Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra đều là do chính bản thân nó. Nó tưởng tượng ra một quái vật 1-3 quá hoàn hảo quá mạnh mẽ, đến nỗi nó không thể đánh bại được quái vật 1-3. Bằng không, nó vẫn có thể cưỡng chế đoạt lại quái vật 1-3 của nó.

Quái vật 0-1 biết từ trước tới nay, đều là quái vật 1-3 nhường nó, nhưng hiện tại quái vật 1-3 sẽ không còn nhường nó nữa.

Quái vật 1-3 đã phá vỡ cân bằng giữa chúng nó.

Nó đã làm ra rất nhiều chuyện mà quái vật 1-3 không thích, nhưng thực ra nó rất sợ khiến cho quái vật 1-3 không vui, đồng thời cũng sợ một ngày nào đó hai con quái vật chúng nó bởi vì tam quan không hợp mà đường ai nấy đi, cho nên quái vật 0-1 vẫn luôn tận sức thay đổi quái vật 1-3 trở nên giống chính mình.

Kỳ thực nó cũng rất rõ ràng, Tần Châu là mối đe dọa lớn nhất trong kế hoạch của nó, tuy không thể đánh bại quái vật 1-3, nhưng trong thời gian đánh cược, lúc đó năng lực của quái vật 1-3 bị thu hồi, nó đã có rất nhiều cơ hội để giải quyết Tần Châu.

Nó lại không làm vậy, nguyên nhân có rất nhiều.

Nhưng nó thực sự rất ghét Tần Châu.

Quái vật 0-1 đứng tại chỗ, nhìn quái vật 1-3 bóp nát chiếc đồng hồ cát mà nó tạo ra. Nó cũng không ngăn lại, bởi vì nó không muốn đánh nhau với quái vật 1-3.

Đợi đến khi quái vật 1-3 đuổi tất cả người tham gia ra khỏi thế giới Quy Tắc 0-1, nó mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn quái vật 1-3.

Vừa mới ngẩng đầu, liền thấy một bàn tay duỗi về phía nó.

Quái vật 0-1 sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm vào bên trong làn sương mù đen, Lâm Dị đã khôi phục hình dạng con người, hoàn toàn tuyên bố kế hoạch của nó thất bại.

Nhưng Lâm Dị lại đưa tay về phía nó.

Tựa như lần đầu tiên chúng nó gặp nhau vậy.

Lâm Dị nói với nó: "Chúng ta phải nói chuyện."

Quái vật 0-1 chăm chú nhìn bàn tay Lâm Dị đưa về phía nó, giống như lần đầu tiên, nó cũng không đáp lại Lâm Dị.

Nhưng lại sợ Lâm Dị thu tay lại. Quái vật 0-1 nói: "Muốn nói chuyện với ta mà không đuổi hắn đi?"

"Anh ấy không thể trở lại thế giới nhân loại." Lâm Dị nhìn nó: "Trừ khi ngươi bằng lòng khôi phục cho anh ấy."

Lâm Dị mạnh hơn quái vật 0-1 một chút, nhưng đó là xét về mặt vũ lực. Trước đây Lâm Dị chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân mình mạnh hơn quái vật 0-1. Cũng không biết mình lại là một bản thân khác của quái vật 0-1, quái vật 0-1 cũng không nói cho nó. Nhưng ngẫm lại có lẽ là bản thân quái vật 0-1 không muốn thừa nhận chính mình, càng không muốn Lâm Dị trở thành "một Giang Hữu khác".

Mà bây giờ nghĩ đến quái vật 0-1 đã cụ tượng hoá cậu, cho thực lực của cậu vượt qua cả thực lực của chính nó, có lẽ trong đó có ký thác cảm xúc của quái vật 0-1, chỉ khi bản thân mạnh mẽ hơn, mới không phải chịu đựng ức hiếp, cho dù là chính quái vật 0-1 cũng không thể ức hiếp cậu.

Mỗi quái vật đều có năng lực riêng biệt. Giống như quái vật 0-1 yêu cầu quái vật 4-4 dùng năng lực của nó để che giấu thế giới Quy Tắc trong dòng thời gian, Lâm Dị không có cách để giải thoát Tần Châu khỏi ảnh hưởng của 0-1.

Quái vật 0-1 "ồ" một tiếng, trả thù nói: "Thế không nói nữa."

"Không phải ta yêu cầu ngươi khôi phục đàn anh." Lâm Dị nói: "Vừa rồi ngươi hỏi có phải ta bỏ rơi ngươi hay không."

Quái vật 0-1 im lặng một lúc, sau đó: "Ừm."

Lâm Dị lại duỗi tay về phía quái vật 0-1, muốn dùng điều này để chứng minh bản thân: "Ta không có."

Quái vật 0-1 nhìn chằm chằm đôi tay Lâm Dị, cơ thể Lâm Dị xuyên qua làn sương đen của cậu, tìm được tay nó, nắm lấy: "Nhưng ngươi không thể như vậy nữa, thả mọi người ở trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên ra đi, cũng đừng lựa chọn ai vào nữa."

"Đây là điều kiện cậu đưa sao?" Quái vật 0-1 thất vọng hỏi Lâm Dị: "Ta phải đáp ứng cậu, như vậy cậu mới không rời bỏ ta. Còn nếu ta không đáp ứng, cậu sẽ rời bỏ ta... Là phải có điều kiện sao?"

Rõ ràng trước kia không có.

Lâm Dị biết quái vật 0-1 cố chấp, vội vàng giải thích: "Ý ta không phải vậy."

Quái vật 0-1 nhìn chằm chằm Lâm Dị: "Cậu chỉ cần nói cho ta biết, nếu ta từ chối, cậu sẽ định làm gì?"

Nó tiếp tục bổ sung: "Ta muốn giết chết Tần Châu, giết chết tất cả những người cậu quen biết khi cậu là con người, ta còn muốn tiếp tục lạm sát những kẻ vô tội. Đây là niềm lạc thú của ta."

Lâm Dị cao giọng: "Giang Hữu!"

"Ta không đổi được!" Quái vật 0-1 cũng cao giọng: "Ta là tà ác, cậu muốn mọi người vui vẻ, trừ khi giết chết ta!"

Lâm Dị đột nhiên im lặng.

Quái vật 0-1 rút tay lại: "Ta từ chối, cậu giết ta đi."

Nó dùng giọng điệu dường như rất tàn nhẫn, nói: "Ta tạo ra cậu, giết chết ta, cậu cũng sẽ chết cùng ta, chúng ta đồng quy vu tận, như vậy người khác cũng không thể cướp cậu khỏi tay ta. Ta thích như vậy."

Càng nói, quái vật 0-1 càng cảm thấy thú vị. Nếu nó tiêu vong cùng quái vật 1-3, như vậy nó sẽ không tính là bị quái vật 1-3 vứt bỏ.

"Đừng ảo tưởng sẽ có biện pháp khác giải quyết vấn đề." Giọng của quái vật 0-1 dịu xuống, nó bình tĩnh phân tích vấn đề với Lâm Dị: "Nội Quy Trường mà cậu tạo ra không thể trói buộc ta. Chỉ cần ta tồn tại, đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên sẽ vĩnh viễn tồn tại. Sẽ cuồn cuộn không ngừng dòng người được lựa chọn để trở thành thức ăn cho những thứ thấp hèn đó. Nếu cậu muốn giúp nhân loại, chỉ có thể giết chết ta, ta nguyện ý bị cậu giết."

Làn sương đen của quái vật 0-1 gợn sóng, chậm rãi biến thành bộ dạng nó ghét nhất – Giang Hữu.

Giang Hữu dang rộng hai tay: "Ta biết cậu đang do dự điều gì, cậu lo rằng Tần Châu sẽ đau buồn vì cái chết của cậu. Ta có thể giúp cậu xoá đi ký ức của hắn ta, hơn nữa sẽ để hắn ta một lần nữa trở về với thế giới nhân loại. Những thứ cấp thấp uy hiếp tới nhân loại đó, ta cũng có thể giải quyết giúp cậu."

