Mục lục
Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhậm Lê đi đến chỗ hẹn, mặc dù người đưa ra lời mời ở đầu bên kia điện thoại thực ra là Trình Dương.

Bây giờ Trình Dương cũng đang đi theo Lâm Dị.

Vì người của hội sinh viên thường trực suốt đêm nên căng tin mở cửa 24/24.

Lâm Dị xa hoa đãi Nhậm Lê ba món một canh, Trình Dương đưa cho Nhậm Lê một chai Coca: "Người anh em, điều kiện khó khăn, chỉ có thể mời nước ngọt thay rượu thôi."

Nhậm Lê nhìn chai nước trong tay Trình Dương, nói: "Không cần."

"Hầy, đừng khách sáo." Trình Dương dùng thủ đoạn quen thuộc, đi tới khoác vai bá cổ Nhậm Lê, muốn mời Nhậm Lê ngồi xuống, nhưng anh lại đứng yên không nhúc nhích, Trình Dương dùng sức ấn Nhậm Lê xuống, sau đó ngồi ở bên cạnh Nhậm Lê: "Là thế này, đội phó đội tuần tra tên là Vương... Vương..."

Lâm Dị thấp giọng bổ sung: "Đội trưởng Vương Phi Hàng."

"À, đội trưởng Vương Phi Hàng." Trình Dương tiếp tục nói: "Đội trưởng Vương sắp xếp cho anh hợp tác với bạn em, anh thấy thế nào?"

Lâm Dị không ngờ Trình Dương lại nói thẳng như vậy, cậu điên cuồng nháy mắt với Trình Dương: Không phải nên ăn chút gì trước rồi nói à? Có đường đột quá không đấy?

Cậu cũng cẩn thận liếc nhìn Nhậm Lê một cái.

Từ lúc Nhậm Lê đến căng tin tới giờ vẫn giữ nguyên một trạng thái, gương mặt lạnh lùng vô cảm.

Trình Dương nói: "Bạn em tuy chưa được biểu dương khen thưởng bao giờ nhưng cậu ấy từng giúp chủ tịch Tần nằm thắng đấy. Trong Thế giới Quy tắc 2-6, bạn em không chỉ dẫn dắt chủ tịch Tần nằm thắng mà còn trực tiếp phá huỷ nó luôn." Trình Dương giơ ngón tay cái lên: "Cậu ấy đỉnh lắm á, với cả anh nhìn diện mạo cậu ấy đi, liếc một cái là trong lòng cảm thấy dễ chịu rồi đúng không. Có phải cảnh đẹp ý vui không. Anh làm cộng sự với cậu ấy chỉ có lợi không có hại."

Nhậm Lê nhìn ngón cái của Trình Dương, nói: "Tôi thì không sao cả."

Trình Dương: "Gì cơ?"

Nhậm Lê: "Chủ tịch gây khó dễ."

Trình Dương nghi hoặc lặp lại: "Chủ tịch gây khó dễ?"

Nhậm Lê ngước mắt nhìn Lâm Dị: "Tôi đã cướp cộng sự ngự dụng của chủ tịch."

Lâm Dị đang uống Coca suýt chút nữa thì phun hết ra.

Trình Dương lập tức hiểu ý, bắt đầu buôn chuyện: "Mấy ngày nay anh không liên lạc với bạn em, là vì chủ tịch Tần không đồng ý hả. Ai da, có phải chủ tịch Tần ra đề khó lắm không, còn khó hơn lên trời nhỉ. "

Nhậm Lê kiệm lời như vàng: "Cũng không đến nỗi."

Trình Dương vỗ vai Nhậm Lê: "Đồng chí vất vả rồi."

Nhậm Lê không động tới ba món một canh Lâm Dị mời anh, anh tới nơi này không phải để dùng bữa, mà bởi đây là lần hẹn đầu tiên với cộng sự, anh nên đến một chút mới phải phép.

Trước khi rời đi, Nhậm Lê nói: "Không có việc gì thì đừng liên lạc."

Lâm Dị xấu hổ: "À, được."

Hai người nhìn Nhậm Lê rời đi, Trình Dương ngồi xuống nhấm nháp đống đồ ăn khuya trên bàn, vừa ăn vừa nhận xét: "Anh Lâm Dị, đội trưởng Vương nói đúng đấy, cộng sự mới của anh lạnh lùng thật, kiệm lời quá đấy, như kiểu nói thêm một chữ thì mất mạng hay gì."

Sau khi chắc chắn bản thân có thể tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4, Lâm Dị thấy nhẹ nhõm hẳn, cho dù bây giờ cộng sự của cậu có là một tảng băng cũng không thành vấn đề, miễn là cậu có thể vào Thế giới Quy tắc 4-4.

Hai ngày sau buổi hẹn đó, Vương Phi Hàng chính thức thông báo cho Lâm Dị về nhiệm vụ của quy tắc 4-4.

Tổng cộng có 10 người tiến vào Thế giới Qy tắc 4-4, Lâm Dị cũng được phát một tờ danh sách. Đội tuần tra sắp xếp cậu, Nhậm Lê, những người còn lại đều là sinh viên xếp hạng chót.

Lâm Dị nhìn danh sách, hỏi Vương Phi Hàng: "Đội trưởng Vương, không phải có 10 người ạ? Sao trong danh sách chỉ có 9 người?"

Vương Phi Hàng ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Anh Châu cũng đi mà, em không biết hả?"

Lâm Dị: "..."

Vương Phi Hàng hỏi Nhậm Lê: "Cậu cũng không biết à?"

Nhậm Lê: "Biết."

Vương Phi Hàng: "Thế sao không nói cho Lâm Dị biết?"

Nhậm Lê: "Không đến lượt tôi nói."

"Sao lại không đến lượt cậu nói?" Vương Phi Hàng khó hiểu: "Lâm Dị là cộng sự của cậu, trao đổi manh mối là chuyện thường tình, còn chưa bắt đầu mà đã giấu giếm rồi."

Nhậm Lê nghe Vương Phi Hàng khiển trách, cũng không giải thích cái gì.

Lâm Dị chột dạ, nghe Nhậm Lê nói, cậu cảm giác anh đã nhìn ra gì đó rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, số người biết chuyện còn chưa đủ ít sao?

Âu Oánh đã gài bẫy Tần Châu đến vậy rồi mà.

Lâm Dị không khỏi nghĩ, Thượng Đế đã mở ra cho Tần Châu một cách cửa, ắt sẽ đóng một cánh cửa khác của hắn lại, chuyện này ngay cả Tần Châu cũng không biết.

"Thời gian tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4 là 9 giờ tối mai, địa điểm là ở hồ nhân tạo." Vương Phi Hàng đưa một tập tài liệu cho hai người: "Căn cứ vào tài liệu hội sinh viên đã ghi chép, khi mặt hồ nhân tạo phẳng lặng không một ngọn gió, đó chính là thời điểm quái vật 4-4 xuất hiện. Nhưng nó không xuất hiện ở dạng vật thể mà theo hình thức "quay ngược thời gian". "Quay ngược thời gian" là như nào, các cậu phải chú ý, có thể là ban đêm trở lại khoảnh khắc hoàng hôn hoặc lúc ban ngày, cũng có thể là tái hiện lại một cảnh tượng trong quá khứ. Đây không phải là lần đầu tiên hai đứa bước vào Thế giới Quy tắc nên anh sẽ không nói gì thừa thãi thêm nữa. Nhưng có một vài điều anh vẫn phải nói dù hai đứa đã nghe mòn cả tai rồi. Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc phải đảm bảo những người tiến vào thì đã vào, tránh cho những người không liên quan bị kéo theo. Điều quan trọng nhất khi tiến vào Thế giới Quy tắc là phải đảm bảo an toàn cho bản thân, đồng thời đặt mạng sống của mình là ưu tiên hàng đầu trước khi đi thăm dò tuyến chính của Thế giới Quy tắc."

Những lời này Vương Phi Hàng đã nói đi nói lại hàng trăm lần nên có thể nói một tràng mà không cần thở như vậy, thấy Lâm Dị gật đầu, hắn tiếp tục dặn dò: "Tổn thất về người là không thể tránh khỏi, thương vong càng thấp thì cả nhà càng vui, không cần quá gượng ép. Dù sao hai đứa phải nhớ kỹ, mạng sống là trên hết, nhất định phải sống sót ra khỏi Thế giới Quy tắc 4-4."

Lâm Dị gật đầu: "Vương đội, bọn em hiểu rồi."

Nhậm Lê: "Ừm."

Vương Phi Hàng: "Trở về nghỉ ngơi đi."

Lâm Dị trở về đánh một giấc thật sâu đến tận chiều ngày hôm sau.

Vẫn còn bảy tiếng trước khi tiến vào Thế giới Quy tắc, tinh thần Lâm Dị phấn chấn, không có việc gì làm nên cậu đi dọn dẹp ký túc xá, rồi lại đọc sách một lát để giết thời gian.

Sắc trời dần sẩm tối, Lâm Dị gửi tin nhắn cho cố vấn để thông báo về lịch trình của mình.

[Cố vấn 0213]: Nhận được rồi, cảm ơn, cảm ơn.

[Cố vấn 0213]: Mong cậu trở về an toàn.

Lâm Dị còn nhớ rõ lần trước cậu tiến vào Thế giới Quy tắc 16-8, đêm đầu tiên ngửi thấy mùi hôi thối làm cậu suýt nôn hết đống đồ ăn trong bụng, lần này cậu không dám ăn thêm gì nữa vì sợ nhìn thấy cảnh nào đó kích thích rồi lại ói hết ra thì dở.

Cậu ăn một chiếc bánh quy nhỏ, uống một cốc nước ấm cho xong chuyện.

Sau khi tính toán thời gian, Lâm Dị khởi động làm nóng người, từ chối quay về ký túc xá với Trình Dương rồi thẳng tiến đến hồ nhân tạo.

Trên đường đi không có nhiều người lắm, chỉ có một số là thành viên của hội sinh viên đứng trực ban, phụ trách nhắc nhở sinh viên đã bỏ lỡ thông báo "không ra ngoài" trở về ký túc xá.

Trên cổ áo Lâm Dị cũng có huy hiệu của hội sinh viên, huy hiệu của mỗi bộ phận khác nhau, các thành viên trong hội sinh viên đang làm nhiệm vụ nhận ra Lâm Dị là thành viên của đội tuần tra, ai nấy đều nhìn Lâm Dị bằng ánh mắt đầy kính nể và ngưỡng mộ.

Bước chân của Lâm Dị nhanh dần, cậu không chịu nổi ánh mắt kiểu vậy.

QAQ.

Mười phút sau, Lâm Dị tới hồ nhân tạo.

Còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến chín giờ, giống kỳ đưa người vào quy tắc 2-6, lần này Âu Oánh cũng chịu trách nhiệm với 4-4.

Cô đang giải thích cho những người bị đưa vào, để họ không tức giận rồi làm ảnh hưởng đến công việc của nhóm Lâm Dị.

Tần Châu và Nhậm Lê cũng đã tới nhưng lại đứng ở hai hướng khác nhau.

Trong lúc nhất thời, Lâm Dị không biết nên đến chào Tần Châu trước hay chào vị cộng sự mới kia trước.

May mắn thay, quái vật 4-4 đã giúp Lâm Dị giải quyết vấn đề khó nhằn này.

Còn chưa tới chín giờ, mặt hồ nhân tạo vốn yên tĩnh phẳng lặng lại bắt đầu gợn sóng, như thể quái vật 4-4 đã ngâm mình trong đó suốt một năm trời đang nóng lòng muốn lao vào ăn thịt con mồi.

"Âu Oánh!" Tần Châu cũng chú ý tới động tĩnh trên mặt hồ, yêu cầu Âu Oánh cùng những người trong hội sinh viên nhanh chóng rời đi.

Âu Oánh hết cách, chỉ có thể vội vàng dặn dò Tần Châu một câu rồi đưa người của hội sinh viên rời khỏi.

Bảy người bị ép xuất hiện ở hồ nhân tạo đều giao lại cho Tần Châu, trong lúc Tần Châu đang bận rộn, Lâm Dị đi tới trước mặt Nhậm Lê, chào hỏi anh.

Nhậm Lê "Ừm" một tiếng, trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.

Lâm Dị không quan tâm, cậu không giỏi kiếm chuyện để nói, chỉ có thể yên lặng chờ quái vật 4-4 xuất hiện, kéo bọn họ vào Thế giới Quy tắc 4-4.

Lúc này gió nổi lên, nước trong hồ bị gió tạt vào bờ, văng hết vào mặt mọi người ở đó.

Lâm Dị dùng ống tay áo lau đi vệt nước trên mặt, lúc buông tay áo xuống rồi nhìn vào mặt hồ, cậu hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Mặt hồ tĩnh mịch nhưng cũng không phải là hoàn toàn phẳng lặng, từng gợn sóng biến mất nhưng lại có một thước phim được chiếu ra, toàn bộ mặt hồ tựa như một màn hình khổng lồ, tiếng gió bên tai là âm hưởng của thiên nhiên.

Lâm Dị nhìn thấy một người trên màn ảnh.

Cậu rất quen thuộc với người này, người có khuôn mặt giống cậu y như đúc.

Không chỉ vậy, ngay cả cảnh tượng trong màn ảnh cũng vô cùng quen thuộc với Lâm Dị, đó chính là ngôi nhà mà Lâm Dị ở.

Trong đó, một chàng trai có khuôn mặt giống hệt cậu đang vùi mình trong ghế sô pha, không biết qua bao lâu mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi bình minh ló rạng, những tia nắng rọi vào soi chiếu nỗi cô đơn hiện lên trên gương mặt chàng trai, rồi cậu quay đầu nhìn vào khoảng không trước mắt, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình."

Tiếp theo, người này hung hăng ném một thứ gì đó vào TV, dường như là con dao, một tiếng "choang" vang lên, trên TV xuất hiện vết nứt.

Xuôi theo vết nứt đó, trên mặt hồ cũng tách ra thành từng đường đứt đoạn, tựa như một tấm gương vỡ, vô số âm thanh vỡ vụn vang lên bên tai, những mảnh gương vỡ đó rơi xuống đáy hồ sâu thẳm, lực hút khổng lồ đã kéo người đang đứng trên bờ vào vực thẳm dưới đáy hồ.

Lâm Dị còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị cuốn vào.

"Lâm Dị."

Tần Châu vội vàng gọi cậu từ phía sau, nhưng nhanh chóng bị âm thanh vỡ vụn che lấp.

Lâm Dị cảm giác như mình đang bị cuốn vào một chiếc máy giặt, trời đất quay cuồng.

Bên tai là những tiếng la hét thất thanh đầy mơ hồ của những người tham gia, quái vật 4-4 đang kéo con mồi vào thế giới của nó.

Chẳng biết qua bao lâu, trục quay mới ngừng chuyển động.

Dạ dày của Lâm Dị quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.

Tiếng ồn ào bên tai dần dần lắng xuống, Lâm Dị vẫn nhắm mắt chờ đợi cảm giác khó chịu trong bụng qua đi.

Ngay khi Lâm Dị chuẩn bị mở mắt để nghênh đón Thế giới Quy tắc 4-4 thì bên tai cậu nghe thấy tiếng trò chuyện.

"Chủ tịch." Giọng của Nhậm lê.

"Gì?" Tần Châu đáp.

"Mặt hồ." Nhậm Lê nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.

Tần Châu im lặng.

Nhìn thấy Tần Châu trầm mặc, Nhậm Lê nói: "Bên trong có Lâm Dị."

Tần Châu vẫn tiếp tục im lặng.

Nhậm Lê nói: "Lâm Dị có vấn đề."

Lâm Dị tạm thời không muốn mở mắt nữa.

Lúc đầu, khi Lâm Dị nhìn thấy khuôn mặt của mình trên hồ, cậu nghĩ quái vật 4-4 cũng giống quái vật 16-8, với quái vật 16-8 thì người tham gia sẽ nhìn thấy một bản sao khác của chính mình. Tùy thuộc vào hoàn cảnh của mỗi người, nội dung hồi tưởng của mỗi người là không giống nhau.

Hiện tại, xem ra nội dung trong mặt hồ không phải chỉ chuẩn bị cho một mình cậu, Nhậm Lê và Tần Châu cũng nhìn thấy, cho nên bảy người tham gia còn lại hẳn cũng như vậy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu bị quái vật 4-4 lựa chọn á?

Hay quái vật 4-4 muốn tạt nước bẩn vào người cậu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK