"Chủ tịch, ý em là, ở trong ký ức thôi..."
Trương Duy nói được một nửa, Tần Châu không lắng nghe cậu, cậu trơ mắt nhìn Tần Châu đi xuyên qua gợn sóng kia, xem ra Tần Châu cũng có cùng ý nghĩ với mình, tin rằng bên kia chính là ký ức chân thật.
Trương Duy bất an mà gãi đầu, nhưng không dám lãng phí thời gian, cũng theo sát Tần Châu lại một lần nữa đi qua gợn sóng.
Thường xuyên đi tới đi lui, bóng đêm ngày càng trở nên nồng đậm hơn.
Nhìn thấy Trương Duy bước ra từ gợn sóng, Tần Châu đưa tay tóm lấy cậu, kéo cậu ra phía sau thân cây.
Đèn trong đình viện vẫn sáng, trên mặt đất đã xuất hiện bóng của họ.
Ngay lúc Tần Châu kéo Trương Duy lại, nhóc Giang Hữu đi ra khỏi phòng, nó xoay người, cẩn thận đóng cửa, đi về phía phòng bà ngoại, khi tới nơi, nhóc Giang Hữu nhẹ nhàng gõ cửa.
Gõ lần đầu tiên, bên trong không ai đáp lại.
Nhóc Giang Hữu nhẹ nhàng gõ cửa lần thứ hai, trong phòng cuối cùng cũng vang lên giọng nói của bà ngoại: "Ai đấy?"
Nhóc Giang Hữu nói: "Bà ngoại."
Bà nói "a" một tiếng: "Đợi bà một chút."
Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt.
Nhóc Giang Hữu nghe vậy, nó hỏi: "Bà ngoại ngủ rồi ạ?"
Tiếng bà đáp lại: "Chưa."
Sau đó mở cửa cho nhóc Giang Hữu, trong phòng không có đèn, trong tay bà ngoại cầm nến, người già thường có thói quen dùng nến hơn, chủ yếu là vì tiếc tiền điện.
Nhóc Giang Hữu nhìn bà ngoại, bà ngoại rõ ràng đã lên giường, đang mặc đồ ngủ. Bởi vì phải dậy mở cửa cho nhóc Giang Hữu, ban đêm trời lạnh, lại có sương mù nên bà mặc áo khoác ra ngoài.
Thấy nhóc Giang Hữu đang đánh giá chính mình, bà ngoại giải thích: "Bà trằn trọc mãi không ngủ được. Đang tính nằm dậy làm nốt việc ban ngày còn sót lại thì con lại tới."
Nói xong bà ngoại quay vào trong phòng, đặt nến lên bàn. Bà đi lấy kim chỉ để may quần áo. Nhưng sợi chỉ mãi vẫn không thể xuyên qua lỗ kim. Bà ngoại nhìn sang nhóc Giang Hữu vẫn đứng ở cửa cư xử cẩn thận: "Hữu Nhi, đến giúp bà ngoại xâu chỉ đi."
Nhóc Giang Hữu đáp lại, đi vào trong phòng.
Cầm lấy kim chỉ, nhóc Giang Hữu dễ dàng giúp bà ngoại luồn sợi chỉ qua lỗ kim. Sợ sợi chỉ lại tuột ra khỏi lỗ kim, nhóc Giang Hữu rút sợi chỉ, lấy lỗ kim làm trung tâm, sao cho hai đầu sợi chỉ cân bằng nhau, lúc này mới trả lại cho bà ngoại.
Bà ngoại nói: "Hữu Nhi tìm bà có chuyện gì à?"
Nhóc Giang Hữu sờ tờ giấy kiểm tra và cây bút giấu trong túi quần, sau đó nhìn bà ngoại tháo kính viễn thị, xoa xoa hai mắt, lẩm bẩm: "Người già rồi, hai mắt càng ngày càng mờ, không nhìn rõ được gì cả."
"Không có." Nhóc Giang Hữu từ bỏ ý định nhờ bà ngoại ký tên cho mình.
Bà ngoại nhìn nó: "Thật sự không có?"
Nhóc Giang Hữu gật đầu: "Ừm."
Thân cây ngoài phòng.
Xác định như này sẽ không bị phát hiện, Tần Châu buông Trương Duy ra, Trương Duy lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Chủ tịch, xin lỗi."
Tần Châu đang định nói gì, trong đình viện lại truyền ra tiếng mở cửa.
Tần Châu tạm thời im lặng, hai người sau thân cây nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người đi ra không phải nhóc Giang Hữu rời khỏi phòng bà ngoại, mà là cậu mợ, tuy hai người không nói gì nhưng rõ ràng bầu không khí có gì đó không ổn.
Cậu hạ giọng chỉ trích mợ: "Em điên rồi sao? Cái này cũng nói cho Viên Viên được à?"
Mợ cũng hạ giọng nói: "Em đâu có cố ý? Còn chẳng phải là do con anh không chịu ăn vitamin C không chịu ăn canxi đấy à. Anh có biết mỗi lần em gọi cho chị gái anh nhờ chị ta mua những thứ này phải khép nép thế nào không. Viên Viên không ăn, em cũng sốt ruột lắm chứ! Em vì con anh nên mới phải doạ nó, em nói với thằng bé, nếu nó mà trở nên ngốc nghếch, bọn mình không cần nó nữa, giống như chị anh không cần Giang Hữu đấy."
Cậu cực kì tức giận: "Vậy thì cũng không thể dùng cách này được!"
"Anh nói thì dễ rồi!" Mợ chọc ngược lại: "Lúc anh không ở nhà, đều là tôi chăm sóc Viên Viên. Anh cho rằng tôi chưa thử cách khác à, tôi thử mọi cách rồi, thậm chí còn dỗ nó bằng đồ ngọt nhưng cũng không có tác dụng. Không thì anh cho rằng tôi khua môi múa mép với một đứa con nít làm gì? Hơn nữa, chị gái với anh rể anh chẳng phải vì trí thông minh của Giang Hữu nên mới không cần nó đấy à."
Cậu cãi cọ: "Ai nói với em như thế, chị với anh rể là vì bận rộn! Nếu bọn họ không quan tâm Giang Hữu thì làm gì có chuyện hàng tháng gửi tiền sinh hoạt về quê, chẳng phải tiền sinh hoạt cho Giang Hữu được gửi về đều đặn đúng hạn à. Không thì em lấy tiền đâu ra mua quần áo mới cho Viên Viên, lấy tiền đâu ra mời thầy giáo dạy bù cho Viên Viên? Em một vừa hai phải thôi, đấy đều là phí sinh hoạt của Giang Hữu, lần trước em còn không mua tào phớ cho Giang Hữu, mẹ tức giận lắm đấy biết không!"
Mợ cười khẩy: "Mẹ đến cáo trạng với anh cơ à? Được, tôi là người xấu! Người nhà các anh hài hước thật đấy. Anh cho rằng tôi không biết, chị anh với anh rể là tầng lớp trí thức, kiêu ngạo trong cái đại viện này. Trong cái đại viện này có ai nhìn thấy chị anh với anh rể anh là không gọi một tiếng "thầy", một tiếng "cô" đâu? Kết quả lại sinh ra một đứa bị thiểu năng trí tuệ, chẳng phải sợ người khác chê cười nên mới bỏ lại Giang Hữu ở đại viện đấy à. Nói không dễ nghe thì là, Giang Hữu chính là gánh nặng mà chị với anh rể anh để lại cho chúng ta. Anh ra ngoài hỏi thăm xem, tôi từng mắng mỏ Giang Hữu bao giờ chưa! Tôi từng đánh đập Giang Hữu bao giờ chưa! Con anh thi được 67 điểm, Giang Hữu thi được 20 điểm, anh cũng không nghe thấy à? Hôm nay con anh uất ức, hỏi tôi sao không đánh Giang Hữu. Tôi làm sao đánh nó được, kẻo tin đồn lại lan ra là tôi ngược đãi Giang Hữu."
Mợ nói: "Tôi dùng tiền sinh hoạt của Giang Hữu, anh nói gì tuỳ anh. Giang Hữu sống ở nhà mình, tôi dùng là điều đương nhiên! Anh cũng nghĩ như vậy chứ gì, không thì sao không lên tiếng ngay từ đầu đi? Sao không đi mách tội với chị anh là tôi dùng tiền sinh hoạt của Giang Hữu đi? Hai chúng ta một 9 một 10 thôi, anh bớt càu nhàu đi."
Cậu nghẹn lại, nhịn một lúc mới lên tiếng: "Anh cũng lười tranh cãi với em."
Mợ nói: "Anh tưởng tôi muốn cãi nhau với anh à? Viên Viên đang ngủ, tôi sợ anh đánh thức Viên Viên dậy! Đâu phải anh không biết nó mà dậy thì phải dỗ nó thế nào đâu. À phải nhỉ, có khi anh không biết thật, bởi vì anh có quan tâm đến con đâu!"
Mợ mắng mỏ một hồi, xoay người quay về phòng.
Cậu đứng ở một chỗ, cũng theo mợ trở về phòng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Tần Châu mím môi, tìm kiếm manh mối trong cuộc trò chuyện.
Thiểu năng trí tuệ? Nhưng hắn đâu thấy nhóc Giang Hữu có vấn đề về trí tuệ đâu, ngoại trừ việc thành tích của nó quả thực không tốt lắm.
Đang nghĩ ngợi, Trương Duy liền hạ thấp giọng hô: "Chủ tịch."
Tần Châu ngừng suy nghĩ: "Sao?"
Trương Duy chỉ về phía trước.
Tần Châu nhìn theo hướng Trương Duy chỉ, từ vị trí của bọn họ có thể thấy rất rõ, một đứa bé lặng lẽ đứng bên cạnh bồn rửa tay, toàn thân bị bóng tối bao phủ.
Cậu mợ tranh cãi nhỏ giọng để không đánh thức Viên Viên đã ngủ say, không rảnh để lo những thứ khác, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện nhóc Giang Hữu ở bồn rửa tay bên cạnh.
Gió đêm lướt qua, thổi bay một góc quần áo của nhóc Giang Hữu.
Nó đứng một mình bên bồn rửa tay thật lâu, lẻ loi, ngay cả ánh trăng cũng không bầu bạn cùng nó mà là ẩn mình sau đám mây.
Như thể đất trời bao la đến vậy, cũng chỉ còn lại nó lẻ loi một mình.