"Lâm Dị." Lần đầu tiên Giang Hữu xưng hô như vậy với quái vật 1-3, nó biết quái vật 1-3 rất thích cái tên này.

"Tiêu vong là sự trừng phạt mà ta đáng phải chịu. Ta đang đợi cậu dùng chính đôi tay ấy để trừng phạt ta."

Lâm Dị nhìn Giang Hữu.

Hơn 50 năm chung sống, Giang Hữu chưa bao giờ kể cho Lâm Dị nghe về cuộc đời của nó. Đôi khi Lâm Dị cũng suy nghĩ, rốt cuộc lúc sinh thời Giang Hữu đã trải qua những chuyện gì để rồi trở thành một quái vật mà ngay cả quái vật cũng phải sợ hãi.

Nó dễ nổi giận nhưng cũng dễ dỗ dành. Nó không tin bất cứ ai ngoại trừ quái vật 1-3 của nó. Ai nói gì nó cũng chẳng để bụng, nhưng nó lại để ý tới mọi thứ, để ý những con quái vật Quy Tắc kia có nói bậy sau lưng nó hay không, càng để ý liệu sẽ có một ngày quái vật 1-3 không cần nó nữa hay không.

Nó thường nhắc mãi bên tai Lâm Dị.

"Nếu một ngày cậu vứt bỏ ta, ta sẽ xé nát cậu."

Ngoài mạnh trong yếu.

Lần này cậu tiến vào thế giới Quy Tắc 0-1, thấy Giang Hữu không trải qua những chuyện như Bình Hoa Cô Nương hay mèo đen, nhưng không thể nói rằng Giang Hữu không đau khổ, những tháng ngày thất vọng cứ tích tụ dần rồi đến khi chết đã bùng nổ hoàn toàn.

Sau đó biến thành quái vật 0-1 đầy tà ác như hiện tại.

Mặc dù suy nghĩ của hai người bọn họ chưa bao giờ giống nhau, nhưng quái vật 0-1 chưa chuyện ác nào chưa từng làm qua này chưa bao giờ làm hại tới Lâm Dị.

Lâm Dị nghĩ tới, trước khi cuộc đánh cược bắt đầu, Lâm Dị không có kinh nghiệm làm con người, cậu căng thẳng chạy đến chỗ Giang Hữu xin lời khuyên.

"Nghe nói nhân loại mỗi đêm đều sẽ ngủ."

"A đúng vậy."

"Nhưng quái vật không ngủ được." Lâm Dị lo lắng hỏi Giang Hữu: "Nếu ta không ngủ được thì sao?"

Giang Hữu nói: "Có một thứ gọi là khúc yên giấc."

Lâm Dị: "Chưa nghe bao giờ, là gì thế?"

Giang Hữu: "Cạc cạc cạc cạc cạc cạc."

Lâm Dị: "...Ngươi chắc chắn không giỡn ta đấy à?"

Nhưng lo lắng của cậu cũng không phải là buồn lo vô cớ. Sau khi trở thành con người quả thực cậu không thể ngủ ngon được, đặc biệt là sau khi cha mẹ cậu biến thành quái vật. Về sau, cậu nghe thấy tiếng cha mẹ kêu, cảm giác quen thuộc lạ thường.

Sau một lần cơ thể đổi người, âm thanh được ghi lại này đã xuất hiện trong MP4 của cậu.

Hiện tại xem ra, âm thanh này là của cha mẹ cậu hay là của ai khác, nói không chừng chỉ có Giang Hữu mới biết đáp án.

Nhưng không thể phủ nhận, Giang Hữu quan tâm cậu, quan tâm đến mức khi cậu là con người, đến cả tình hình ngủ nghỉ của cậu cũng không bỏ qua.

Quả thực tiêu vong là hình phạt mà quái vật 0-1 đáng phải chịu. Ai cũng có quyền trừng phạt Giang Hữu, nhưng Lâm Dị thì không.

Không đến lượt cậu phán xét Giang Hữu, cậu cũng không muốn phán xét Giang Hữu.

Nhưng Lâm Dị quá hiểu Giang Hữu, Giang Hữu nói "đây là hình phạt mà ta đáng phải nhận". Thực ra Giang Hữu sẽ không bao giờ nhận sai, nó là quái vật sinh ra từ tà ác, dựa vào việc ăn con người mà tăng cường thực lực, trong nhận biết của nó không có đúng sai.

Giang Hữu chỉ là muốn Lâm Dị chọn nó một lần mà thôi, kể cả có là trả giá bằng cái chết.

Quái vật 0-1 cố chấp.

Trong lòng Lâm Dị bởi vì do dự mà cúi đầu.

Nếu như không có đám người Tần Châu, Trình Dương, Nhậm Lê, Vương Phi Hàng, lúc này cậu sẽ không chút do dự lựa chọn quái vật 0-1, cho nên quái vật 0-1 mới chất vấn cậu, có phải nó đã bị vứt bỏ hay không.

Lâm Dị không vứt bỏ quái vật 0-1, nhưng trong lòng cậu cũng có rất nhiều bạn bè quan trọng giống như quái vật 0-1, đồng thời cũng có một người yêu vì cậu mà làm mọi điều có thể.

Lâm Dị vĩnh viễn nhớ rõ Tần Châu từng nói với cậu một câu, trước khi làm bất cứ việc gì đều phải suy nghĩ tới hắn, trái tim hắn yếu đuối, sẽ không chấp nhận được việc Lâm Dị rời đi.

Lâm Dị lại nghĩ tới đêm giao thừa, khi cậu và Tần Châu hai người ngoài ăn tối đêm giao thừa tại nhà Trình Dương.

Kỳ thực đến nhà người khác luôn có một cảm giác gò bó, nhưng Trình Dương thích náo nhiệt, sau bữa tối giao thừa tất nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống hát karaoke cùng nhau. Trong nhà Trình Dương có KTV.

Lâm Dị sợ xã hội, nhưng cậu lại xấu hổ để từ chối Trình Dương.

Tần Châu ngồi bên Lâm Dị ở ghế sô pha, thấy Lâm Dị cố kiềm chế, nói với Lâm Dị: "Luyện tập nhé."

Lâm Dị khó hiểu: "Luyện gì ạ?"

Tần Châu cười nói: "Cha mẹ tôi cũng thích hát karaoke. Chờ đến khi rời khỏi trường, em phải tới gặp cha mẹ chồng với tôi."

Trong lòng Lâm Dị ngượng ngùng không thôi, Tần Châu nói: "Che mẹ chồng của em thì sao, thực ra ở chung cũng khá tốt, chỉ là bọn họ nhiệt tình hơi quá thôi. Nếu như biết mình có một chàng dâu xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ ở cạnh em mọi lúc đấy."

Lâm Dị vội vàng nói: "Đàn anh, anh đừng trêu em."

"Trêu em làm gì?" Tần Châu nói: "Là sự thật, người mà tôi thích, bọn họ cũng sẽ thích."

Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Cha mẹ chồng thích gì ạ?"

Cậu phải chuẩn bị trước.

Tần Châu cố gắng nở nụ cười trên môi, kể cho Lâm Dị nghe một số chuyện về cha mẹ mình.

Đang nói chuyện, Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, nghỉ hè cùng tôi về nhà nhé."

Lâm Dị sửng sốt: "Nhanh vậy ạ."

Tần Châu nói: "Đừng sợ, chỉ cần đứng nhìn từ xa là được."

Lâm Dị liền hiểu ra, có lẽ đã rất lâu rồi Tần Châu không về nhà, không phải ai cũng có thể tiếp nhận việc cha mẹ đã quên mất mình làm cha mẹ nuôi như Trình Dương.

Đôi khi sự thật rất chua xót, bọn họ không phải là không thể gặp lại người thân và bạn bè, mà là bọn họ bị trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên lựa chọn, ai có thể đảm bảo liệu ngày mai có còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa hay không?

Quen nhau lại lần nữa thì sẽ ra sao chứ? Nếu người ra đi, chẳng phải sẽ càng tăng thêm đau khổ cho bọn họ ư?

Lâm Dị đáp: "Dạ."

Cậu biết Tần Châu nhớ nhà.

Tần Châu nhớ nhà, khi nghĩ tới điều này, sự do dự trong lòng Lâm Dị đã biến mất. Cậu không sợ chết, nhưng cậu không đành lòng để Tần Châu đau khổ vì cậu, cậu cũng không buông bỏ được Tần Châu.

Nhưng Tần Châu nhớ nhà, mọi người ở trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đều nhớ nhà.

Khi bọn họ rời đi, cha mẹ Trình Dương còn bảo bọn họ kỳ nghỉ hè lại đến chơi.

Bỗng nhiên, nỗi luyến tiếc không còn quan trọng đến vậy nữa.

Vứt bỏ tình cảm cá nhân của cậu, lúc này cậu cùng Giang Hữu tiêu vong là lựa chọn mà ai nấy đều vui vẻ.

Không hề do dự, Lâm Dị nói: "Giang Hữu, nhớ rõ hãy để đàn anh quên đi ta."

Giang Hữu nói: "Được."

"Lâm Dị——"

Trong cơ thể truyền ra một thanh âm, chính là Tần Châu bị Lâm Dị giấu đi.

Lâm Dị có thể cảm nhận rất rõ Tần Châu va chạm trong cơ thể mình, hắn muốn thoát ra khỏi vòng bảo hộ Lâm Dị đã tạo ra cho hắn, ngăn cản lựa chọn của Lâm Dị.

Nhưng tân sinh quái vật làm sao có thể cạnh tranh được với quái vật 1-3. Chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi.

Sương mù đen tràn ra từ cơ thể Lâm Dị, Lâm Dị suýt chút nữa đã đưa Tần Châu ra khỏi thế giới Quy Tắc 0-1. Tần Châu có thể nghe được lời cậu và Giang Hữu nói. Cho nên Lâm Dị không dám nghe giọng nói của Tần Châu, huống chi là nhìn Tần Châu, bởi vì cậu sẽ luyến tiếc.

Cố gắng đè nén cảm giác mất mát trong lòng, Lâm Dị hóa thành một con dao, lại nhìn Giang Hữu, dùng năng lực mê hoặc của mình nói: "Không đau đâu."

Giang Hữu sớm đã chờ đợi.

Sau khi Tần Châu xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Dị, Giang Hữu cuối cùng cũng chờ được, lần này Lâm Dị lựa chọn nó.

Con dao biến thành từ sương đen xuyên qua cơ thể Giang Hữu.

Thế giới Quy Tắc 0-1 ngay lập tức sụp đổ, những dòng chữ trong Nội Quy Trường cũng dần biến mất. Sương mù đen bao quanh trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên chậm rãi tan đi, ngoài cổng trường có âm thanh ồn ào náo nhiệt của con người truyền vào.

Nhiều sinh viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên nhìn thấy hai đám sương mù đen lờ mờ trên bầu trời. Vào lúc chúng sắp tan biến, ánh mắt quái vật 0-1 chuyển tầm mắt từ quái vật 1-3 sang tân sinh quái vật ở mặt đất đang điên cuồng chạy về phía họ — Tần Châu.

Quái vật 0-1 không xóa đi ký ức của Tần Châu, cũng không thay đổi ảnh hưởng của nó đối với Tần Châu, Tần Châu nhớ rõ mọi chuyện, cũng không thể trở lại thế giới nhân loại.

Nó là cái ác. Sao lời người xấu nói lại có thể tin được?

Trên người Tần Châu vẫn còn ảnh hưởng của nó, nếu Tần Châu nhớ Lâm Dị đủ nhiều, có lẽ thật lâu về sau Tần Châu cũng có thể dựa vào ý thức chủ quan của hắn, một lần nữa tạo ra Lâm Dị.

Trước khi hoàn toàn tiêu vong, quái vật 0-1 lại nghĩ, bỏ đi, chẳng cần mạnh miệng đến vậy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK