Trường học hôm nay tổng vệ sinh.
Vương hiệu trưởng nói cần phải quét tước sạch sẽ.
Dù bên trong hay bên ngoài đều phải sạch bóng không một hạt bụi.
Nhưng mình không có dụng cụ.
Mình không nói chuyện quỷ quái gì đâu.
Đợi mãi cho đến khi mau chóng tan học, mình mới đi mượn chổi.
Nhưng căn bản là không kịp, chạy cũng vô dụng.
Từ đầu tiên của câu đầu tiên: Trường.
Từ thứ hai của câu thứ hai: học (hiệu).
Từ thứ ba của câu thứ ba: trong.
Từ thứ tư của câu thứ tư: có.
Từ thứ năm của câu thứ năm: quỷ.
Từ thứ sáu của câu thứ sáu: mau.
Từ thứ bảy của câu thứ bảy: chạy.
Ghép lại với nhau là: Trong trường có quỷ, mau chạy.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến sắc mặt Lâm Dị trầm xuống, mà nguyên nhân quan trọng hơn chính là lời nữ giáo viên không ngừng lặp lại.
Nữ giáo viên nói: "Một, hai, ba, bốn... 23, 24, 25..."
"Chậc." Cô giáo nói: "Sao lại thiếu một người?"
Sao lại chỉ thiếu một người thôi!
Hạ Huy chết rồi, người mất tích cũng không tới. Trong lớp phải thiếu hai người chứ!
Hạ Huy đang dần trở nên giống với một con mèo, thi thể bị sắp xếp lại thành một bộ dáng quái dị, không còn khả năng đến lớp được, lời mà nữ giáo viên nói "sao lại thiếu một người" chỉ có thể là Hạ Huy.
Cho nên.
Người mất tích hiện đang ở trong lớp học.
Lâm Dị bỗng nhiên giật mình.
Sau đó, cậu bắt đầu quét xung quanh lớp học, cho dù là người tham gia hay NPC học sinh, tất cả những người cậu có thể nhìn thấy đều đang ngồi ở chỗ của họ. Trong tầm mắt, người tham gia là những người tham gia cùng bước vào thế giới Quy Tắc 8-4. NPC học sinh cũng là NPC học sinh đã gặp qua vài lần khi lên lớp. Không có ai là xa lạ cả.
Tính cả ghế trống trong lớp hiện còn hai ghế trống.
Một là chỗ của Hạ Huy, một là chỗ cậu vừa nhìn thấy cuốn nhật ký.
Trình Dương ở bên cạnh để ý tới động tác của Lâm Dị, ngừng mắng mỏ, tiến lại gần nhẹ nhàng hỏi: "Anh Lâm Dị, sao vậy?"
Mặc dù nữ giáo viên liên tục lặp lại như vậy, nhưng trật tự trong lớp rất tốt, cũng không ồn ào, tiếng thì thầm với nhau cũng đều trở nên rõ ràng.
Sau khi Trình Dương hỏi câu đó, những người tham gia khác đều nhìn về phía họ.
Ý thức được điểm này, Trình Dương không lên tiếng nữa. Cậu ta nhìn lại những người đang nhìn mình, bày ra vẻ mặt dữ tợn để họ thu lại ánh nhìn.
Nhậm Lê yêu cầu bọn họ không nhận chuyển phát nhanh của Trình Dương, gần như là công khai nói với những người tham gia khác khác rằng mình có vấn đề, mỗi nhất cử nhất động của họ tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người tham gia khác.
Đây không phải là lúc chia sẻ phát hiện, hơn nữa nếu nói thẳng ra có thể khiến Trình Dương sợ hãi, vì vậy Lâm Dị lắc đầu, không nói cho cậu ta biết tình hình hiện tại.
Dù sao Lâm Dị vẫn còn vài điểm chưa suy nghĩ cẩn thận.
Lâm Dị luôn cảm thấy câu nói kia quá đột ngột, bởi vì căn bản không có bất kì dự liệu nào cả.
Giống như có người đột nhiên nói với bạn rằng hôm nay là ngày tận thế, nhưng trước mặt lại là tiết trời nắng ấm, gió nhẹ phấp phới, hoa tươi nở rộ. Mặc dù hiện tại thời tiết u ám, không có gió, không có hoa, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba trong thế giới Quy Tắc 8-4, ngoại trừ lá thư nguyền rủa trong gói hàng, nơi này không có dấu vết của ma quỷ.
Nếu nơi này có quỷ, kỳ thực bọn họ có thể phát hiện ra.
Ví dụ như bóng đèn nhấp nháy rồi tắt, vòi nước vẫn chạy nhưng không hề bật, bóng hình đột nhiên biến mất ở cuối hành lang hay NPC bí ẩn luôn sống ở đây.
Những ví dụ này đều là dấu hiệu cho thấy sự tồn tại của ma quỷ.
Ma quỷ đã xuất hiện trong thế giới Quy Tắc 2-6.
Ngay từ đầu Lâm Dị đã có thể phát hiện ra dấu vết của ma quỷ, nhưng trong thế giới Quy Tắc 8-4, không hề có dấu vết của ma quỷ.
Vì thế Lâm Dị cảm thấy rất đột ngột.
Đột ngột đến mức cậu cho rằng câu nói này là một trò đùa. Cũng giống như thư nguyền rủa, khiến nhiều người cho rằng đó là một trò đùa dai làm người ta phản cảm.
Trừ khi con quỷ trong câu này không phải là quỷ thật mà là một thứ khác, bị gọi là quỷ.
Quỷ là sự tồn tại đáng sợ trong nhận thức của đại chúng.
Đổi thành thế giới Quy Tắc 8-4, những tồn tại đáng sợ bao gồm thư nguyền rủa, mèo, thứ đó và người thả chim bồ câu.
Liên quan đến việc ám chỉ quỷ trong câu này, Lâm Dị thiên về việc ám chỉ người thả chim bồ câu, tức là người viết bức thư nguyền rủa đầu tiên.
Bởi gói hàng được cất trong tủ chuyển phát nhanh của ký túc xá nên con mèo và thứ đó được gói hàng triệu hồi phạm tội ở ký túc xá, nhưng Lâm Dị lại nhìn thấy câu nói này ở khu dạy học.
Cậu bắt đầu suy đoán, liệu có phải học sinh mất tích đã phát hiện ra người thả chim rồi viết những lời này để nhắc nhở mọi người không.
Học sinh này không dám xuất hiện cho nên vẫn không bao giờ xuất hiện.
Kể cả lúc đến lớp cũng trốn ở một nơi tối để tránh bị phát hiện.
Nhưng vẫn có một mâu thuẫn, việc nữ giáo viên nhấn mạnh vào việc thiếu người quả thực đã khiến bọn họ nảy sinh nghi hoặc với học sinh mất tích. Ngay cả Trình Dương cũng nhận thức được điều này.
Và bây giờ người mất tích này lại đang nhắc nhở họ rằng trong trường có quỷ, điều này không hợp logic.
Trong đầu Lâm Dị thực hiện một đẳng thức.
Vì nữ giáo viên cố tình dụ dỗ mọi người phát hiện ra người mất tích nên:
Học sinh mất tích nhắc nhở mọi người trong trường có quỷ = nữ giáo viên nhắc nhở mọi người trong trường có quỷ.
Thân phận cốt yếu của nữ giáo viên là NPC, nhiệm vụ được tạo ra bởi quái vật 8-4, cho nên:
Học sinh mất tích nhắc nhở mọi người trong trường có quỷ= nữ giáo viên nhắc nhở mọi người trong trường có quỷ = quái vật nhắc nhở mọi người trong trường có quỷ.
Điều này căn bản không có khả năng.
Quái vật có ác ý với những người tham gia. Quái vật chỉ muốn nhìn người tham gia sập bẫy vi phạm quy tắc tử vong rồi ăn thịt bọn họ. Vì vậy, các NPC quan trọng trong thế giới Quy Tắc về cơ bản cũng mang theo ác ý.
Cho nên, NPC học sinh mất tích không thể để lại câu này để nhắc nhở người khác cẩn thận. Lâm Dị cố gắng thử đọc lại câu "Trong trường có quỷ, mau chạy" mang theo ác ý.
Nếu câu này không phải là lời nhắc nhở thì là cố tình gây hiểu nhầm.
Trái nghĩa của nhắc nhở là che giấu, đánh lừa.
Cho nên câu nói này là đang đánh lừa bọn họ?
Nhưng đánh lừa cái gì?
Là thực ra trường không có quỷ? Hay bỏ chạy thì sẽ bị quỷ nhắm tới?
Trong tay không có nhiều manh mối, Lâm Dị không dám khẳng định câu nói này là để đánh lừa.
Nữ giáo viên vẫn đếm, lẩm bẩm "Sao lại thiếu một người?"
Ánh mắt Lâm Dị quét qua quét lại phòng học vô số lần, nhưng vẫn không tìm được người mất tích. Thậm chí cậu còn đặc biệt nhìn về phía tấm rèm yên tĩnh rũ ở hai bên cửa sổ.
Sau tấm rèm có thể giấu người. Học sinh mất tích hẳn là ở sau tấm rèm. Đây là nơi duy nhất trong phòng học có thể ẩn náu.
Nhưng Lâm Dị không có ý định tìm kiếm học sinh mất tích, học sinh xuất hiện hay biến mất không quan trọng, quan trọng là Lâm Dị muốn tìm ra điều học sinh này giấu giếm và phương hướng đánh lừa của học sinh này.
Mắt cậu lại một lần nữa nhìn về phía cuốn nhật ký dưới hộc bàn, viết "trong trường có quỷ, mau chạy" không phải ở trang đầu tiên của cuốn nhật ký, vẫn còn một vài trang trước đó.
Lâm Dị muốn trộm cuốn nhật ký này, cậu muốn biết nội dung những trang trước của cuốn nhật ký này ghi cái gì.
Bây giờ tiến độ cậu nắm giữ tuyến chính là 0, Lâm Dị muốn thử xem liệu cậu có thể khám phá được tuyến chính của thế giới Quy Tắc 8-4 từ cuốn sổ này hay không.
Tan học, mọi người rời khỏi lớp.
Lâm Dị trở lại ký túc xá trước với Trình Dương, cậu tới mở tủ chuyển phát nhanh 202, trống rỗng, không có gói hàng nào cả.
Bởi vì Nhậm Lê nhắc nhở, những người tham gia khác cũng kiểm tra tủ của bọn họ.
Có vẻ như đã có người nhận được gói hàng, là một sinh viên năm hai. Anh ta giận dữ đi tới chất vấn Trình Dương
Trình Dương không hiểu nổi: "Chó gửi cho anh đấy, được chưa?"
Nhưng Lâm Dị không có thời gian cùng Trình Dương giải quyết vấn đề này, cậu nhỏ giọng dặn dò Trình Dương: "Buổi tối ở phòng 204, ai gõ cửa cũng không được mở, trừ khi tôi quay lại."
Trình Dương sửng sốt: "Anh..."
Lâm Dị nhanh chóng rời đi, một đường trở lại phòng ngủ, sau đó trèo ra ngoài cửa sổ.
Cậu nhặt hai cành cây trên mặt đất, vừa dùng móng tay đánh bóng chúng vừa đi phía khu dạy học.
Cậu đi trộm cuốn nhật ký.
Nếu trực tiếp từ cửa ký túc xá đi ra ngoài sẽ bị nhìn thấy.
Cậu chạy ngược trở lại khu dạy học, cậu vốn tưởng rằng cửa phòng học lớp 2-1 bị khóa nên mới chuẩn bị đồ dùng để mở khoá nhưng lại không phải.
Chỉ khép hờ.
Như thể biết cậu sẽ quay lại, cố tình để khép cửa cho cậu.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, đẩy cửa ra, mặc dù cậu phát hiện mình đang từng bước giẫm phải một cái bẫy lớn.
Nhưng trời chưa tối, hiện tại cậu vẫn chưa nhận được hàng chuyển phát nhanh, cho nên vẫn an toàn. Nếu giờ mà chần chừ nữa thì sau này chắn chắn không an toàn nổi.
Lâm Dị bước vào, dừng lại một chút.
Cậu thấy nữ giáo viên vẫn chưa rời đi, vẫn đang đứng trên bục.
Tuy nhiên, xét thấy nữ giáo viên chưa bao giờ kiểm soát hành động của học sinh nên Lâm Dị không chút do dự đi về phía bàn học có quyển nhật kí.
Lâm Dị lấy cuốn nhật kí trong hộc bàn ra, cậu xoay người toan rời đi, nhưng nữ giáo viên lại nhìn sang.
Lâm Dị khựng lại.
Nữ giáo viên tạo cho cậu ấn tượng cô ta là một cái máy vô cảm lặp đi lặp lại, nhưng giờ cô lại hướng ánh mắt về phía cậu.
Là vì phát hiện cuốn nhật ký này không phải của cậu?
Trong nháy mắt, Lâm Dị đưa ra một quyết định mới.
Cậu không biết việc lấy cuốn nhật ký đi có gây ra chuyện gì không, Lâm Dị không muốn vì cuốn nhật ký này mà vô tình kích hoạt quy tắc tử vong của nữ giáo viên, giống như trong thế giới Quy Tắc 7-7, Khuất Gia Lương rời khỏi phòng ngủ đã kích hoạt quy tắc tử vong của lão quản lý.
Dù sao điều cậu muốn xem cũng chỉ là nội dung cuốn nhật ký, mang nó đi cũng chỉ vì mục đích này.
Bây giờ cậu cũng có thể xem.
Lâm Dị mở cuốn nhật ký ra, vừa xem nội dung của cuốn nhật ký, vừa để ý tới nữ giáo viên
Đúng như cậu đoán, phía trước cuốn nhật ký vẫn còn nội dung.
[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa ]
Mình không thấy bài tập về nhà đâu nữa.
Đang tìm bài tập về nhà của mình.
Hôm qua mình vẫn thấy mà.
Trông có vẻ là bị trộm rồi.
Cậu nói xem, mình có thể tìm thấy người đã lấy trộm bài tập về nhà của mình không?
Ồ, tìm thấy rồi.
Lâm Dị dừng lại một chút, nhìn ngón tay cái của mình chạm vào phần mực viết trên nhật ký, con chữ bị nhoè.
Nhật ký này vừa được viết.
Lần này không phải là cách đọc chéo như lần trước mà là chữ đầu tiên của mỗi câu.
Ghép những từ đầu tiên của câu lại, là:
Ta đang nhìn ngươi đó.
Lâm Dị trầm mặc một chút, "Ta đang nhìn ngươi." Đúng thật là có người đang nhìn cậu, lúc cậu lấy cuốn nhật ký ra, ánh mắt nữ giáo viên vẫn luôn đặt trên người cậu.
Cậu nghĩ rằng mình đã tìm thấy học sinh mất tích kia rồi.
Học sinh đó đang ở ngay trước mặt cậu, nữ giáo viên.
Ngay từ đầu, nữ giáo viên chưa từng nói mình là giáo viên.
Chẳng qua là cô đứng trên bục giảng, chẳng qua ấn tượng đầu đã khiến Lâm Dị và Trình Dương cho rằng cô là giáo viên.
Không chỉ giáo viên mới có thể đứng trên bục giảng mà học sinh cũng có thể.
Lâm Dị ngẩng đầu.
Cô đang nở một nụ cười kỳ quái.