để người ở bên ngoài có thể nhìn vào. Đầu tiên Lâm Dị ngó thử vào bên trong, trong nhà xác không có người, viện trưởng Chu cũng không có ở đây.

Nội dung tờ giấy mà Tần Châu đưa cho cậu cũng có đề cập tới, trong nhà xác có hai tủ lạnh ướp xác sáu ngăn, còn thi thể của Bệnh nhân 101 lại nằm trên bàn giải phẫu.

Bởi vì tờ giấy được Tần Châu viết vào đêm hôm trước nên tin mới nhất là không chỉ có thi thể bệnh nhân 101 nằm trên bàn giải phẫu mà thi thể của bệnh nhân 102 cũng được đặt bên cạnh.

Sau khi xác nhận trong nhà xác không có người, Lâm Dị nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chẳng biết có phải do nhiệt độ trong nhà xác thấp nên đã át đi mùi hôi thối rồi hay không, Lâm Dị không ngửi thấy bất cứ mùi tanh của đất hay mùi tanh của nước biển nào cả.

Cậu đi thẳng đến chỗ thi thể, sau khi nhìn rõ hai thi thể, Lâm Dị mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cả hai thi thể đều nằm trên bàn mổ nhưng lại không có dấu vết giải phẫu gì hết.

Lâm Dị bắt đầu từ bệnh nhân 101. Cậu tìm kiếm manh mối từ xác chết – manh mối cho thấy mối liên hệ với giun đất, để có thể biến một ông già thành Trịnh An Kiến.

Sợ bản thân sẽ bỏ xót gì đó, Lâm Dị quan sát cẩn thận, ánh mắt lướt qua từng chân tơ kẽ tóc của bệnh nhân 101.

Nhưng Lâm Dị lại không phát hiện được gì.

Sau đó Lâm Dị chuyển qua bệnh nhân 102. Cậu cũng quan sát thi thể của bệnh nhân 102. Ngoại trừ việc thi thể sưng phù hơn so với lần cuối cùng cậu nhìn thấy thì cũng chẳng có gì manh mối hữu dụng nào.

Có vẻ chỉ nhìn thôi thì sẽ không phát hiện được gì, Lâm Dị đành phải dùng tới tay.

Cậu tìm găng tay y tế rồi ấn xuống thi thể từng chút một. Lúc ấn vào bụng cơ thể bệnh nhân 101, Lâm Dị cảm thấy có gì đó không ổn.

Bụng ông ta hơi phình ra nên Lâm Dị thử cố ấn vào, khiến chất lỏng trào ra từ khóe miệng bệnh nhân 101.

Ngoài chất lỏng màu nâu nhạt, còn có lá trà trộn lẫn trong đó.

Lâm Dị lại chuyển sang thi thể của bệnh nhân 102, cậu ấn vào chỗ sưng tấy, vùng da bị cậu ấn trũng xuống rất lâu vẫn chưa trở lại hình dạng cũ.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào vị trí này, sau đó nhìn qua lá trà ở khóe miệng bệnh nhân 101, rồi lại nhìn vào khuôn mặt của hai xác chết, cậu tự hỏi liệu có phải vì họ là NPC hay không, nên Lâm Dị mới không nhìn thấy bọn họ mỉm cười với mình.

Thay vào đó, cậu chỉ thấy vẻ mặt đau đớn của hai thi thể.

Đầu óc Lâm Dị bắt đầu nảy số.

Được tái sinh thì sao lại đau đớn được? Là do quá trình phẫu thuật đổi sinh mệnh đau đớn ư?

Nhưng tại sao đêm đầu tiên cậu chỉ nghe thấy tiếng hét của Trịnh An Kiến mà không nghe thấy tiếng hét của bệnh nhân 101?

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào nét mặt của hai thi thể rồi nhớ lại những gì Tần Châu đã nói về "Thang điểm đánh giá độ đau đớn dựa vào biểu cảm".

Biểu cảm đau đớn này nhẹ hơn nhiều so với Lý Dĩnh, tối đa là ở cấp 6.

Nhưng chẳng lý nào cuộc giải phẫu thay đổi sinh mệnh lại ở cấp độ 6 được. Đánh giá theo tiếng hét thảm thiết của Trịnh An Kiến, cơn đau dữ dội của cậu ta phải thuộc về cấp độ 10. Lâm Dị nghĩ rằng, cho dù sự sống bị rút ra khỏi cơ thể ban đầu như thế nào, thì cũng phải đau đớn ở cấp độ 8, trong khi cơn đau của bệnh nhân 101 và 102 trông giống bắt nguồn từ bệnh tật hơn.

Ví dụ, dạ dày của bệnh nhân 101 bị quặn đau, bệnh thận của bệnh nhân 102 tái phát...

Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhìn lá trà ở khóe miệng của bệnh nhân 101 và cơ thể sưng tấy của bệnh nhân 102.

Sau khi Trịnh An Kiến làm vỡ tách trà, cậu ta lập tức lau sạch vết trà trên mặt đất để bù đắp lỗi lầm của mình, chẳng lẽ lúc ở trong phòng bệnh, với tâm thế muốn "bù đắp lỗi lầm", cậu ta đã uống rất nhiều trà với bệnh nhân 101?

Điều này có thể được chứng minh bằng chất lỏng và lá trà trào ngược từ dạ dày của bệnh nhân 101.

Lâm Dị đột nhiên nhớ tới lời nói Thời Toàn vào ban ngày nói với Trịnh An Kiến: Mới sáng sớm đã uống trà, trí nhớ mau quên vậy à?

Bởi vì sở thích uống trà của mình đã khiến cơ thể của bệnh nhân 101 gặp vấn đề, căn bệnh thường thấy chính là rối loạn tiêu họa.

Khó chịu ở đường tiêu hóa và đau đớn cấp độ 6 hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Bệnh nhân 102 có lẽ là vì bệnh thận phát tác, khiến bà bị đau cấp độ 6. Suy cho cùng, người mắc bệnh gan thận không nên tức giận, điều đó dễ khiến bệnh tình của họ trở nặng thêm.

Lúc Thời Toàn chạm vào Trịnh An Kiến, bệnh nhân 102 đã tỏ ra tức giận.

Đột nhiên.

Trong lòng Lâm Dị đột nhiên thoáng qua một linh cảm xấu.

Thi thể bệnh nhân 101 và 102 đều có dấu hiệu phát bệnh, bệnh nhân 101 uống nhiều trà khiến cơn đau dạ dày trở nên dữ dội.

Bệnh nhân 102 vì tức giận, đã khiến bệnh tình trở nặng thêm.

Tình trạng bệnh nhân 101 trở nặng, Trịnh An Kiến tử vong.

Tình trạng bệnh nhân 102 trở nặng, Thời Toàn tử vong.

Cho nên, quy tắc tử vong đầu tiên dần dần nổi lên mặt nước – Khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nặng.

Trái tim Lâm Dị đập thình thịch.

Xong rồi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bệnh nhân 203 bị bỏng toàn thân hít phải ether? Điều gì sẽ xảy ra nếu bệnh nhân 303 teo cơ hít phải ether?

Bệnh tình trở nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK