Đợi đến khi Lăng Cẩn bước vào trong trường thì Lạc Dư mới nói ra thắc mắc của mình, cậu nhìn Lăng Dạ nghi hoặc hỏi:
- Hôm nay chúng ta kết hôn?
Lăng Dạ thấy sự việc đã bại lộ thì cũng không giấu diếm nữa gật đầu:
- Em hứa 20 tuổi sẽ cùng anh kết hôn mà, em không quên đó chứ?
Lúc này Lạc Dư mới nhớ ra, hình như đúng là cậu từng đồng ý với Lăng Dạ thì phải. Nhưng...
Lạc Dư đếm ngón tay, hôm nay đúng là sinh nhật của nguyên chủ, nếu tính ra thì ngày mai cậu mới đăng kí được nha.
Lăng Dạ nghiêng đầu nhìn bộ dáng suy tư của cậu, có cần cái gì cũng viết lên mặt vậy không hả A Dư, ngốc chết mất.
Tuy trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nhưng Lăng Dạ cũng chẳng biết phải làm thế nào, ai bào A Dư là người anh yêu chứ, tức đến mấy cũng phải nhịn, lỡ em ấy giận dỗi thì sao.
- A Dư.
- Hửm?
Lạc Dư cau mày nhìn anh ta, nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Em nhớ giờ sinh của mình không?
Lăng Dạ thở dài nói, Lạc Dư nghe thấy vậy trong lòng càng rối loạn, giờ sinh? Cái thứ này ngay cả nguyên chủ cũng không nhớ chứ đừng nói đến cậu, tên thần kinh này tự nhiên hỏi vậy là có ý gì?
- Không nhớ.
Quả nhiên.
Lăng Dạ có chút bất lực, khóe miệng hơi cong lên cũng hạ xuống, trề ra nhìn cậu. Tên nhóc này chẳng đáng tin gì cả, ngay cả giờ sinh của mình cũng không nhớ, rốt cuộc trong đầu A Dư đang chứa cái gì vậy.
- Đừng nói nữa, chúng ta đi đăng kí kết hôn trước, mọi thứ để người ở cục dân chính giải thích cho em.
- Ơ, sao anh không giải thích? Anh cũng không biết giờ sinh của em chứ gì, hừ, thế mà còn làm ra vẻ ta đây cái gì cũng biết cái gì cũng thông, quê chưa kìa.
Trán người nào đó chảy xuống ba vạch đen tức muốn nổ phổi, nếu anh không biết thì chọn giờ đi đăng kí được sao, ngốc tử.
Lăng Dạ để cậu ngồi vào trong xe âm thầm thở dài một hơi chẳng buồn đáp.
- Ách.
Lạc Dư vừa ngồi xuống ghế toàn thân liền nhịn không được mà co rúm lại, mắt lấp lánh lệ quang nhìn Lăng Dạ.
- Thầy ơi, em khó chịu, thầy lấy thứ đó ra cho em được không?
Lăng Dạ thắt dây an toàn xong quay lại nhìn cậu, tròng mắt anh ta khẽ híp lại vô cùng tà tứ nói:
- Em tự lấy nó ra đi, anh còn phải lái xe.
Lăng Dạ li*m li*m môi, đáy lòng anh ta dâng lên một ngọn lửa, tầm mắt vô cùng nóng bỏng nhìn Lạc Dư.
- Thầy...
Lạc Dư trợn mắt tức giận, bienthai, Lăng Dạ, anh là đồ bienthai nhất mà tôi từng thấy. Nhưng bọn họ phải đến nơi đông người, cậu không thể để người khác thấy cái bộ dạng đứng cũng không xong này của mình được.
Lạc Dư cân nhắc một chút, để một mình Lăng Dạ thấy bộ dạng này của cậu còn hơn là bị một đám người không phân biệt nam nữ nhìn.
Nghĩ như vậy Lạc Dư liền thò tay về phía sau lấy thứ đó ra khỏi người mình.
Ực.
Trong mắt Lăng Dạ tràn ra tia lửa dường như hóa thành thực chất chăm chăm nhìn Lạc Dư. Hộc, A Dư thật mê người, về nhà nhất định phải đè em ấy ra ăn thật no mới được.
"..."
Sau khi Lạc Dư lấy được thứ đó ra hai người liền đến cục dân chính làm thủ tục. Không bao lâu sau trong tay cậu đã có một tờ giấy đăng kí kết hôn màu đỏ.
Lạc Dư ngẩn người, trong vòng một nốt nhạc liền thành vợ người ta.
Đúng vào lúc này trên đường xuất hiện một cặp tình nhân.
- Em muốn ăn thịt nướng.
Cô gái kia lắc lắc tay người yêu của mình chỉ về quầy thịt nướng bên kia đường, Lạc Dư nhìn theo cánh tay của cô ấy mắt sáng lên.
- Lăng Dạ, em muốn ăn thịt nướng.
Lăng Dạ liếc quầy hàng bán thịt nướng bên kia cau mày:
- Thứ đó không sạch sẽ, về nhà.
- ...
Lúc trước người này không có nói như vậy, cậu bị cho vào tròng rồi.
Thời gian dần qua đi, Lăng Cẩn trở lại làm một giáo viên nghiêm khắc, học sinh của hắn không quen với việc thầy giáo của mình biến thành người khác. Nếu gương mặt khác biệt thì còn dễ nói nhưng đằng này nó lại giống y hệt, muốn nghi ngờ cũng khó.
- Có lẽ dạo này tâm tình thầy ấy không tốt.
- Chắc vậy...
Lăng Cẩn nhàn nhạt liếc bọn họ một cái lập tức đem một đám dọa sợ, khí tràng thật lớn.
- Hừ.
Tiếng trống tan học vang lên, Lăng Cẩn theo thói quen trở về căn nhà mình đã thuê cách đây không lâu.
Căn nhà này của hắn cách trường không quá xa, nhưng muốn về nhà thì cần đi qua một con hẻm, chính vì vậy nên căn nhà này không có ai thuê, họ đều sợ đang đi thì gặp phải trộm cắp hay chuyện gì đó đáng sợ.
Cộp cộp
Lăng Cẩn cảm thấy sau lưng có người, chỉ là hắn trước giờ gan rất lớn, những thứ này không dọa được hắn.
- ...
- ...
Lăng Cẩn dừng lại người đằng sau cũng dừng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn vượt qua.
- Hừ.
Lạnh giọng hừ một tiếng, Lăng Cẩn dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu lại. Nhưng hắn đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân, cũng coi thường đối thủ của mình.
Vừa quay đầu thứ Lăng Cẩn phải đối mặt không chỉ là một người nam nhân mặc đồ đen mà còn là một đám bột màu trắng.
- A, khụ khụ...
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, toàn thân Lăng Cẩn thoát lực ngã xuống nhưng đã bị người mặc đồ đen kịp thời đỡ lấy.
- Mày dám...
- Ha.