Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất Dạ Thành thả Lâm Dị và Tần Châu ra ngoài.

Vàng trên người họ chỉ đủ để hoàn thành giao dịch "rời khỏi Bất Dạ Thành trong một ngày", cũng có nghĩa họ chỉ có 12 giờ.

Vô số dòng người đi vào Bất Dạ Thành, hai người ngược dòng bước nhanh ra ngoài.

Đi qua Bất Dạ Thành, trước mặt họ là biển cả vô tận. Dù trong bóng tối, họ vẫn có thể nhìn thấy mặt nước vẫn xanh biếc. Ở đâu có biển thì ở đó có bãi biển, Lâm Dị nhìn về phía xa xăm, có thể nhìn thấy một vài ánh đèn nhỏ ở cuối tầm nhìn.

Lâu đài cùng những ánh đèn nhỏ ở cùng một hướng.

Thời gian bọn họ có không dư giả mấy. Sau 12 tiếng không kịp trở về Bất Dạ Thành thì sẽ gặp phải điều gì? Đây là một câu hỏi không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời được.

Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cuối cùng họ cũng đến được điểm cuối của tầm nhìn này.

Đến gần mới phát hiện, nơi này trông giống như một thị trấn nhỏ, đường phố không nhiều, chỉ có hai đường dọc ngang. Nơi đồ sộ duy nhất là lâu đài phía sau thị trấn, đi thẳng từ con đường dựng trong thị trấn là có thể đến cổng lâu đài.

Cổng thành có rất nhiều binh lính canh gác, mặc áo giáp dày nặng, trong tay cầm ngọn giáo sắc bén.

Lâm Dị và Tần Châu còn chưa đi vào, binh lính cầm đầu dùng âm thanh nặng nề quát lớn: "Nơi này cấm lại gần!"

Leng keng--

Những binh lính này chĩa mũi giáo vào hai người, dùng vũ khí biểu thị, nếu hai người họ còn dám tiến thêm một bước nữa, vũ khí này sẽ đâm vào cơ thể bọn họ.

Nếu đã đi được tới đây, Lâm Dị không thể bất lực trở về, cậu lấy túi gấm ra, muốn tiếp tục dùng vàng tống cổ bọn họ.

Ở Bất Dạ Thành, vàng chính là giấy thông hành.

"Mấy vị đại ca xin thương xót." Lâm Dị duỗi tay trao vàng.

Nhìn chằm chằm số vàng keo kiệt trong tay Lâm Dị, binh lính vốn nghiêm nghị đột nhiên cười lớn.

"Định hối lộ bọn ta à?"

"Với chừng này vàng?"

"Chỉ là miếng vàng thôi. Bồn cầu nhà ta còn chẳng cần dùng loại vàng này để trang trí!"

Tần Châu nói: "Rời đi trước."

Bị sỉ nhục xong, Lâm Dị yên lặng cất vàng trở lại túi, đầu ngón chân có chút mỏi mệt.

Hai người tiếp tục dạo quanh thị trấn, tính theo thời gian của Bất Dạ Thành thì đã là 2 giờ.

Thị trấn không lớn, chợ nằm ngay bên đường.

Lâm Dị nhìn những người bán hàng rong, có bán thịt lợn, thịt dê, thịt bò và một số nhu yếu phẩm thông thường hàng ngày.

Tần Châu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Không có thịt cá."

Lâm Dị gật đầu.

Đây là một điểm rất kỳ lạ, một thị trấn nhỏ ven biển, theo logic thông thường, hải sản hẳn là phổ biến nhất so với các loại thịt khác, chưa nói đến cá, thậm chí đến một con tép riu bọn họ cũng không nhìn thấy.

Hơn nữa, trong số dụng cụ của người bán hàng rong, có búa,... nhưng không có dụng cụ nào liên quan đến ngư cụ.

Tần Châu nói: "Ra bờ biển xem thử."

Lâm Dị cũng nghĩ vậy: "Vâng."

Hai người đi về phía bờ biển, càng đến gần biển, mùi mặn trong không khí càng nồng nặc hơn.

Điều này lúc bọn họ đến đây cũng đã phát hiện ra rồi, chỉ có điều mùi của vùng biển này khiến người ta không thể nào bỏ qua được, dù có bịt mũi thì mùi mặn vẫn xộc thẳng vào khoang mũi.

Không phải mọi cư dân đều sống trong thị trấn. Ngoài bờ biển cũng có một số ngôi nhà độc lập, nhưng vẫn cách bờ biển một khoảng cách.

Hai người dừng lại một chỗ, quan sát cảnh tượng ở đây.

Tần Châu nghiêng đầu hỏi Lâm Dị: "Nhóc thiên tài, em thấy sao?"

Lâm Dị nói: "Rõ ràng là ven biển, nhưng lại không thấy ngư nghiệp phát triển."

Cậu ngẩng đầu chỉ vào căn nhà nhỏ trước mặt hai người: "Nhưng trên tường lại treo ngư cụ, hình như là bị bỏ quên từ lâu rồi. Đàn anh, em cảm giác nơi này đã xảy ra chuyện gì đó ngăn cản bọn họ nhập hải. Nhưng không thể nào lại là hoàng tử hạ lệnh được, bởi vì ngư dân sống bằng nghề biển, vì mưu sinh nên không thể nào lại từ bỏ ngư nghiệp được, khả năng duy nhất là ngư dân thực sự sợ biển."

Tần Châu gật đầu: "Từ bỏ ngư nghiệp, xây nhà khoảng cách xa biển quả thực không phải là chán ghét biển khơi, mà là biển có điều cấm kỵ gì đó."

Điều cấm kỵ về biển khiến người ta liên tưởng đến quái vật biển, v.v.

Nhưng bọn họ lúc này cũng không cần đoán xem trong biển đúng thực là có quái vật biển hay không, bởi vì trong đầu bọn họ đã đoán được rồi.

Chẳng phải nàng tiên cá sống dưới biển sao?

Bọn họ chỉ cần đi xác nhận xem liệu ngư dân có phải vì nàng tiên cá mà từ bỏ ngư nghiệp không là được.

Hai người nhất trí ý tưởng, Lâm Dị ghé gần vào tai Tần Châu, nói: "Đàn anh, em có cách này."

Lâm Dị lén lút chạy đến căn nhà nhỏ trước mặt, cậu nghe thấy bên trong vang lên tiếng người nói chuyện với nhau, chứng tỏ căn nhà này có người ở.

Cậu tháo tấm lưới đánh cá khô mục bị ngư dân bỏ quên đã lâu ra, quấn quanh thân dưới của mình rồi lại khom lưng vuốt vuốt chiếc lưới đánh cá dưới chân, sửa lại lưới đánh cá thành hình đuôi cá.

Sau đó Tần Châu còn treo chiếc đèn nhỏ lên đầu Lâm Dị, như vậy là trên mặt đất đã xuất hiện bóng của nàng tiên cá.

Tần Châu cao giọng hét lớn: "Nàng tiên cá xuất hiện!"

Cuộc trò chuyện vốn đang vui vẻ trong căn nhà nhỏ đột nhiên dừng lại, theo sau là tiếng bước chân hoảng loạn.

Có người cẩn thận mở cửa, xuyên qua khe hở nhìn thấy bóng của nàng tiên cá trên mặt đất. Cư dân sợ đến mức ngã xuống đất: "Nàng tiên cá! Là nàng tiên cá!"

Lời nói xen lẫn sự sợ hãi.

Lâm Dị đặt tay lên cổ họng, hắng giọng định nói chuyện để hù dọa người dân.

Cư dân trong căn nhà nhỏ bị Lâm Dị dọa sợ, hành động như đổ đậu, quỳ xuống trước bóng của nàng tiên cá, cầm vàng bạc châu báu trong tay: "Đây đều là phần thưởng hoàng tử ban cho bọn tôi, đều ở đây cả, xin đừng giết bọn tôi, xin đừng giết bọn tôi."

Lâm Dị nhìn Tần Châu đang dựa bên vách tường.

Tần Châu gật nhẹ đầu với cậu.

Lâm Dị bóp giọng nói: "Ta sẽ không giết các ngươi, ta đi tìm hoàng tử."

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Ngư dân cảm kích, cũng không cảm thấy âm thanh bóp giọng của Lâm Dị có vấn đề gì. Chắc là bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng tiên cá bao giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải.

Lâm Dị hỏi: "Nhưng ngươi phải nói cho ta biết đường đi đến lâu đài. Nếu nói cho ta biết, ta sẽ buông tha cho các ngươi."

Ngư dân chỉ nghĩ đến mạng sống, không hề dè dặt, lập tức bán đứng hoàng tử: "Lâu đài mỗi giờ sẽ thay đổi lính canh. Lúc đó canh gác lơi lỏng, ngài, ngài có thể tận dụng thời điểm đó để tiến vào lâu đài."

Biết được điều mình muốn biết, Lâm Dị cũng không hù dọa bọn họ nữa: "Các ngươi lập tức trở về ngủ, quên chuyện hôm nay nhìn thấy ta đi."

Ngư dân vội vàng: "Vâng, vâng."

"Cạch" một tiếng, cửa của căn nhà nhỏ được ngư dân ngoan ngoãn đóng lại.

Lâm Dị cúi người cởi lưới đánh cá quấn quanh chân, Tần Châu tiến tới giúp cậu cởi.

Lâm Dị thấp giọng nói: "Bảo sao thị vệ thấy vàng miếng của em thì chướng mắt. Thì ra ngư dân giàu có như vậy. Đàn anh, nhà vệ sinh của thị vệ có thể được khảm gạch đó."

Tần Châu không khỏi bật cười.

Cởi lưới đánh cá xong, Lâm Dị đem trả về chỗ cũ.

Hai người lại một lần nữa đi về phía lâu đài.

Đến rìa lâu đài, bọn họ cũng không xuất hiện trước mặt lính canh, mà ẩn mình trong bóng tối.

"Nhóc thiên tài." Tần Châu hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Lâm Dị tính thời gian: "7 phút nữa là đến giờ tiếp theo ạ."

Tần Châu ngước mắt nhìn cậu, một lúc sau mới giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: "Được."

Mỗi lần Lâm Dị báo cáo thời gian chuẩn xác, trái tim Tần Châu lại đập thình thịch.

Đây không phải cách người bình thường nhạy cảm với thời gian.

Lâm Dị không thấy điều này.

Bảy phút sau, lính gác đồng loạt tiến vào cổng thành.

Hai người không chút do dự, lao nhanh tới cổng thành, nháy mắt tiến vào.

Vừa tiến vào, họ nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm lính canh đang đến gần từ đằng xa.

Hai người nấp sau một cây cột, đợi cho đến khi nhóm lính canh rời đến cổng thành rồi mới giao lưu.

Lâm Dị nói: "Đàn anh, phải tách ra."

Sau khi tiến vào lâu đài, Lâm Dị quan sát xung quanh.

Lâu đài so với những gì bọn họ thấy qua cửa sổ của Bất Dạ Thành thì to hơn nhiều. Họ chỉ có 12 giờ, trừ thời gian di chuyển qua lại, thời gian còn lại sẽ không cho phép họ cùng nhau khám phá lâu đài được.

Tần Châu gật đầu.

"Cẩn thận một chút."

Lâm Dị: "Dạ."

Sau khi tách khỏi Tần Châu, Lâm Dị chạy tới tòa cao tầng.

Trong truyện cổ tích, hoàng tử hoặc công chúa đều sống trên tầng cao nhất của lâu đài.

Cho nên cậu cũng không thương lượng với Tần Châu, nếu như vậy, sẽ không nhất định là cậu đi lên đỉnh tầng.

Đèn trong lâu đài rất ít, tổng thể là một màu tối tăm, Tần Châu không có tầm nhìn ban đêm như cậu, đi lên đỉnh tầng sẽ càng nguy hiểm hơn.

Tuy ánh sáng trong lâu đài không đủ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Lâm Dị phát hiện kho báu vàng bạc rải rác khắp nơi trong lâu đài.

Nếu không chú ý, lúc cậu bước chân về phía trước sẽ đá bay một viên ngọc sáng đi.

Lâm Dị cẩn thận tiến về phía trước, đi đến căn phòng trong cùng ở đỉnh tầng.

Cậu thử đẩy cửa.

Cửa cũng không đóng, cậu lẻn vào.

Phòng rất rộng, sau khi bước vào Lâm Dị bị một bức tranh khổng lồ trên tường thu hút.

Một con tàu khổng lồ lướt đi trên những ngọn sóng dữ dội, đáy tàu khiến bọt sóng vỡ thành từng mảng trắng xóa. Trên boong tàu là một chàng hoàng tử mặc trang phục thời Trung Cổ, ăn mặc rất sang trọng, trên tay giơ bảo kiếm, quanh mình là các hộ vệ cúi đầu.

Mà đáy thuyền không chỉ đè nặng bọt sóng, còn có một nàng tiên cá có kích thước tương đương với thân thuyền. Chiếc đuôi cá khổng lồ phủ đầy vảy vàng bị thuyền ép mạnh khiến nàng không thể lật mình trốn thoát mà chỉ có thể vùng vẫy dữ dội, gây ra những đợt sóng lớn hơn trên biển.

Mà thanh kiếm của hoàng tử đang chĩa về phía nàng tiên cá.

Lâm Dị nhìn khuôn mặt của nàng tiên cá. Đây là phần kỳ lạ nhất bức tranh.

Khuôn mặt nàng tiên cá chỉ có hình dáng, không có ngũ quan. Trong toàn bộ bức tranh, chỉ có nét mặt của hoàng tử được khắc họa rõ ràng, rõ ràng đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được tư thái của kẻ chiến thắng đến từ hoàng tử.

Bức tranh này tên là 《 hàng hải đồ 》

Cậu đang xem bức tranh, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Lâm Dị sửng sốt, vội vàng chạy sâu vào trong phòng.

Chiếc giường ở phía sau bức tranh, sau khi nghe thấy tiếng cửa bị đá, Lâm Dị không suy nghĩ nhiều liền chui xuống trốn dưới gầm giường.

Cậu điều chỉnh vị trí của mình dưới gầm giường, chú ý đến động tĩnh ở cửa phòng.

Tầm nhìn xuất hiện hai đôi chân.

Dựa theo độ dài của chân và kiểu giày, tiến vào là một nam một nữ.

"Vì sao chứ!"

Giọng nam nhân giận dữ hét lên: "Ta tốt với nàng như thế mà, sao nàng lại làm như vậy với ta!"

Giọng nữ nhân bình tĩnh nhưng lại thiếu kiên nhẫn: "Ta không làm gì cả."

"Nàng đã làm!" Nam nhân nắm lấy vai nữ nhân: "Nàng nhìn binh lính của ta tận ba giây! Nhưng nàng lại không thèm nhìn ta lấy một lần!"

Nữ nhân cứng họng cạn lời.

Lâm Dị ở dưới gầm giường nghe được, cũng cảm thấy cạn lời.

Nam nhân túm lấy nữ nhân, nói: "Nàng nói đi, sao nàng lại không tiếp tục giải thích nữa? À, ta biết rồi! Nàng chột dạ! Quả nhiên là nàng ngoại tình với hắn!"

"Điện hạ!" Nữ nhân dường như không thể nghe thêm được nữa, nhấn mạnh: "Ta không làm gì cả."

Xưng hô này khiến Lâm Dị xác định được nam nhân này hơn phân nửa chính là hoàng tử của lâu đài.

"Thật không?" Hoàng tử cười lạnh: "Để ta gọi hắn tới đây, xem nàng có dám đối mặt với hắn không nhé?"

"Tuỳ ngài."

Lâm Dị gãi đầu, hóa ra hoàng tử trong truyện cổ tích cũng sợ bị cắm sừng.

Một lúc sau, giọng nói thứ ba xuất hiện trong phòng.

Binh lính quỳ xuống: "Điện hạ."

"Nói!" Hoàng tử chỉ vào mặt binh sĩ nói: "Có phải ngươi thèm muốn công chúa không?"

Binh lính nghe vậy vội vàng giải thích: "Điện hạ, thần nào dám thèm muốn công chúa!"

Hoàng tử cười lạnh: "Ngươi thật sự thèm muốn công chúa."

"Ngươi không trả lời "không phải"."

Lâm Dị: "???"

Là một người ngoài cuộc, cậu không hiểu nổi cái logic này đến từ đâu, cậu đồng cảm với người lính này, muốn gán tội thì không sợ không có lí do, người khác đã nhận định mình như thế nào thì dù có cả trăm cái miệng cũng vô dụng.

Vụt——

Lâm Dị nghe được một tiếng sắc bén, giống như kiếm mạnh mẽ được rút ra khỏi vỏ.

Sau đó là tiếng hét chói tai của công chúa: "A a a a a a a!"

Góc nhìn của Lâm Dị không cho phép cậu nhìn thấy toàn cảnh sự việc trong phòng, cậu chỉ có thể nhìn thấy binh lính đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngã khuỵu xuống.

Sau đó Lâm Dị hít một hơi khí lạnh.

Binh lính ngã xuống không có đầu, đầu hắn đã bị hoàng tử chặt mất.

Lúc này "lộc cộc lộc cộc" lăn trên mặt đất, lăn đến mép giường, nhìn chằm chằm Lâm Dị ở dưới gầm giường.

Cú chấn động này khiến hô hấp của Lâm Dị đình trệ trong giây lát, tiếp theo là tiếng bước chân chậm rãi đi về phía mép giường.

Chân hoàng tử xuất hiện bên cạnh đầu người, sau đó hoàng tử ngồi xổm xuống, toan nhặt cái đầu này lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK