Nhìn làn khói đen dưới chân, Lâm Dị lập tức hiểu ra.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên phía ngoài cửa sổ, Nhậm Lê đang ở bên dưới toà nhà.
Nhậm Lê kể lại trong khoảng thời gian hồi tưởng này, anh ở bên ngoài nhìn thấy trong nhà Sầm Tiềm xuất hiện hai cái bóng, một ở phòng ngủ, một ở phòng khách, bởi vì bóng người trong phòng khách đang ngồi cho nên không còn nghi ngờ gì cả, người này là Sầm Tiềm. Người còn lại trong phòng ngủ cứ như vậy bị Nhậm Lê cho là Thuấn Tức.
Nhưng sự thật thì bóng người này chính là cậu.
Lúc đó Nhậm Lê không hiểu, vì sao lúc ngọn lửa bùng lên Thuấn Tức lại không nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bây giờ Lâm Dị đã có đáp án rồi, bởi vì cậu không dám, cũng không thể làm vậy.
Tầng hai kỳ thực không cao lắm, nếu nhảy ra ngoài cửa sổ, chưa chắc sẽ rơi chết, nhưng có khả năng rất cao sẽ bị Sầm Tiềm nhìn thấy. Bây giờ Sầm Tiềm là Thuấn Tức, bị Thuấn Tức thấy mặt sẽ kích hoạt quy tắc tử vong, hơn nữa, tình hình hiện tại không chỉ có một mà còn xuất hiện thêm quy tắc tử vong mới, bọn họ vẫn chưa có manh mối gì cả.
Nhưng Lâm Dị cũng không quá lo lắng, theo lời kể của Nhậm Lê, anh sẽ liên hệ với cứu hỏa, đợi cứu hỏa đến thì cậu có thể rời đi rồi.
Sau khi xác định cái mạng chó này của mình vẫn còn giữ được, Lâm Dị chẳng thèm giữ cửa nữa, cậu dứt khoát lục lọi đồ đạc trong phòng ngủ, nếu Sầm Tiềm đã để áo choàng trong phòng ngủ, nói không chừng còn có thứ gì khác.
Lâm Dị mở tủ quần áo, một tay che mũi miệng lại, tay kia lục lọi tủ.
Cậu kéo quần áo khác sang một bên rồi tiếp tục lục lọi, quả nhiên tìm thấy một thứ, một chiếc hộp không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Cậu mở ra xem, đồ vật bên trong chẳng có gì quá kỳ lạ, có nhẫn, khuyên tai, sổ nhật ký, cúc áo, huy hiệu, v.v...
Để mấy thứ này trong hộp thì có vẻ khá kỳ quái, Lâm Dị nhìn chằm chằm vào những vật này, kích thước của chiếc nhẫn rõ ràng là dành cho con gái, hơn nữa kiểu dáng của chiếc cúc áo giống với cúc áo vest hơn, còn có logo được in trên cúc áo là thương hiệu chỉ sản xuất quần áo nam.
Nói cách khác, những thứ trong hộp này không thuộc về cùng một người, càng không thuộc về Sầm Tiềm.
Lâm Dị thấy chiếc vòng cổ kim cương của mẹ Sầm Tiềm cũng được đặt trong đây.
Đột nhiên Lâm Dị hiểu ra.
Nếu Sầm Tiềm là Thuấn Tức, rất có thể mẹ Sầm Tiềm chết trong chính tay y, còn tại sao Sầm Tiềm lại lấy đồ của mẹ y, đáp án không cần nói cũng biết.
Mỗi khi Thuấn Tức giết chết ai sẽ lấy đi một đồ vật của người đó.
Ví dụ như chiếc nhẫn này, chiếc cúc áo này và chiếc vòng cổ kim cương này.
Dưới đáy hộp còn có thứ khác, là một mảnh giấy đã được cất giữ từ lâu.
Lâm Dị lấy nó ra, sau khi nhìn xuống nội dung ghi trên trang giấy, cậu không khỏi hoảng sợ.
Tờ thông cáo báo chí của Chu Kỳ!
Khói bay vào phòng càng lúc càng nhiều, hô hấp của Lâm Dị ngày càng thêm khó khăn, may thay cậu đã nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa từ đằng xa.
Cậu sắp rời khỏi đây rồi.
Lâm Dị nằm xuống giường, dự định sẽ tiết kiệm chút sức lực cuối cùng, để nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trước khi cậu rời khỏi đây, Sầm Tiềm đột nhiên xông vào, cậu còn có thể giãy giụa một chút.
Nằm trên giường, nỗi hoảng sợ trong lòng Lâm Dị càng thêm mãnh liệt, Nhậm Lê khi ấy miêu tả bóng người trong phòng lúc này "run rẩy", hiện tại tình huống của cậu hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của Nhậm Lê luôn.
Tất thảy mọi thứ mà họ trải qua trong Thế giới Quy tắc 4-4 dường như đều tuân theo kịch bản được viết sẵn.
Ngay lúc Lâm Dị cảm thấy ngột ngạt thì thứ ánh sáng trắng kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Trước khi rời khỏi đây, Lâm Dị nghe thấy tiếng cứu hỏa phá cửa xông vào trong...
Lâm Dị mở mắt.
Trời đã sáng, Tần Châu gọi cậu dậy.
Với sự tồn tại của hai quy tắc tử vong, việc ở trong thời gian hồi tưởng quá lâu cũng không phải điều tốt lành gì.
Lâm Dị quay người lại, phát hiện Sầm Tiềm ở ngoài cửa đang nhìn mình, trong nháy mắt cậu cảm thấy căng thẳng rồi mau chóng giấu hộp diêm ra sau lưng
Sầm Tiềm đã nhìn thấy hành động của Lâm Dị, giọng nói đầy cứng ngắc: "Cậu ăn sáng không?"
Nếu Tần Châu đánh thức cậu, Lâm Dị đoán chắc cũng sắp đến giờ đi làm rồi, vì vậy lắc đầu: "Tôi còn đi làm nữa, sắp muộn rồi."
Sầm Tiềm "Ờ" một tiếng rồi xoay xe lăn đi mất.
Sau khi Sầm Tiềm rời đi, ánh mắt Lâm Dị nhìn sang phía bên phải Tần Châu, nơi này đáng lẽ phải có tủ quần áo nhưng ở "thời điểm hiện tại", áo choàng "Thuấn Tức" hay tủ quần áo đều không có.
Lâm Dị ngồi dậy khỏi giường: "Đàn anh, em đi vệ sinh cá nhân trước."
Không đợi Tần Châu trả lời, Lâm Dị đi từ phòng ngủ vào nhà vệ sinh, bên cạnh nhà vệ sinh là phòng Sầm Tiềm ở, cửa phòng mở hé, Lâm Dị nhìn thấy tủ quần áo ở trong phòng y.
Giấy báo dán ở những khu vực bị khói đen cháy xém.
Sau khi nhìn thấy thứ mà bản thân cần thấy, Lâm Dị rời mắt, mở vòi nước, tạt nước vào mặt cho tỉnh táo.
Vệ sinh đơn giản xong, nhóm người Lâm Dị rời khỏi nhà Sầm Tiềm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tối hôm qua Nhậm Lê không tham gia tiến vào thời gian hồi tưởng, đã thỏa thuận rằng Tần Châu sẽ vào thời gian hồi tưởng kích hoạt bởi con mèo, nhưng khi Nhậm Lê thức giấc, anh phát hiện Tần Châu còn tỉnh dậy sớm hơn cả anh, mà Lâm Dị thì vẫn đang ngủ.
Ở nhà Sầm Tiềm, Nhậm Lê không tiện hỏi, Tần Châu cũng không tiện trả lời, sau khi rời khỏi đó, Nhậm Lê mới mở lời hỏi hắn.
Tần Châu nói: "Có người đánh thức."
Nhậm Lê sửng sốt, lập tức nhìn Lâm Dị đầy nghi ngờ.
Theo góc độ của Nhậm Lê, việc này không phải do anh gây ra, vậy chỉ có thể là Lâm Dị.
Hiện tại Lâm Dị cũng không có tâm trạng giải thích mình vô tội, cậu trực tiếp nói ra thông tin quan trọng nhất mà bản thân đã thu hoạch được vào đêm hôm qua: "Sầm Tiềm chính là Thuấn Tức."
Tần Châu cau mày, Nhậm Lê nhìn cậu nửa tin nửa ngờ.
Lâm Dị kể lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua: "Thuấn Tức mà anh Nhậm Lê nhìn thấy thực ra là em. À không phải, bóng người mà anh nhìn thấy chính là em. Thuấn Tức thực sự là Sầm Tiềm. Em nhìn thấy chiếc áo choàng trong tủ quần áo. Bây giờ tủ quần áo này đang ở trong phòng Sầm Tiềm, nếu không có gì thay đổi, hẳn là chiếc áo choàng ấy vẫn nằm trong tủ quần áo."
Có lẽ là do việc tiến vào thời gian hồi tưởng của Tần Châu bị gián đoạn khiến cho Nhậm Lê nghi ngờ Lâm Dị, anh không tin cậu: "Áo choàng không thể chứng minh được Sầm Tiềm là Thuấn Tức."
"Em biết mà." Lâm Dị tiếp tục nói: "Trong tủ còn có một chiếc hộp."
Sau khi kể lại cho hai người nghe về những gì có bên trong chiếc hộp, Lâm Dị nói: "Trên tờ thông cáo báo chí có những từ được khoanh tròn bằng bút gel. Các từ khóa được khoanh tròn là: Thuấn Tức, kẻ giết người hàng loạt, lấy đi một vật gì đó của người chết."
Cả ba đều đã đọc thông cáo báo chí của Chu Kỳ, lúc đó không có bằng chứng nào chứng minh cho việc "lấy đi một vật của người chết" cả, chẳng qua là do Chu Kỳ cố ý bịa đặt mà thôi.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành sự thật rồi.
"Đàn anh, Chu Kỳ không phải do "Thuấn Tức" 170cm giết mà là bị Sầm Tiềm giết hại. Khả năng cao là tờ thông cáo báo chí của Chu Kỳ bị Sầm Tiềm nhìn thấy, nên Sầm Tiềm bắt chước theo tờ thông cáo báo chí và trở thành "Thuấn Tức" được miêu tả trong đó." Lâm Dị tiếp tục nêu ra ví dụ chứng minh: "Mỗi cơ chế kích hoạt đều có liên hệ với thời gian hồi tưởng. Có thể nói, những vật phẩm này là một khoảng thời gian hồi tưởng nhất định, nhưng thời gian hồi tưởng kích hoạt bằng chiếc kẹp tóc lại không liên quan gì đến việc Sầm Tiềm bị bắt giam. Em nghĩ Sầm Tiềm đã dùng chiếc kẹp tóc này để trốn thoát. Anh Nhậm Lê, nếu anh không tin em, chỉ cần anh tìm thấy kẹp tóc trong chiếc hộp đặt ở tủ quần áo, như vậy có thể chứng minh được Sầm Tiềm chính là Thuấn Tức. "
Nghe Lâm Dị tường thuật, Tần Châu nhớ lại thời điểm bọn họ tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 là ngày 21 tháng 9, Thuấn Tức bị bắt vào đêm ngày 19 tháng 9. Nếu Thuấn Tức sử dụng chiếc kẹp tóc để trốn thoát khi bị bắt vào tối ngày 19 tháng 9 thì thời điểm Sầm Tiềm xuất hiện ở nhà riêng vào ngày 21 tháng 9 là hoàn toàn trùng khớp."
Nhậm Lê suy nghĩ một chút: "Nếu cậu nói Sầm Tiềm là Thuấn Tức, vậy tại sao cậu không vi phạm quy tắc tử vong?"
Lâm Dị đã cứu Sầm Tiềm trong đoạn thời gian hồi tưởng vào đêm đầu tiên, lúc đó Lâm Dị đã nhìn thấy mặt Sầm Tiềm.
Lần này không đợi Lâm Dị mở miệng giải thích, Tần Châu đã lên tiếng: "Lúc ấy Sầm Tiềm chưa phải là Thuấn Tức."
Trong đoạn thời gian hồi tưởng vào đêm đầu tiên, người mà Lâm Dị gặp là Sầm Tiềm khoảng bảy tám tuổi, khi ấy Sầm Tiềm vẫn chưa nhìn thấy tờ thông cáo báo chí của Chu Kỳ, cũng như chưa trở thành Thuấn Tức.
Nhậm Lê đáp: "Vậy giải thích thế nào về Chu Kỳ?"
Chu Kỳ chết trong tay Sầm Tiềm, ngày Chu Kỳ chết cũng là ngày Sầm Tiềm có được tờ thông cáo báo chí, nhưng không thể nào lại có chuyện Sầm Tiềm thấy được tờ thông báo báo chí xong thì lập tức biến thành Thuấn Tức, kích hoạt quy tắc tử vong rồi giết chết Chu Kỳ được.
Lâm Dị nói: "Bởi quy tắc tử vong không phải là bị "Thuấn Tức" thấy mặt."
"Là bị "Thuấn Tức" cho rằng mình đã phát hiện ra bí mật của hắn."
Nhậm Lê nhìn ánh mắt Tần Châu, phát hiện Tần Châu sớm đã hiểu rõ, nhưng anh thì chưa, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, bèn hỏi: "Là ý gì?"
Tần Châu nói rất đúng, Sầm Tiềm hẳn là có gen bạo ngược, nếu không thì làm sao một đứa trẻ bảy tám tuổi lại có thể ngược đãi mèo để mua vui được chứ? Đây chính là bí mật của Sầm Tiềm.
Bởi vì trong người có gen bạo ngược, trước khi trở thành "Thuấn Tức", Sầm Tiềm đã tra tấn mèo để mua vui, đây là bí mật trước kia.
Bởi vì trong người có gen bạo ngược, sau khi trở thành "Thuấn Tức", Sầm Tiềm đã giết người để mua vui, đây chính là bí mật về sau.
Tại sao Chu Kỳ lại chết, bởi vì khi cậu ta bị "Thuấn Tức" 170cm ép vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy Sầm Tiềm đang hành hạ một con mèo, từ đó kích hoạt quy tắc tử vong.
Còn cái chết của Tưởng Vọng, đúng thật cậu ta chết là do nhìn thấy gương mặt của Thuấn Tức, Thuấn Tức là một tên sát nhân hàng loạt, một người như vậy chắc chắn có gen bạo ngược, cho nên Tưởng Vọng nhìn thấy mặt Thuấn Tức, cũng có nghĩa là phát hiện ra bí mật của Sầm Tiềm, từ đó kích hoạt quy tắc tử vong.
Lâm Dị giải thích điều này cho Nhậm Lê nghe.
Nhậm Lê không thành vấn đề, điều này thì anh đồng ý với Lâm Dị.
"Vậy thì tuyến chính sẽ là..." Nhậm Lê dừng lại một chút chuẩn bị nói một câu dài ngoằng: "Sầm Tiềm mang gen bạo ngược phản xã hội. Vì một lần ngược đãi mèo mà mất đi một bên chân. Nhưng bản tính khó dời. Một buổi tối nọ, khi y đang tiếp tục hành hung mèo thì bắt gặp Chu Kỳ cầm theo tờ thông cáo báo chí, y bị "Thuấn Tức" trong tờ thông cáo báo chí đó mê hoặc rồi trở thành "Thuấn Tức". Sau đó còn tàn nhẫn ra tay sát hại mẹ của mình..."
Càng nói, Nhậm Lê càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Lâm Dị lắc đầu: "Anh Nhậm Lê, đây mới chỉ là kịch bản mà thôi."
Nhậm Lê bắt chước Tần Châu, cau mày.
"Tuyến chính này nếu không có chúng ta thì không thể diễn ra được, những người tham gia trước kia thì sao?" Tần Châu cười lạnh: "Bọn họ không thể nào lại có tuyến chính giống chúng ta được."
Đây là điều Nhậm Lê cảm thấy không đúng.
Lâm Dị ở bên cạnh gật đầu: "Quy tắc 4-4 là thời gian không quay trở lại."
"Vậy thì tuyến chính không thể nào lại tìm ra trong thời gian hồi tưởng được. Chúng ta lạc lối rồi." Lâm Dị nói.
"Vậy tìm ở đâu?" Nhậm Lê hỏi.
Suy cho cùng, những gì họ đang trải qua bây giờ là "thời điểm hiện tại", cũng là một phần của vòng lặp thời gian khép kín.