Trình Dương sửng sốt một lát, sau đó chợt nhận ra, cậu ta lộ ra vẻ mặt "Sao tôi không nghĩ đến nhỉ" đầy ngưỡng mộ: "Quả nhiên là anh Lâm Dị của chúng ta!"
Thân phận của Hạ Huy là người tham gia, hơn nữa sẽ không thể cự tuyệt được hàng chuyển phát nhanh của Trình Dương
Để truyền thư nguyền rủa đi, phải làm bức thư nhiễm đầy ô uế.
Căn cứ vào thư nguyền rủa Trình Dương nhận được, ô uế có mùi máu và mùi hương của người bị nguyền rủa tiếp theo.
Mùi hương thì dễ giải quyết rồi. Lớp sơn viết tên Hạ Huy trên phòng 204 vẫn còn.
Khó chính là máu.
"Đến lượt ngươi giấu mạng", năm từ này được viết bằng máu.
Nhưng đó là máu của ai, Trình Dương lại không biết.
"Mẩu giấy giờ chắc đang trôi trong cống rồi." Trình Dương vô cùng hối hận: "Biết thế tôi đã giữ lại."
"Giữ cũng vô dụng."
Lâm Dị nói: "Thư nguyền rủa anh nhận được là của người chuyên môn gửi cho anh, mùi hương trên tờ giấy là mùi của anh, căn bản không có cách nào để gửi cho người tiếp theo."
Trình Dương ngẫm ngẫm, một bên tự hỏi một bên nghi hoặc: "Nhưng máu là của ai chứ?"
Mặc dù Trình Dương đang tự lẩm bẩm, Lâm Dị ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Máu của mèo hoặc của thứ đó."
Trình Dương vội vàng hỏi: "Anh nói sao?"
Lâm Dị đáp: "Có hai loại ô uế trong thư nguyền rủa. Một là mùi hương của người bị nguyền rủa. Đây là để tìm ra người bị nguyền rủa một cách chính xác."
Trình Dương gật đầu, cậu ta có thể hiểu được điểm này.
Không chỉ có thể hiểu được, mà còn chủ ý giơ tay nói: "Anh Lâm Dị, tôi hiểu rùi."
Lâm Dị dừng lại, chờ Trình Dương nói.
Trình Dương thử nói: "Máu dùng để triệu hồi kẻ giết người. Thứ được triệu hồi vào ban đêm chỉ có mèo và thứ đó, cho nên máu trong tờ giấy hoặc là thuộc về mèo hoặc là thuộc về thứ đó, hoặc cả hai."
Trình Dương nói xong, dùng giọng cầu xin khen ngợi hỏi Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, tôi hiểu đúng hơm?"
Lâm Dị gật đầu: "Nhưng máu hẳn là chỉ có thể thuộc về mèo."
Trình Dương khó khăn lắm mới có thể theo kịp ý nghĩ của Lâm Dị lại không hiểu, Lâm Dị đáp: "Bản chất của thư nguyền rủa trong phương thuật gọi là "truyền hầu"."
Trình Dương nhắc nhở: "Anh Lâm Dị, cái này anh nói rồi."
"Tôi biết." Lâm Dị nói tiếp: "Cụ thể hoạt động của truyền hầu là đem lông tóc và bùa chú của người chết kẹp vào một con chim bồ câu được nuôi bằng chất độc mãn tính, sau đó thả chim bồ câu đi. Chim bồ câu được nuôi bằng chất độc mãn tính sẽ bị nhiễm độc khi bay. Chim bồ câu chết rồi rơi vào nhà người khác. Sau khi chim bồ câu rơi xuống, nó sẽ thả ô uế vào gia đình đó, và họ sẽ liên tiếp gặp phải vận rủi."
"Chim bồ câu tương đương với thư nguyền rủa, tóc của người chết là máu của thư nguyền rủa, bùa chú là mùi của anh." Lâm Dị dừng lại một chút, sau đó hỏi Trình Dương: "Anh Trình Dương, anh hiểu được không?"
Trình Dương gật đầu khẳng định, loại suy của Lâm Dị rất rõ ràng. Cậu ta có chỉ số IQ thấp chứ không phải có chỉ số IQ khuyết tật.
Lâm Dị tiếp tục nói: "Sở dĩ dùng tóc của người chết là vì người chết đã an giấc ngàn thu, nhưng tóc của người chết lại bị lợi dụng, người chết sẽ không thể nào an giấc ngàn thu được nữa. Bằng cách này, người chết sẽ nảy sinh oán niệm, trả thù cho chim bồ câu rơi xuống. Tương tự như vậy, máu trên tờ giấy cũng phải là máu của một vật đã chết."
Nói xong, Lâm Dị lại dừng lại nhìn Trình Dương.
Cậu cần Trình Dương hoàn toàn hiểu rõ, mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo là thăm dò tuyến chính, đồng thời cũng có thể giúp đỡ Trình Dương ở một mức độ nhất định để Trình Dương có thể trưởng thành hơn.
Trình Dương rũ mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ừa."
"Nhưng máu là máu của vật chết. Thế thì có liên quan gì đến máu của mèo?"
Trình Dương không thể hiểu nổi logic mối quan hệ nhân quả này.
Lâm Dị hỏi Trình Dương: "Anh có nghe thấy tiếng mèo cào cửa không?"
Trình Dương gật đầu, đêm qua mèo cào cửa khiến cậu ta hoảng sợ cực kì, như thể móng vuốt mèo đang gãi vào dây thần kinh của cậu ta.
"Có phát hiện ra sự phẫn hận của con mèo không?" Lâm Dị hỏi.
Trình Dương gật đầu: "Cái đó tất nhiên là có, đêm qua mấy con mèo còn hận không thể khoét mấy cái lỗ trên cửa tôi nữa mà."
Lâm Dị nói: "Anh cảm thấy mèo chỉ đường cho thứ kia có oán hận không?"
"Tôi không biết." Trình Dương nói: "Tôi còn chưa đụng độ với nó bao giờ."
"Đúng đó." Lâm Dị chờ Trình Dương nói lời này: "Nếu thứ đó phẫn hận là do bị quấy rầy giấc ngủ ngàn thu, vậy thì nó sẽ không khoan thai mà tới muộn đâu."
Trình Dương sửng sốt một lát, sau đó nói: "Đờ mờ."
Lâm Dị kể lại cho Trình Dương về cuộc đụng độ giữa cậu và thứ đó vào đêm qua, trạng thái của thứ kia rõ ràng là trái ngược hẳn với mèo, mèo chỉ đường tới phòng 202 cũng như người dính mùi hương giống với gói hàng. Nhưng thứ kia trước tiên lại chỉ đẩy khẽ cửa rồi lẳng lặng nhìn vào trong phòng mà thôi.
Lâm Dị tiếp tục nói với Trình Dương: "Người thả chim bồ câu sẽ ở nhà lấy dây thừng buộc chân trái của con ếch lại, tương đương với một con chim bồ câu, con ếch này cũng sẽ có tóc và bùa chú của người chết tương tự trên đó. Nếu chim bồ câu rơi xuống nhà có phụ nữ mang thai, ếch xanh sẽ tung tăng nhảy nhót toán loạn khắp nơi, nếu không thì nó sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, không ăn không uống gì cả."
"Nếu là trước đây, người thả chim bồ câu sẽ dùng một tảng đá xanh đập chết con ếch rồi ăn sống. Sau đó, bào thai trong bụng người phụ nữ này sẽ trở thành tử thai, bởi vì dương khí và tuổi thọ đều đã bị chim bồ câu trộm mất, đứa trẻ đương nhiên sẽ chết yểu. " Lâm Dị nói: "Hơn nữa đứa trẻ chết yểu này sẽ có hình dáng giống với người đã khuất. Anh biết tại sao không?"
Trình Dương: "Tôi muốn biết, nhưng lại không dám biết."
"..." Lâm Dị nói: "Bởi vì chim bồ câu quấy rầy người chết an nghỉ, sợ người chết trả thù, cho nên bồi thường cho người chết một thứ ngon ngọt để trấn an oán khí của người chết. Nếu là anh, anh sẽ cho người chết thứ ngon ngọt gì?"
Trình Dương nói: "Tiền?"
Lâm Dị: "...Người ta chết rồi, dùng tiền sao được."
Bỏ đi, cậu quyết định chấm dứt màn hỏi đáp vô nghĩa với Trình Dương, trực tiếp nói: "Dương thọ."
Trình Dương sửng sốt: "Còn có thể đưa dương thọ cho người chết nữa hả, đưa kiểu gì? Đưa dương thọ trộm được trong bào thai cho người chết á?"
"Giống như một báu vật vất vả mới có được, sẽ không muốn chia sẻ với người khác. Người chết thực ra đã bị lừa gạt."
Trình Dương dừng một chút, nhìn về phía bên cạnh: "Anh Lâm Dị, hình như tôi biết được gì đó rồi."
Lâm Dị gật đầu.
Nếu chim bồ câu là thư nguyền rủa, tóc của người chết là máu mèo, còn lá bùa là sơn tên trên cửa phòng ngủ, thì Hạ Huy bị giết chính là bào thai bị cướp đi dương khí và tuổi thọ.
Cũng bởi vì Lâm Dị nghe được tiếng "meo" phát ra từ Hạ Huy nên mới nghĩ đến truyền hầu.
"Vậy thứ kia thì sao?" Trình Dương tiêu hóa xong nhanh chóng hỏi: "Tương ứng với người thả chim bồ câu sao?"
"Không." Lâm Dị nói: "Người thả chim bồ câu căn bản không cần xuất hiện. Nếu thứ đó là người thả chim bồ câu thì nó đã tự mình làm rồi, sao phải viết thư nguyền rủa làm gì."
Lâm Dị nói xong lời này, Trình Dương cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc, có điều cậu ta lại không nhịn được hỏi thêm một câu ngu ngốc khác: "Thế thứ đó là hòn đá dùng để giết con ếch à?"
Không đợi Lâm Dị trả lời, Trình Dương lập tức nói: "Không đúng. Đá và ếch đều ở bên người thả chim bồ câu, nên sẽ không trực tiếp xuất hiện ở hiện trường nguyền rủa."
Kỳ thực, điều mà Trình Dương nghi hoặc cũng chính là điều mà Lâm Dị bối rối.
Mèo thực ra không có khả năng giết người, cũng giống như tóc của người chết, chỉ là vật dùng để gieo rắc ô uế.
Người thực sự giết người phải là người thả chim bồ câu, hắn có thể tuỳ ý cầm lấy cục đá giết chết con ếch xanh có ràng buộc với chim bồ câu.
Nhưng tình huống mà họ đang gặp phải bây giờ là thứ kia giết người.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, đi đến bên bàn học, lấy một tờ giấy ra viết.
Những gì cậu vừa nói với Trình Dương bao gồm chim bồ câu, tóc của người chết, bùa chú, thai nhi, người thả chim bồ câu, đá, ếch.
Cậu kết nối những thứ này lại với tình hình hiện tại.
Bồ câu - thư nguyền rủa.
Tóc của người chết - Máu mèo
Bùa chú - Sơn họ tên trên cửa
Thai nhi – người tham gia tử vong (Hạ Huy)
Người thả chim ——?
Cục đá ——?
Ếch ——?
Lâm Dị cố gắng đem thứ kia điền vào chỗ trống nhưng không tài nào viết được.
Thứ kia không tương ứng với những điều này, như thể là hoàn toàn bị thừa ra, thậm chí còn khiến Lâm Dị sinh ra ảo giác rằng thư nguyền rủa sẽ phức tạp hơn.
Có điều Lâm Dị cũng không có ý định liều mạng với một vấn đề nghĩ mãi không ra, việc quan trọng nhất lúc này chính là đem thư nguyền rủa của Trình Dương gửi đi.
Lâm Dị thu tờ giấy trong tay lại, lấy ra một tờ giấy khác, dùng cây bút trong tay viết "Đến lượt ngươi giấu mạng rồi".
Dòng chữ "đến lượt ngươi giấu mạng rồi" được Lâm Dị viết lại đến hai lần, vào lúc Trình Dương đang định hỏi Lâm Dị tại sao lại viết hai lần, Lâm Dị buông bút xuống, nói: "Đi thôi."
Trình Dương"A": "Đi đâu?"
Lâm Dị nói: "Tìm lông mèo."
Nói rồi bước ra ngoài.
Trình Dương vội vàng chạy theo cậu, vừa đi theo ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Dị đang đi vào phòng 204. Nghĩ tới chuyện ở phòng 204, Trình Dương chuẩn bị tinh thần một chút rồi mới bước vào.
Khi bước vào, cậu ta nhìn thấy Lâm Dị đang ngồi xổm dưới gầm giường, dùng tờ giấy trong tay dán vào Hạ Huy đang trốn dưới gầm giường.
Trên giấy dính một ít thịt.
Hạ Huy thê lương kêu một tiếng: "Meo."
Trình Dương bị doạ đến toàn thân run rẩy, nhưng Lâm Dị vẫn lấy tờ giấy cọ cọ vào Hạ Huy, cọ cọ một lúc, cậu đứng dậy, xé tờ giấy thành hai mảnh.
"Tôi đã thoa qua sơn ngoài cửa rồi, bùa chú đã có." Lâm Dị đưa cho Trình Dương một mảnh giấy đã chia làm hai: "Tóc của người chết cũng có rồi."
Trình Dương hận đầu óc của chính mình. Hiện tại cậu ta căn bản không theo kịp nhịp điệu của Lâm Dị, chỉ có thể làm ra vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Dị nhìn thấy, giải thích: "Thai nhi sẽ ở gần người chết."
Cho nên bây giờ Hạ Huy ở một mức độ nhất định nào đó cũng tương đương với một con mèo, máu trên người Hạ Huy chính là máu mèo cần thiết để lời nguyền có hiệu lực.
Trình Dương hơn nửa ngày mới phản ứng lại: "Thế cũng được hả?"
Lâm Dị gật đầu nói: "Hẳn là có thể."
Chuyện này có liên quan đến tính mạng của mình, Trình Dương hỏi: "Anh Lâm Dị, anh chắc bao nhiêu phần trăm?"
Lâm Dị thành thật nói: "Bảy mươi phần trăm."
Vẫn còn có 30% không chắc chắn, bởi vì sự tồn tại dư thừa của thứ đó khiến Lâm Dị không thể trực tiếp khẳng định quy tắc 8-4 có liên quan đến truyền hầu.
"Được, 70% là đủ rồi." Trình Dương cầm tờ giấy từ tay Lâm Dị, lại nhìn tờ giấy còn lại trong tay cậu: "Nhưng sao lại có hai tờ?"
Lâm Dị nói: "Còn lại là của tôi."
Liệu hôm nay có gói hàng nào được gửi đến không, và gửi cho ai, không ai có thể biết được. Lâm Dị chỉ đề phòng và gửi thư nguyền rủa trước để tránh vi phạm quy tắc tử vong thứ hai.
Trình Dương: "Được."
Hai người đợi cho đến khi những người tham gia khác đến lớp mới ra khỏi phòng. Họ không đi ngay vào phòng bưu điện mà đi vào nhà vệ sinh công cộng để rửa sạch mùi hôi. Bọn họ ở lại phòng 204 quá lâu, tất nhiên người sẽ bị dính mùi hôi.
Ngộ nhỡ dì của phòng bưu điện biết chuyện mà đến dọn dẹp phòng 204, bọn họ sẽ không có cách nào tránh được quy tắc tử vong đầu tiên nữa.
Xong xuôi, bọn họ đi gửi chuyển phát nhanh.
Dì trong phòng bưu điện xác thực có thể nhận gói hàng. Sau khi Lâm Dị và Trình Dương điền vào phiếu gửi hàng, dì nói: "Cứ để bưu kiện lại đây, tí nữa sẽ có người đến lấy hàng. Hai cháu không phải muộn học rồi à?"
Lâm Dị vội vàng nói: "Đi thôi."
Hai người rời khỏi khu ký túc xá, men theo con đường này đến khu dạy học.
Đi được một lúc, Trình Dương nói: "Địa chỉ giao hàng là khu ký túc xá, dì ở phòng bưu điện còn phải nhờ người đến lấy hàng nữa hả."
Lâm Dị không hé răng, Trình Dương lại nói, Lâm Dị vẫn không hé răng.
Trình Dương câm miệng.
Cậu ta đoán chừng Lâm Dị đang suy nghĩ, nội dung suy nghĩ chính là nội dung mà Lâm Dị vừa mới dùng bút ghi lại.
Vẫn còn một số từ chưa tìm được liên hệ tương ứng.
Một lúc sau, họ đã đến phòng học của lớp 2-1.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến muộn. Báo cáo xong, hai người bước vào lớp.
Nữ giáo viên vẫn đang đếm người: "Một, hai, ba, bốn... 23, 24, 25..."
Đếm xong "chậc" một tiếng, lẩm bẩm: "Sao lại thiếu một người?"
Cảnh tượng kỳ lạ nhìn nhiều rồi cũng trở nên bớt kì lạ, Lâm Dị nhìn chằm chằm vào nữ giáo viên.
Trình Dương bên cạnh thấp giọng mắng một câu, lúc Trình Dương mắng, những người tham gia khác quay đầu nhìn hai người họ bằng ánh mắt không tốt lắm, mang theo tia ngờ vực.
Giọng nói nữ giáo viên cùng giọng của Trình Dương hoà quyện chui vào lỗ tai.
Không hiểu vì sao Lâm Dị đột nhiên nghĩ tới những gì Trình Dương đã nói với mình.
Trình Dương luôn cảm thấy nữ giáo viên không ngừng nhấn mạnh, người mất tích là một cái bẫy do quái vật 8-4 cố ý giăng ra.
Dựa trên những quy luật mà cậu phát hiện được từ truyện ma quỷ ngày xưa, truyện ma thường bắt đầu bằng một bí ẩn thu hút người ta giải mã nó, đương nhiên vào lúc nhân vật trong truyện bắt đầu tò mò về bí ẩn đó, cũng là lúc bọn họ cách ngày lãnh cơm hộp không xa.
Nữ giáo viên: "Sao lại thiếu một người?"
"Sao lại thiếu một người?"
Bên tai, lời nói tẩy não của nữ giáo sư vẫn vô thức lặp lại.
Chẳng trách ngay cả Trình Dương cũng cảm thấy đây là cố ý, nữ giáo viên quả thực là đang nhấn mạnh, giống như cố ý để mọi người phát hiện trong lớp 2-1 mất tích một người, khiến bọn họ trở nên tò mò về người mất tích này rồi dụ bọn họ đi tìm người mất tích.
Lâm Dị để mắt đến chiếc ghế trống trong lớp. Vị trí đó hẳn là của người mất tích.
Trên mặt bàn có sách vở, còn có một túi đựng bút chì. Đây cũng là lý do khiến những người tham gia không chọn chiếc bàn này. Bọn họ chọn những chỗ không có đồ dùng cá nhân trên mặt bàn.
Lâm Dị không biết người mất tích ở đâu, liệu có quan hệ gì với truyền hầu hay không, Lâm Dị hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi Trình Dương bị quy tắc tử vong nhắm tới mà vướng chân, cho nên trước mắt những gì Lâm Dị nắm được về tuyến chính đến nay bằng không.
Ánh mắt dời xuống, Lâm Dị đưa ánh mắt nhìn về phía hộc bàn.
Vật dụng cá nhân có thể tiết lộ tình huống của chủ nhân, vì vậy Lâm Dị nhìn sâu vào trong hộc bàn.
Thị lực của cậu rất tốt, nhìn thấy sâu trong hộc bàn có một cuốn sổ đang mở, trên trang cuốn sổ đó có ghi nội dung.
Nói không chừng là nhật ký hoặc tuần ký. Nhiều giáo viên ngữ văn sẽ giao bài tập về nhà kiểu này.
Nghĩ tới đây, Lâm Dị dịch ghế ra sau một chút, để cậu có góc nhìn rộng hơn, có thể nhìn thấy nội dung trang bên trong.
[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa.]
Trường học hôm nay tổng vệ sinh.
Vương hiệu trưởng nói cần phải quét tước sạch sẽ.
Dù bên trong hay bên ngoài đều phải sạch bóng không một hạt bụi.
Nhưng mình không có dụng cụ.
Mình không nói chuyện quỷ quái gì đâu.
Đợi mãi cho đến khi mau chóng tan học, mình mới đi mượn chổi.
Nhưng căn bản là không kịp, chạy cũng vô dụng.
Đó là tất cả những gì Lâm Dị có thể nhìn thấy. Nội dung thực sự là nhật ký. Cậu biết tất cả các từ này, nhưng lại không hiểu hết chúng.
Chưa nói đến việc nhật ký này là do học sinh cấp 3 viết, ngay cả những gì một học sinh tiểu học viết cũng không đến nỗi khó hiểu như vậy.
Cậu cúi đầu.
Một lúc sau, sắc mặt Lâm Dị tối sầm lại.